Edit: Sa
Về nhà, Hạ Thanh Thời đặt chậu hoa của Hoắc Tòng Hi trong phòng ngủ.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc thỉnh thoảng Joey sẽ vào phòng cô (bằng chứng là con gấu bông được cậu bé nhét vào trong chăn của cô lúc trước), Hạ Thanh Thời đi xuống lầu, tìm thấy cậu bé làm vườn đang ngồi ở vườn hoa cùng Yến Thời.
Cậu bé làm vườn mặc trang phục để làm vườn: đầu đội mũ rơm, mặc chiếc quần yếm vải kaki, khuôn mặt đỏ bừng do phơi nắng. Cậu bé vừa đào được một con giun đất, giơ ra trước mặt Yến Thời như đang dâng thứ gì đó quý giá lắm, nói bằng cái giọng ngọng nghịu: “Anh xem nè!”
Yến Thời giật mình, ngay sau đó sốt sắng khuyên cậu: “Bóng Nhỏ, em đừng cầm nó như vậy, nó sẽ đau đấy.”
Nghe thế, Bóng Nhỏ trở nên bối rối, nhưng tay vẫn cầm con giun. Cậu bé đưa nó về phía mặt mình, lắc tay, “Giun ơi giun, mày có đau không?”
Cậu bé mở to mắt nhìn giun, hồi hộp chờ nó trả lời. Nhưng giun chưa trả lời thì bỗng nhiên đằng sau bàn tay nắm cổ cậu, “Chị nắm cổ em như thế này em có đau không?”
Yến Thời ngoảnh đầu lại, vui vẻ gọi: “Thanh Thanh!”
Bóng Nhỏ cũng muốn ngoảnh đầu nhưng vì cổ cậu đang bị Hạ Thanh Thời giữ nên cậu không thể cử động.
Hạ Thanh Thời lướt tay xuống dưới nách cậu rồi ôm cậu bằng một tay đi lên lầu.
Lên tới phòng ngủ, Hạ Thanh Thời vỗ hai má mũm mĩm của cậu bé để lôi kéo sự chú ý của cậu từ khoảnh vườn bên ngoài cửa sổ về phòng, sau đó chỉ vào chậu hoa, “Em không được hái nó, biết chưa?”
Tuy lời cảnh cáo này giống như Lão Râu Xanh(): Càng cấm thì sẽ càng gây tò mò, do đó có thể sẽ khiến người ta hành động ngược lại, nhưng Hạ Thanh Thời cảm thấy Bóng Nhỏ rất ngoan, cô nghĩ chỉ cần dặn cậu là cậu sẽ nghe lời.
() Lão Râu Xanh: là nhân vật trong cuốn “Những nhân vật của Mẹ Goose” của tác giả người Pháp Charles Perrault, được xuất bản năm .
Dặn dò xong, Hạ Thanh Thời lại xách cậu bé xuống lầu.
Yến Thời ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ chờ hai người, Hạ Thanh Thời vừa đặt cậu bé xuống đất thì cậu liền kéo yếm chạy tới chỗ Yến Thời.
Hai anh em quen biết nhau chỉ mới hơn mười ngày ngắn ngủn, cũng không có ai nói cho họ biết họ là anh em cùng mẹ khác cha nhưng hai anh em rất nhanh chóng thân thiết với nhau, đến mức khiến Hoắc Đình Dịch phải ghen tị.
Bóng Nhỏ gục đầu lên vai Yến Thời, cậu bé ôm cổ anh trai, ghé đầu vào tai anh, môi mấp máy thầm thì gì đó. Tuy cậu bé đã cố hạ thấp giọng nhưng Hạ Thanh Thời vẫn nghe được mấy từ “xấu xa, “bắt nạt em”, “rất đáng sợ”. Còn biết mách lẻo cơ à?
Không chờ Bóng Nhỏ nói xong, Hạ Thanh Thời xông lên nắm lấy cổ cậu bé, nhướn mày nói: “Mách cũng vô ích thôi, anh ấy sẽ nghe lời chị.”
Bị bắt quả tang tại trận, Bóng Nhỏ khụt khịt một tiếng.
Yến Thời lấy hết can đảm: “Thanh Thanh, em đừng bắt nạt em ấy nữa…”
Tình cảm của hai anh em đến mức này rồi ư? Cuối cùng Hạ Thanh Thời cũng hiểu được cảm giác “bị cho ra rìa” của Hoắc Đình Dịch.
Hạ Thanh Thời đang nắm cổ Bóng Nhỏ thì nhìn thấy bên ngoài cổng có người liên tục ngó vào nhà mình. Cô buông tay ra, Bóng Nhỏ lập tức rúc đầu vào vai Yến Thời.
Hạ Thanh Thời đi ra cổng, hóa ra người đứng ngoài đó là ông Thịnh – hàng xóm của họ.
Ông Thịnh là chủ tịch một tập đoàn có tiếng trong nước, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông rất phong độ.
