Edit: Sa
Hạ Thanh Thời không phải diễn viên nên không cần quá lộng lẫy, vì thế cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc bộ lễ phục màu đen dài đến đầu gối, về trang sức thì ngoài nhẫn cưới ra, cô chỉ mang thêm sợi dây chuyền kim cương, cô mặc bộ này về công ty họp luôn cũng được, cũng may cô rất đẹp nên trông trang phục cũng không đơn điệu lắm, còn toát lên sự hào phóng nữa.
Nhờ phúc của Nhậm Hoài Tây, Diệp Chân Chân chỉ đến để đi ké thảm đỏ mà cũng được đạo diễn bố trí ở chỗ ngồi ở hàng ghế cuối.
Trong thời gian chờ đợi, Hạ Thanh Thời dạy dỗ cô nàng: “Phiền cậu sau này có não giùm chút, đừng suốt ngày nhớ thương bạn trai của người khác nữa, nếu cậu tập trung đóng phim như cậu đã bỏ công sức vào việc đó thì bây giờ cậu không trở thành bộ dạng nửa sống nửa chết như thế này đâu.”
Diệp Chân Chân ngấn lệ, tỏ vẻ không thể tin nổi: “Hôm bữa cậu nói nửa năm nay tớ tiến bộ rất nhiều.”
Hạ Thanh Thời bực mình trước dáng vẻ giả nai của cô nàng, cô lườm cô nàng một phát, không thèm nói gì nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý của Diệp Chân Chân chạy ra mở cửa, sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ mặc sườn xám đứng trước cửa, tay bưng một cái khay đựng trái cây, “Ban tổ chức bảo tôi mang tới ạ.”
Thấy có trái cây, Diệp Chân Chân lập tức hưng phấn, nói: “Đem vào nhanh lên, tôi còn định ăn dưa hấu nè.”
“Không được ăn.” Hạ Thanh Thời ngăn cô nàng lại, “Tối nay cậu không được đi vệ sinh.”
Nhớ ra điều đó, Diệp Chân Chân thốt lên một tiếng đây thất vọng.
Bấy giờ Hạ Thanh Thời mới quay đầu đánh giá cô gái trẻ mặc sườn xám, cô ta không phải là nhân viên phục vụ, trông giống nhân viên lễ tân hơn, không biết vì sao lại tới đây.
Cô gái trẻ vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau trong mấy giây, rốt cuộc đối phương chịu thua, lên tiếng trước: “Cô không nhớ tôi?”
Hạ Thanh Thời chợt nhớ ra đây là cô gái trong phòng khách sạn của Nhậm Hoài Tây vào tối hôm đó! Hôm nay cô ta thay đổi nhiều quá làm cô không nhận ra.
Model đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Hôm trước cô nói tôi có thể tới tìm cô.”
“Ờ, đúng vậy.” Hạ Thanh Thời lấy điện thoại ra mở danh bạ, “Tôi quen nhiều ông chủ của các công ty người mẫu lắm, cô muốn vào Thượng Mỹ, Đông Phương hay…”
Còn chưa nói xong, đối phương đột ngột cắt ngang lời cô: “Tôi đã nói tôi không phải là người mẫu rồi mà.”
Model hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng kiềm chế mình không trợn trắng mắt, “Tôi nộp hồ sơ vào công ty của cô nhưng đợi mãi mà không có hồi âm.”
Rốt cuộc Hạ Thanh Thời cũng hiểu: “Cô muốn làm diễn viên?”
Model gật đầu.
Hạ Thanh Thời bắt đầu đánh giá lại cô nàng Model trước mắt.
Khách quan mà nói thì cô nàng không hề xấu, mặt trứng ngỗng, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh dịu dàng, trông đáng yêu thuần khiết chứ không phải kiểu mấy cô nàng hotgirl trên mạng. Nhưng không biết vì sao, có lẽ vì ấn tượng đầu tiên quá mạnh mà Hạ Thanh Thời cảm thấy ở cô ta có thần thái của bồ nhí, mà thần thái này lại không hòa hợp với khuôn mặt. Huống chi gương mặt của cô ta chẳng có gì đặc biệt. Trong giới giải trí, đây có thể coi là khuyết điểm trí mạng.
Nếu không có khả năng diễn xuất thì có thể nói khuôn mặt là tất cả của diễn viên. Nhưng trong làng giải trí, đâu đâu cũng có khuôn mặt kiểu như Model, tuyến một có Hoắc Tòng Hi, tuyến hai, tuyến ba có Tống Diệc Đình, Diệp Chân Chân và Thích Nhã.
