Edit: Sa
Sau khi gọi điện cho Tu Tu xong, vừa cúp máy, Hạ Thanh Thời lập tức hối hận. Rốt cuộc là cái quái gì đây, cô chỉ là quản lý thôi mà, sao còn phải quyên góp chồng của mình nữa?
Hạ Thanh Thời càng nghĩ càng thấy không công bằng, mặc dù cô làm việc này không phải vì tiền nhưng không có nghĩa là cô không muốn nhận tiền lương cho việc mình làm!
Tiếu Tiêu tự gây rắc rối, vì sao cô phải hiến dâng chồng mình? Vô lý! Vô ích!
Nhưng cuối cùng Hạ Thanh Thời vẫn cho Tiếu Tiêu một cơ hội.
Vì vậy vào buổi trưa, cô gọi điện cho Rebecca, hỏi cô ấy hôm nay Hoắc Đình Dịch có hẹn ăn trưa với ai không.
Rebecca biết rất rõ trọng lượng của Hoắc phu nhân, bình thường đa số đều là Hoắc tiên sinh từ chối các cuộc hẹn để ân cần chạy đi tìm Hoắc phu nhân cùng ăn trưa, hiếm khi mà Hoắc phu nhân chủ động tìm anh thế này. Vì thế, cô ấy lập tức nhìn bảng lịch trình của Hoắc tiên sinh, bình tĩnh hủy cuộc hẹn ăn trưa của Hoắc Đình Dịch với khách hàng, sau đó nói vào điện thoại: “Trưa nay anh Hoắc không bận gì ạ.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng của Hoắc phu nhân: “Vậy cô nhắn với anh ấy là chờ tôi ăn trưa với nhé, khoảng mười hai giờ tôi sẽ tới đó.”
Rebecca luôn miệng đáp ứng.
Cúp máy, Hạ Thanh Thời nhìn Diệp Chân Chân đang ngồi trước mặt mình. Thấy cô đã rảnh, Diệp Chân Chân lập tức chồm người về phía trước, giọng thê thảm: “Cậu nói xem tớ có vấn đề không cơ chứ?”
Hạ Thanh Thời mở hòm thư điện tử, vừa trả lời thư vừa đáp qua loa: “Một chút.”
Thật ra cô hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghe Diệp Chân Chân nói gì. Nhưng nếu cô không đáp lời con bé ngốc nghếch này thì e rằng cô nàng sẽ đi kể khắp công ty chuyện tình cảm của mình mất.
Mắt Diệp Chân Chân ươn ướt, giọng nói buồn bã: “Thanh Thời, tại sao con người lại tham lam đến thế?”
Cô nàng lẩm bẩm: “Lúc chưa có được anh ấy, tớ đã nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy thôi, anh ấy yêu ai cũng được, tớ không quan tâm. Sau khi cưới nhau rồi, tớ lại muốn anh ấy đối xử tốt với tớ, không cần tốt như với Hạ Hiểu Đường đâu, mà chỉ cần tốt hơn một chút thôi là cũng đủ để tớ thấy cuộc hôn nhân này đáng giá.”
Hạ Thanh Thời ngừng di con chuột máy tính, cuối cùng cũng dời sự chú ý ra khỏi hòm thư điện tử.
Diệp Chân Chân ôm mặt, vành mắt đỏ ửng, “Anh ấy đối xử với tớ còn tốt hơn cả những gì tớ mong đợi… nhưng tớ vẫn không vui.”
Lòng tham của con người là vô đáy, luôn được voi đòi tiên, có được cái này rồi thì sẽ muốn có cái khác tốt hơn. Diệp Chân Chân cũng không ngoại lệ.
Hôm nay cô ấy tâm sự cùng Hạ Thanh Thời là do cô ấy và Dịch Tiêu đã cãi nhau vì Hạ Hiểu Đường.