Hạ Thanh Thời và ông ấy không quá thân thiết, nói đúng ra thì cũng chỉ quen biết sơ sơ thôi. Cô chưa từng thấy người nhà ông ấy, nghe nói nhà họ có bốn người, ngoài cô con gái do người vợ đầu tiên đã qua đời sinh ra thì còn có người vợ hiện tại và con gái riêng của vợ.
Trong ấn tượng của cô, ông Thịnh là người đường hoàng, vì vậy khi thấy ông đứng dáo dác bên ngoài nhà mình, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô chào đối phương, sau đó hỏi: “Chú đi ngang qua hay tìm Hoắc Đình Dịch có việc ạ?”
Cô vừa hỏi xong, đối phương tỏ ra rất lúng túng. Ông nhìn Bóng Nhỏ, sau đó lại ngoảnh đi, “Không có gì đâu, chú chỉ muốn tặng quà cho cu cậu thôi.”
Nếu là ngày thường, Hạ Thanh Thời không bao giờ tùy tiện nhận đồ của người khác, khi không lại đi tặng quà, ai biết sau này họ có mục đích gì không. Nhưng “quà” mà ông Thịnh nói đến chỉ là chiếc máy bay điều khiển bình thường, Hạ Thanh Thời do dự vài giây, cuối cùng vì nể mặt nên để Bóng Nhỏ nhận quà.
Chờ ông Thịnh đi về, Hạ Thanh Thời véo má Bóng Nhỏ, không ngờ mới ở đây mấy ngày mà đã người hâm mộ rồi.
Suy đi tính lại, Hạ Thanh Thời vẫn thấy lo lo, cô kéo tay Bóng Nhỏ, tra hỏi: “Trước kia em có nhận quà của người lạ không?”
Đúng lúc chị Phân đi ngang qua nên kịp thời giải cứu cậu bé, chị nói: “Gần đây chủ tịch Thịnh hay cho quà lắm.”
Hạ Thanh Thời nhíu mày, cảm thấy chuyện không hề đơn giản.
Chị Phân tiến sát về phía cô, nói, “Nghe đồn con gái của chủ tịch Thịnh dẫn cháu ngoại của ông ta bỏ nhà đi rồi, vậy nên mới…”
Hạ Thanh Thời nhướn mày, “Ông ấy có cháu ngoại bao giờ?”
Chị Phân hạ thấp giọng: “Con gái ông ấy sinh con lúc mới mười tám tuổi, vì sợ mất mặt nên gia đình luôn giấu giếm. Mấy hôm trước đứa bé không thấy mẹ đâu, thế là gào khóc om sòm, nhờ vậy mà hàng xóm mới biết.”
Hạ Thanh Thời và chị Phân nhìn nhau…
Đúng là tin chấn động.
Hạ Thanh Thời tỏ ra vô cùng thông cảm: người già không có con cô đơn thật, chậc chậc chậc.
Trong bữa cơm tối, Hạ Thanh Thời kể chuyện này cho Hoắc Đình Dịch nghe.
Hoắc tiên sinh vốn dĩ không thích đàm tiếu chuyện của người khác nên phớt lờ việc cô cả nhà họ Thịnh chưa chồng mà đã có con, anh chỉ quan tâm tới Bóng Nhỏ: “Joey đáng yêu quá nên ai cũng thích.”
Hạ Thanh Thời đặt đũa xuống, suy xét: “Cháu ngoại ba tuổi của ông Thịnh không có nhà, ông ấy cô đơn, đáng thương lắm. Hay là cho Joey qua đó chơi? Nhé? Coi như là quan tâm người già neo đơn.”
Bóng Nhỏ đã ăn cơm xong, đang ngồi ngoài phòng khách xem phim hoạt hình như có dự cảm, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía hai người.
Hoắc Đình Dịch cười: “Ừ, ngày mai anh sẽ gọi điện cho nhà họ Thịnh.”
Hoắc phu nhân đưa ra vấn đề chẳng liên quan gì tới cô để thảo luận khiến Hoắc tiên sinh rất yên lòng. Cô trêu Joey, đem Joey ra đùa là dấu hiệu tốt.
Ăn tối xong, hai người lên phòng sách riêng của mình. Hai phòng nằm ở hai đầu hành lang, không ai ảnh hưởng tới ai.
Thời gian này Hạ Thanh Thời khá rảnh rỗi, điều này là phải cảm ơn mấy vị tổ tông do cô dẫn dắt cực kỳ an phận, không gây ra rắc rối nào, nhờ thế mà cô không phải tăng ca, không phải đem việc về nhà làm.
Bộ phim điện ảnh mới của Nhậm Hoài Tây đến tháng sau mới bắt đầu quay, trước lúc đó, anh ta cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, quan trọng hơn hết là anh ta không thể dính vào scandal nào nữa. Vì vậy, Hạ Thanh Thời đã cho anh ta đi du lịch, đúng lúc phim tiếp theo của anh ta là phim hành động, rám nắng một chút sẽ giúp anh ta dễ thoát khỏi cái vỏ tiểu thịt tươi hơn.