Làng giải trí trong nước, nữ diễn viên đi theo hình tượng ngọc nữ là cạnh tranh khốc liệt nhất, trong đó có bốn người đã tạo được địa vị vững chắc. Trong ngành này, những ai đi theo hình tượng ngọc nữ đều bị bốn người đó chèn ép, trừ khi bọn họ biến mất trong cùng một đêm, nếu không tuyệt đối không để những người khác ngoi lên được.
Huống chi chỉ bằng vào ấn tượng đầu tiên, Hạ Thanh Thời đã biết Model có nhiều vết nhơ trong quá khứ, nếu lăng xê cô nàng, một khi nổi tiếng thì chắc chắn những vết nhơ đó sẽ bị đào ra, đến lúc đó cho dù có tài năng đến đâu thì cũng vô dụng.
Có điều Hạ Thanh Thời cực kỳ khôn khéo, cô sẽ không bao giờ nói ra nguyên nhân thực sự mà chỉ cười: “Công ty có quy trình làm việc của công ty, tôi không quyền lực như cô nghĩ đâu, cô phải vượt qua vòng sơ tuyển của công ty thì tôi mới quyết định được là có ký với cô hay không.”
Nhưng đối phương không tin lời giải thích của Hạ Thanh Thời, “Hoa Thần để tùy mỗi bộ phận quyết định công việc, mà ở bộ phận của cô thì cô có quyền quyết định, trừ những nghệ sĩ được công ty chỉ định, các cô cũng có quyền tự ký hợp đồng với người mới.”
Hạ Thanh Thời nhún vai, không phủ nhận mà cười đầy ẩn ý: “Nhưng… ngay cả vòng đầu tiên mà cô cũng không qua thì lấy gì để tôi tin cô mang lại lợi ích cho công ty?”
Model nghiến nhẹ răng, dù hành động rất nhỏ nhưng cũng bị Hạ Thành Thời nhìn thấy.
Ngay sau đó cô ta nói: “Tôi chịu được khổ, tôi cũng sẽ tuyệt đối phục tùng quyết định công ty, các cô muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó, chỉ cần tôi có thể nổi tiếng.”
Hạ Thanh Thời nghe mà chẳng mấy để tâm, hơn nửa năm nay có rất nhiều người chạy tới trước mặt cô nói những lời như thế. Người đầu tiên còn làm cô dao động, chứ đến bây giờ thì cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô tên gì?”
Đối phương sửng sốt, sau đó đáp: “Tiếu Vân Ngạo.” Nói xong liền móc một tờ danh thiếp ra.
Hạ Thanh Thời nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn hồi lâu: “Tiếu… Vân… Ngạo?”
Cô buồn cười: “Cô đổi tên rồi hãy đến tìm tôi.”
Tên này mà muốn nổi tiếng á, chờ kiếp sau đi.
Tiếu Vân Ngạo lập tức hỏi: “Đổi thành gì?”
Hạ Thanh Thời nhíu mày suy nghĩ mấy giây, “Tiếu Tiêu đi.”
Tiếu Vân Ngạo nhìn cô chằm chằm, “Tôi sửa tên rồi thì cô sẽ ký hợp đồng với tôi chứ?”
Hạ Thanh Thời lắc đầu không chút do dự, “Không nói trước được.”
Tiếu Vân Ngạo ngỡ ngàng, nói: “Tôi đi đây… Sau này tôi sẽ còn tới tìm cô.”
Nói xong, cô ta liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Đợi cửa đóng lại, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chậc lưỡi của Diệp Chân Chân, “Mấy cô bé thời nay lợi hại quá.”
Hạ Thanh Thời nghe thế thì không nói gì.
Thật ra cô rất tán thưởng, hoặc có thể nói là thích tính cách của Tiếu Vân Ngạo, bởi vì trên đời này sẽ không có cái gì vô duyên vô cớ thuộc về bạn. Muốn có thứ gì thì bạn phải tranh giành mới có cơ hội chiếm được.
Cô thực sự không hiểu tại sao lại tồn tại kiểu người như Diệp Chân Chân: thỏa mãn với những gì mình có, không tranh không giành, một lòng chờ tổng tài bá đạo từ trên trời rơi xuống chắp tay dâng tài nguyên lên trước mặt mình.
Nếu không biết mật mã điện thoại của Model, Hạ Thanh Thời thực sự muốn dẫn dắt cô ta hơn Diệp Chân Chân. Nhưng đáng tiếc mật mã điện thoại của cô ta lại là … đó là sinh nhật của Nhậm Hoài Tây!