Nguyên nhân là Diệp Chân Chân nhìn thấy hình của Dịch Tiêu và Hạ Hiểu Đường thuở cũng đã từng xảy ra: cô phát hiện trong phòng sách của Dịch Tiêu có khung hình của Hạ Hiểu Đường, cô đã yêu cầu anh ta vứt nó. Lần đó Dịch Tiêu làm theo, nhưng lần này thì anh ta không đồng ý.
Diệp Chân Chân kể cho Hạ Thanh Thời nghe nguyên văn câu nói của Dịch Tiêu: “Lần trước anh đồng ý với em là vì hình để trong nhà, em nhìn thấy sẽ khó chịu. Nhưng lần này hình ở trong máy tính của anh, nếu em không mở nó ra thì bình thường anh cũng không nhớ đến sự tồn tại của nó.”
Diệp Chân Chân nhạy cảm bắt được sơ hở trong câu nói của anh ta: “Bình thường không nhớ? Nghĩa là thỉnh thoảng anh sẽ nhớ về cô ấy, rồi sẽ xem hình để ôn lại kỷ niệm xưa của hai người đúng không?”
Dịch Tiêu không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.
Thấy vậy, Diệp Chân Chân càng tức giận nên mới cãi nhau với anh ta một trận, tối qua hai người đã ngủ riêng.
Thấy Hạ Thanh Thời cười, Diệp Chân Chân càng nức nở, nước mắt rơi lã chã: “Cậu cũng thấy tớ buồn cười đúng không?”
Hạ Thanh Thời vội vàng ngừng cười: “Tớ có nói gì đâu.”
Diệp Chân Chân ôm mặt khóc nức nở. Một lát sau, cô nàng ngẩng đầu lên, mắt đỏ quạch, giọng khàn khàn: “Tớ thấy sao mà bất công quá. Trước kia cô ta và anh ấy yêu nhau, cô ta có làm gì thì anh ấy cũng vẫn yêu thương, chiều chuộng cô ta. Bây giờ tớ chỉ mới bảo xóa hình bạn gái cũ thôi mà anh ấy cũng không chịu.”
Hạ Thanh Thời đỡ trán, suy ngẫm lời nói của Diệp Chân Chân, sau đó nhận ra suy luận của cô nàng có vấn đề. Cô chỉ thẳng ra: “Không phải vì cô ta làm gì nên Dịch Tiêu mới yêu cô ta mà là vì Dịch Tiêu yêu cô ta nên mới có thể chịu đựng được những việc cô ta làm.”
Diệp Chân Chân ngẩng cao đầu lên, mở to mắt nhìn cô, sau đó òa khóc.
Lúc Hạ Thanh Thời nhận ra mình vừa nói gì, cô chỉ muốn vả vào miệng mình. Diệp Chân Chân phạm sai lầm ngớ ngẩn thì thôi đi, tại sao ngay đến cô cũng ngớ ngẩn theo?
Nói sự thật làm gì? Hiện tại việc cấp bách bây giờ là dỗ dành cô nàng ngốc nghếch này rồi tống cổ cô nàng về nhà.
Suy nghĩ một chút, cô nói: “Thế này, cậu nghĩ thử xem, anh ta và Hạ Hiểu Đường yêu nhau sáu năm, còn cậu và anh ta thì chỉ mới kết hôn một tháng, vậy mà cậu muốn anh ta vứt hình Hạ Hiểu Đường thì anh ta vứt ngay, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta cũng có cậu.”
Diệp Chân Chân vẫn ôm mặt thút tha thút thít.
Hạ Thanh Thời cố kiềm chế ý muốn đánh cho cô nàng một bạt tai, nói tiếp: “Hơn nữa cậu không muốn hình của Hạ Hiểu Đường nằm trong máy tính của anh ta, chẳng lẽ cậu không biết cách làm nó biến mất?”
Cô ghé sát vào Diệp Chân Chân, hạ thấp giọng hiến kế: “Lúc anh ta làm việc, cậu bưng canh vào rồi lỡ tay làm đổ xuống máy tính, vậy là sẽ mất hết hình thôi, đúng không? Cậu bưng canh cho anh ta bồi bổ sức khỏe, anh ta có thể nói gì được? Nếu anh ta vẫn giận, cậu chỉ cần mặc bộ nội y sexy mới cho anh ta ngắm, coi như đền bù.”