Tiếu Tiêu đã vào đoàn phim bắt đầu huấn luyện, mặc dù đạo diễn Thư Thanh liên tục tổ chức thử vai nhưng Tiếu Tiêu vẫn tràn đầy tự tin, ngay cả Hạ Thanh Thời cũng không tự tin bằng cô nàng.
Diệp Chân Chân có hai hợp đồng quảng cáo sắp hết hạn, sau khi xác nhận cô ấy không muốn ký tiếp, Hạ Thanh Thời lập tức gửi tư liệu của Tiếu Tiêu cho bên nhãn hàng, bây giờ vẫn còn đang đợi kết quả.
Hôn lễ của Diệp Chân Chân sẽ được tổ chức vào cuối tuần này.
Nhà họ Dịch là gia tộc lớn nên lễ cưới của cậu hai rất hoành tráng, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng vẫn được chuẩn bị kỹ càng, dẫu vẫn không bằng lễ cưới của anh trai Dịch Tiêu.
Tuy không được lòng Thẩm Lộ Dao nhưng Dịch Tiêu vẫn là bạch mã hoàng tử của nhiều cô gái. Ngoại hình, gia thế, trình độ học vấn, công việc của anh ta không có gì để phàn nàn, gần như phù hợp hoàn toàn với những mong ước của phụ nữ, vì vậy bất kể là truyền thông hay người hâm mộ đều vô cùng quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Có thể nói đây là sự kiện mà Diệp Chân Chân được chú ý nhất từ trước đến nay.
Thậm chí còn có tờ báo đặt tiêu đề “Dù không có danh tiếng trong làng giải trí nhưng cô ấy lại có tình yêu và hôn nhân được các nữ ngôi sao hàng đầu mong đợi”.
Các tòa soạn vừa nghe tin về hôn lễ đã lập tức hành động nhằm có tất cả các tin tức dù là nhỏ nhặt nhất.
Hạ Thanh Thời đã sớm đoán ra được điều đó, cô kiểm soát các tin tức liên quan đến hôn lễ để có thể mang đến hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.
Đoán rằng cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng gặp trục trặc, vì vậy ngay từ đầu, cô đã xây dựng hình tượng Diệp Chân Chân là cô gái si tình, dù gì đó cũng là sự thật thôi.
Cô làm vậy là để tạo đường lui cho Diệp Chân Chân. Hiện tại Diệp Chân càng si tình thì công chúng sẽ càng mong đợi vào cuộc hôn nhân này, như vậy nếu tương lai xảy ra điều gì, mọi người cũng sẽ quan tâm hơn. Đến lúc đó, nếu kết quả xấu như cô nghĩ, Dịch Tiêu làm chuyện có lỗi với Diệp Chân Chân, dựa vào ấn tượng si tình của cô ấy, công chúng sẽ thông cảm cho cô ấy, cô ấy muốn làm lại từ đầu thì cũng sẽ dễ dàng hơn.
Hạ Thanh Thời thở dài, day ấn đường. Mấy nghệ sĩ này làm cô mệt quá đi mất.
Cô vừa thay Diệp Chân Chân nhận lời phỏng vấn của một tờ báo diễn ra vào ngày mai, bây giờ phải viết bản thảo cho cô nàng. Cô không phải là người có thể yêu ai đó một cách mù quáng, vì vậy mà cứ viết rồi xóa, xóa xong lại viết tiếp, khó quá.
Trong khi cô đang suy nghĩ nát óc thì có người gõ cửa. Là Hoắc Đình Dịch.
Vẻ mặt Hạ Thanh Thời như đưa đám: “Xong việc rồi ạ? Anh về phòng ngủ trước đi, không cần chờ em đâu.”
Hoắc tiên sinh đi vào, đóng cửa lại, kéo cô ngồi xuống ghế, buồn cười: “Chuyện gì khiến Hoắc phu nhân buồn phiền thế?”
Cô thực sự không biết phải xây dựng hình tượng của Diệp Chân Chân thế nào để sau này hôn nhân của cô ấy và Dịch Tiêu có trục trặc, mọi trách nhiệm có thể đổ lên đầu phía trai.
Hạ Thanh Thời lại day thái dương, nặng nề thở dài một hơi.
“Em cảm thấy hình như mình đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Sau bao nhiêu năm Dịch Tiêu hẹn hò cùng Hạ Hiểu Đường, Hạ Thanh Thời tự nhận bản thân cũng tương đối hiểu con người Dịch Tiêu.
Khách quan mà nói Dịch Tiêu là người đàn ông có trách nhiệm, tuy anh ta cầu hôn Diệp Chân Chân rất qua loa nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ qua loa với cuộc hôn nhân này. Từ lúc cầu hôn cho đến bây giờ đã gần một tháng, Dịch Tiêu có vô số cơ hội để đổi ý, nhưng anh ta không làm vậy.
Huống chi nếu nhắc tới hôn nhân không đáng tin thì chẳng phải cô và Hoắc Đình Dịch còn không đáng tin hơn ư? Vì lần đầu tiên gặp lại nhau kể từ lúc chia tay, sau khi nghe cô đề nghị kết hôn, hành động đầu tiên của Hoắc Đình Dịch là… xoay người bỏ đi.