Nhậm Hoài Tây chỉ gặp dịp thì chơi, còn Model rõ ràng là đã có âm mưu từ lâu!
Hạ Thanh Thời tuyệt đối không cho phép nghệ sĩ dưới trướng của mình yêu nhau.
Sau khi đưa Hạ Thanh Thời đến hồ Nhạn Thê, Hoắc Đình Dịch không về nhà vì chiều nay anh có một cuộc phỏng vấn.
Kể từ lúc tiếp nhận tập đoàn PR tới nay, có vô số tòa soạn muốn phỏng vấn anh, cuối cùng bộ phận truyền thông của tập đoàn đã chọn ra một chuyên mục của đài truyền hình về ngành tài chính và kinh tế có ảnh hưởng rất lớn trong nước.
Việc anh nổi tiếng trên mạng là khá bất ngờ, lượt đọc và bình luận nhiều vô số hoàn toàn là do dân mạng đóng góp. Nhưng trong thời đại này, chẳng có cái gì hot quá ba ngày nếu không có tin tức mới, ấy thế mà còn Hoắc Đình Dịch lại “nổi tiếng” suốt nửa tháng trời, trong khi trừ tấm ảnh kia ra thì giới truyền thông không đào xới được tin tức gì nữa, tất cả là do bộ phận truyền thông của tập đoàn PR đứng sau thu xếp.
Đối với việc hy sinh nhan sắc để tuyên truyền cho công ty mình, không phải Hoắc Đình Dịch không bất mãn, nhưng việc này trăm lợi mà không có một hại, giám đốc bộ phận truyền thông lại đưa ra lập luận hùng hồn, thuyết phục rằng việc này chẳng những nâng cao danh tiếng của tập đoàn mà còn tạo hiệu ứng cho các nhãn hiệu, ông ta đều là vì muốn tốt cho công ty. Hoắc Đình Dịch không thể không nể mặt ông ta nên đành phải nghe theo.
Nửa năm là quá đủ để duy trì sự tò mò của công chúng dành cho Hoắc tiên sinh thần bí, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để nhận phỏng vấn của truyền thông.
Buổi phỏng vấn kéo dài hai tiếng, lúc sắp kết thúc, nữ MC luôn điềm tĩnh đột nhiên nói: “Anh Hoắc, tôi chợt nhận ra trong suốt thời gian phỏng vấn, anh rất ít đề cập tới bản thân mà chỉ tập trung nói về tập đoàn PR. Tôi nghĩ sau khi buổi phỏng vấn được phát sóng, sẽ có rất nhiều khán giả nữ thất vọng.”
Hoắc Đình Dịch cười, không nói gì.
Nữ MC cũng cười, giọng điệu trở nên hoạt bát: “Hôm nay anh đổi địa điểm phỏng vấn thành hồ Nhạn Thê khiến ê-kip đã phải đi hơn sáu mươi cây số để đến được đây, anh có thể xem xét sự vất vả của chúng tôi mà trả lời vài vấn đề cá nhân không?”
Trước nay Hoắc Đinh Dịch rất ga lăng với phụ nữ, vì vậy anh lập tức gật đầu không chút do dự.
Nữ MC cười: “Trên mạng có tin đồn anh đã kết hôn, hơn nữa còn có con, không biết có thật không?”
Hoắc Đình Dịch nói: “Điều đầu tiên là thật, còn điều thứ hai thì… sẽ thành thật nhanh thôi.”
Không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nữ MC thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền hỏi anh một vấn đề lớn: “Chắc hẳn chị Hoắc rất hạnh phúc, tôi nghĩ các chị em ngồi trước màn hình ti vi cũng nghĩ như vậy… Thế cho đến bây giờ, anh có tất cả bao nhiêu mối tình?”
“Một mối.”
Tất cả nhân viên trong ê-kip đều thấy máu trong người sôi trào! Bọn họ không ngờ lại dễ dàng đào được đời tư của anh như vậy, quá sung sướng!
Nữ MC cực kỳ hưng phấn, đang định nói tiếp thì Hoắc Đình Dịch bỗng dưng cướp lời: “Cũng là mối tình cuối cùng.”
“…” Nữ MC suy nghĩ một thoáng, sau đó hỏi câu cuối cùng, “Thưa anh Hoắc, điểm gì ở vợ mình mà anh thấy hấp dẫn nhất?”
Hoắc tiên sinh không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tự tin.”
Ở Hoắc phu nhân toát lên sự tự tin đến mức phách lối. Nếu không thì sau ba năm chia tay, ngay từ lần đầu tiên gặp lại nhau, cô đã không đòi kết hôn với anh.