Hạ Thanh Thời nhìn Diệp Chân Chân, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chút chuyện cỏn con này mà cũng cãi nhau được, bình thường tớ dạy cậu thế nào?”
Diệp Chân Chân bị cô mắng thì sửng sốt, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ là lạ: “Nhưng, nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?” Hạ Thanh Thời cắt ngang lời cô nàng, “Tớ nói nhiều như vậy đều là vô ích hả? Cậu vẫn không rõ bây giờ cậu cần làm gì hả?”
Diệp Chân Chân suy nghĩ ba giây, sau đó đưa ra đáp án: “Mua nội y mới!”
“Thông minh lắm!” Hạ Thanh Thời lập tức khen ngợi cô nàng, “Tớ đã chuẩn bị xe cho cậu rồi, tài xế đang chờ bên dưới, bảo anh ta đưa cậu đến Shinkong Place() luôn nhé?”
Diệp Chân Chân sụt sịt: “Nhân viên bán hàng ở Shinkong Place đáng ghét lắm, tớ muốn đi Galeries Lafayette() cơ.”
Hạ Thanh Thời gật đầu, “Được rồi được rồi, Galeries Lafayette thì Galeries Lafayette.”
(). Shinkong Place: Chuỗi trung tâm thương mại của Trung Quốc.
(). Galeries Lafayette: Chuỗi trung tâm thương mại của Pháp.
Vất vả lắm mới tiễn bà cố nội ra về, Hạ Thanh Thời thở phào một hơi, sau đó lại bắt đầu theo dõi tình hình trên mạng.
Tầm Nhìn Quốc Tế vẫn chưa phát tán ảnh của Tiếu Tiêu, tuy nhiên Tầm Nhìn Quốc Tế và Hoa Thần thù địch đã lâu, vì vậy Hạ Thanh Thời biết chắc chắn đối phương sẽ tung hình ra, chỉ còn chờ là bao giờ thôi.
Mười một giờ rưỡi, Hoắc Đình Dịch gọi điện cho cô, vì biết cô muốn qua chỗ anh nên anh đã cho tài xế đi đón cô.
Hạ Thanh Thời chọn một nhà hàng Quảng Đông gần công ty anh, lúc tài xế đưa cô đến, Hoắc Đình Dịch đang chờ cô.
Đối với việc hôm nay được vợ chủ động rủ ăn trưa, Hoắc Đình Dịch rất bất ngờ. Anh nhận túi xách và áo khoác từ tay cô rồi đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó kéo ghế giúp cô, hỏi: “Hôm nay không bận à? Sao lại tới đây?”
“Bận chứ.” Cô bưng ly soda lên uống một ngụm nhỏ, sau đó nháy mắt với anh, “Nhưng nghĩ tới việc không gặp anh suốt một tuần nên mới tới đây ăn trưa cùng anh.”
Hoắc Đình Dịch đặt tay cô vào lòng bàn tay mình rồi xoa bóp tay cô: “Vậy chỉ cần em nói thôi, anh sẽ qua chỗ em.”
“Hây da.” Giọng cô ngọt như mía lùi, “Anh cũng phải cho em cơ hội thể hiện chứ.”
Biệt tài dẻo miệng của Hạ Thanh Thời có thể làm mụ mị đầu óc bất cứ ai, tuy nhiên Hoắc tiên sinh đã quá hiểu cô nên đầu óc chỉ mụ mị một chút thôi là lập tức đề cao cảnh giác.
Không nằm ngoài dự đoán, trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Hoắc phu nhân hỏi bâng quơ: “Anh này, anh thấy chuyện của Tiếu Tiêu có phiền không?”
Nếu có đuôi thì vào lúc này, đuôi của Hoắc tiên sinh chắc chắn sẽ dựng lên đầy cảnh giác.
Anh cố tỏ ra bình thản, tiếp lời cô: “Đúng là phiền thật, cậu ta không phải là người kế nghiệp, không có kinh nghiệm kinh doanh nhưng bây giờ lại được cử đi đào tạo nghiệp vụ ở nước ngoài, e rằng nhân viên sẽ không phục.”
Hạ Thanh Thời:???
Không chờ cô kịp phản ứng, Hoắc tiên sinh bổ sung: “Có điều với gia thế của mình thì cậu ta không thể làm luật sư cả đời được.”
Rốt cuộc Hạ Thanh Thời cũng hiểu ra, cô nói về Tiếu Tiêu, còn Hoắc tiên sinh nói đến Dịch Tiêu.
Cô định xem xem Hoắc tiên sinh có ấn tượng với cô gái giội nước vào đũng quần anh trong hôn lễ của Diệp Chân Chân hay không, nào ngờ cô hỏi một đằng anh đáp một nẻo. Tất nhiên kết quả làm Hoắc phu nhân rất hài lòng, điều này chứng tỏ Hoắc tiên sinh hoàn toàn không có ấn tượng với cô gái giội nước vào quần anh.
Nhân viên bê thức ăn lên, Hoắc tiên sinh mượn cơ hội này quan sát Hoắc phu nhân, phát hiện cô không có gì bất thường, anh thở phào nhẹ nhõm. Có điều hôm nay là lần đầu tiên anh gặp câu hỏi này nên không có kinh nghiệm ứng phó, do đó đã bị lộ chân tướng vì nói quá nhiều.
Hoắc phu nhân biết anh không thích nói về người khác sau lưng, nhưng hôm nay lại nói không ngừng chuyện về Dịch Tiêu cứ như đang cố che giấu gì đó, điều này cực kỳ khả nghi.
Hoắc phu nhân nghi ngờ anh đang chột dạ, vì vậy nói thẳng: “Em không hỏi chuyện nhà họ Dịch, em đang nói về Tiếu Tiêu.”
Hoắc tiên sinh phản ứng cực nhanh, sắc mặt anh lập tức tái nhợt nhìn cô, giống như bây giờ mới hiểu ra: “Em gọi cậu ta là Tiếu Tiêu?”
Hoắc phu nhân cứng họng, á khẩu không nói thành lời. Một lát sau, cô mới nói: “Diệp Chân Chân gọi anh ta như vậy, em nghe nhiều nên cũng quen miệng.”
Hoắc tiên sinh không nhìn cô nữa nhưng giọng nói hết sức không vui: “Em nhớ kỹ nhé, tên cậu ta là Dịch Tiêu.”
Hoắc phu nhân thở hắt ra, không đề cập tới chuyện này nữa.
Hoắc tiên sinh lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thông qua câu hỏi đòi mạng này.
Dễ nhận thấy rằng lúc này Hoắc tiên sinh vẫn chưa ý thức được sự thông minh của anh sẽ đưa đẩy số phận của bản thân như thế nào.
Sau khi xác nhận Hoắc tiên sinh không có ấn tượng gì với Tiếu Tiêu, Hoắc phu nhân mở lòng từ bi, quyết định cho Tiếu Tiêu một cơ hội.
Nhưng nếu dẫn cô nàng về nhà ở Bắc Kinh thì không phù hợp lắm, với cả nếu Diệp nữ sĩ biết tin, e rằng cô lại bị dạy dỗ một phen.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Thanh Thời cho rằng đưa Tiếu Tiêu đến căn hộ ở Hongkong là hợp lý nhất, ở đó tuy ít người nhưng quyền sở hữu tài sản cực kỳ rõ ràng, rất thuận lợi để phóng viên đào bới thông tin.
Hơn nữa giữa phóng viên Bắc Kinh và phóng viên Hongkong thì ai đưa tin nhanh hơn?
Vì vậy, vào ngày thứ hai Hoắc Đình Dịch đi châu Âu, Hạ Thanh Thời gọi điện cho Rebecca thông báo cô muốn đến Hongkong vài ngày, nhờ cô ấy liên lạc với quản gia bên Hongkong để quét dọn nhà cửa.
Nhận được lời đáp ứng của Rebecca, cô còn dặn cô ấy là tạm thời không được nói chuyện này với sếp của cô ấy.
Hai ngày sau.
Giữa dòng người tấp nập ở sân bay, Hạ Thanh Thời đẩy vali đi trước, khi ngoảnh đầu lại thì thấy hai anh em ở cách cô khoảng mười mét túm tụm vào nhau, chẳng biết đang làm gì. Hạ Thanh Thời kéo nhẹ khẩu trang ra, quát: “Hai người túm tụm ở đó làm gì? Đi mau lên!”
“Ừ, tới liền đây.” Thấy em gái nổi giận, Yến Thời vội vàng đáp lại, sau đó cõng Bóng Nhỏ lên lưng, chầm chậm đi về phía trước.
Đợi hai anh em tới gần, Hạ Thanh Thời nhìn Bóng Nhỏ dán chặt trên lưng Yến Thời y như con bạch tuộc, giận dữ nói: “Em có bị gãy chân không? Xuống tự đi cho chị!”
Yến Thời rất che chở Bóng Nhỏ, cậu bé chưa kịp nói thì anh đã giành nói trước: “Thanh Thanh, em đi nhanh quá, Bóng Bóng không theo kịp, anh cõng em ấy là được mà.”
Thấy anh Yến Thời nói có lý, Bóng Béo nằm trên lưng anh không giả vờ mệt mỏi nữa mà rất vui sướng nói: “Đúng vậy.”
Hạ Thanh Thời: “…”
Lý do hợp lý quá nên cô cũng không phản bác được.
Hạ Thanh Thời trừng mắt với hai anh em thương yêu đùm bọc nhau kia, giận mà không biết xả ở đâu: Hai anh em đó bị bệnh chỗ nào? Người bị bệnh là cô nè!
Thật ra trong nhà có người giúp việc có thể chăm sóc hai anh em nên cô không cần đưa họ theo, nhưng nghĩ tới việc chưa bao giờ dẫn họ đi chơi xa nên Hạ Thanh Thời quyết định nhân cơ hội này dẫn hai anh em đi chơi. Nhưng trên đường từ nhà đến sân bay, Hạ Thanh Thời cực kỳ ngứa mắt với dáng vẻ thân thiết của hai anh em, cô vô cùng hối hận trước quyết định của mình.
Cô biết Yến Thời có chứng sợ máy bay nên thầm nghĩ chỉ cần Yến Thời nói không ngồi máy bay lớn một lần thôi thì cô sẽ lập tức đóng gói hai anh em về nhà. Đáng tiếc Yến Thời không biết mình đi máy bay.
Không ai nói cho anh biết ở đây là sân bay, đến khi lên máy bay thì vì đi qua cầu ống lồng nên khi vào tới máy bay, Yến Thời ngoảnh đầu trong thấy một dãy máy bay đậu ở sân bãi, anh vỗ ngực, nói: “Làm anh sợ muốn chết.”
Chuyến bay của Tiếu Tiêu cất cánh trước họ hai tiếng nên khi họ đến biệt thự trên núi, Tiếu Tiêu đang khoái chí ngồi trên sofa trong phòng khách ở tầng dưới.
Trông thấy Hạ Thanh Thời, Tiếu Tiêu ngân nga, giọng nói đầy mong đợi: “Chị Thanh Thời, làm quản lý kiếm được nhiều tiền lắm hả? Vậy làm diễn viên có giàu hơn chị không? Em phải làm việc bao lâu nữa mới mua được căn nhà tốt thế này?”
Hạ Thanh Thời đi tới bên cạnh Tiếu Tiêu, giơ mấy ngón tay lên: “Lương của chị chỉ nhiêu đây thôi.” Cô nói dối: “Nhà thuê, tiền thuê trừ vào cát-sê tham dự sự kiện của em.”
“Hả?” Tiếu Tiêu không thể tin nổi, “Sao chị không bàn bạc trước với em?!”
Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng: “Trước khi ngồi lên đùi ông già thì em có bàn bạc với chị không?”
“Ấy ấy ấy!” Không ngờ cô lại moi chuyện đó ra, Tiếu Tiêu cảm thấy rất lo lắng, cô nàng đứng lên chạy tới bịt miệng cô lại. Thấy Hạ Thanh Thời trừng mắt nhìn mình, Tiếu Tiêu thu tay lại, nói: “Đừng nói to thế.”
Hạ Thanh Thời ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Yến Thời và Bóng Nhỏ đang đứng đằng sau cô và hai người họ đầy tò mò.
Nhân lúc cô ngoảnh đầu, Tiếu Tiêu lắc mạnh đầu với tiểu ca ca Yến Thời, dùng khẩu hình miệng nói: “Đừng tin chị ấy.”
Hạ Thanh Thời không quan tâm tới mấy trò vặt vãnh đó, cô gọi điện thoại gọi cho tài xế, sau đó ra lệnh cho Tiếu Tiêu: “Bây giờ em tới Pacific Place(), đi dạo mấy vòng, đừng đội mũ hay mang khẩu trang gì hết, sau đó lên xe quay về đây.”
() Pacific Place: là một khu phức hợp gồm các tòa nhà cao ốc văn phòng, khách sạn và trung tâm thương mại ở Hongkong.
Tiếu Tiêu hiểu ngay: “Thu hút phóng viên?”
Hạ Thanh Thời gật đầu. Cô không thích chủ động liên lạc với phóng viên, như thế có nghĩa là để người ta nắm thóp mình, tốt nhất là tự thu hút sự chú ý của họ.
Tiếu Tiêu nhìn Yến Thời và Bóng Nhỏ, hỏi: “Cậu em đáng yêu quá, em dẫn nó đi cùng được không?”
Tuy cô nàng nói thế nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Yến Thời.
Hạ Thanh Thời đang nhắn tin, không ngẩng đầu lên mà nói: “Em thử xem.”
Tiếu Tiêu rụt cổ lại, hậm hực đi ra ngoài.
Vừa xuống máy bay, điện thoại của Hạ Thanh Thời liên tục báo có tin nhắn mới, cô trả lời từng tin một, sau đó điện thoại đột nhiên hiện thông báo tin mới.
“Hai giờ chiều hôm nay, trên đường cao tốc đi vào thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến hai người chết và ba người bị thương nặng. Trong số hai nạn nhân bị tử vong, có một người được cho rằng là tổng giám đốc của tập đoàn Dịch Thịnh Quốc Tế.”
Nhìn thấy bốn chữ “Dịch Thịnh Quốc Tế”, Hạ Thanh Thời rùng mình. Đó là công ty của nhà họ Dịch mà. Tổng giám đốc của Dịch Thịnh Quốc Tế chính là anh của Dịch Tiêu – Dịch Bân.
Hạ Thanh Thời tìm thêm tin tức liên quan, phát hiện vào hai phút trước, tài khoản weibo chính thức của Dịch Thịnh Quốc Tế đã xác nhận tin tức là thật, người tử vong trong vụ tai nạn là Dịch Bân.
Mặc dù chỉ có duyên gặp nhau vài lần nhưng ấn tượng của Hạ Thanh Thời đối với Dịch Bân rất tốt, ít nhất đủ để nhận thức rõ ràng rằng Dịch Bân là người thừa kế sản nghiệp được gia tộc bồi dưỡng.
Một người mà mình còn thấy sống khỏe mạnh trước đó không lâu đột nhiên qua đời, Hạ Thanh Thời cảm thấy rất thương tiếc.
Sau đó, cô nhanh chóng ý thức được một vấn đề: Dịch Bân qua đời, như vậy Dịch Tiêu sẽ trở thành con trai độc nhất nhà họ Dịch.
Có lẽ Hạ Hiểu Đường đã thực sự buông tay, nhưng Thẩm Lộ Dao chắc chắn sẽ bám lấy Dịch Tiêu. Cuộc sống của Diệp Chân Chân sắp gặp sóng gió rồi.