Edit: Sa
Hoắc tiên sinh nhớ mãi chuyện mẩu giấy trong nút bần chai rượu.
Khi gặp lại nhau sau ba năm chia tay, Hoắc phu nhân đã lấy cổ phần công ty để ép Hoắc tiên sinh kết hôn với mình, Hoắc tiên sinh rất vui sướng trước hành động của cô nhưng ngoài mặt cứ tỏ ra không quan tâm.
Cô nói cô muốn kết hôn vì tiền của anh. Hoắc tiên sinh biết không phải vậy, nhưng vẫn cố chấp chờ cô nói yêu anh.
Cho dù là lúc hẹn hò hay sau khi đã kết hôn, Hoắc Đình Dịch luôn chiều chuộng cô hết mực, anh hết lòng bao dung cho cô, nhưng ở một số việc, anh là người cực kỳ nguyên tắc.
Để giành lấy cô, anh không ngại ngàn dặm xa xôi mà từ Los Angeles chạy qua Bordeaux, nhưng lại quyết không nhượng bộ. Anh muốn nghe chính miệng cô thốt ra ba chữ đó.
Họ hiểu rõ suy nghĩ của nhau, nhưng không ai chịu nhường bước.
Cho đến khi đài truyền hình hoàn tất ghi hình, anh cũng đã thảo luận xong xuôi chuyện mua lại trang trại rượu.
Buổi tối trước khi đi, Hoắc Đình Dịch và Kevin uống rượu cùng nhau.
Tình bạn giữa đàn ông rất dễ dàng xây dựng, từ sau đêm ngủ cùng nhau ở cạnh cửa sổ, quan hệ của hai người không còn căng thẳng như trước nữa.
Kevin thích Hạ Thanh Thời, nhưng cũng không phải là quá thích, ít nhất là không bằng tình cảm mà Hoắc Đình Dịch dành cho cô.
Kevin cũng biết được phần nào tính cách của Hạ Thanh Thời: “Ở trước mặt anh, cô ấy có ‘ngụy trang’ không?”
Nhắc tới cô, Kevin bất giác mỉm cười: “Tính tình của cô ấy rất dễ thương, nhưng cô ấy lại muốn đóng khuôn mình vào những chuẩn mực.”
Hoắc Đình Dịch nghe thế, lòng thầm đắc ý. Xem ra Kevin không hiểu cô tẹo nào. Anh ta không biết cô đến từ đâu, cũng không biết cô đã trải qua những chuyện gì nên anh ta không hiểu được cô. Nhưng Hoắc Đình Dịch hiểu rõ cô.
Không có ai thích ngụy trang cả. Ai mà không muốn mãi mãi được làm một đứa trẻ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười? Nhưng cô được sinh ra trong hoàn cảnh phức tạp, ngụy trang không phải là công cụ để cô chiếm được lợi ích và tình yêu thương, mà ngụy trang là phương pháp để cô sinh tồn.
Thật ra cô y hệt Yến Thời. Yến Thời tự ti, anh cho rằng ai đó không thích anh, đối xử tệ với anh đều là do lỗi của anh. Còn Hạ Thanh Thời ngụy trang mình thành một con ngươi khác cũng vì cô cho rằng tính cách vốn có của mình rất đáng ghét.
Sau khi hẹn hò và phát hiện ra điều đó, Hoắc Đình Dịch càng thêm cưng chiều và bao dung cho cô hơn. Đơn giản là vì mỗi lần nhớ đến cô gái nhỏ nhắn phải giả vờ, uốn nắn bản thân theo người khác, anh rất đau lòng. Anh muốn cô biết rằng mặc kệ tính tình của cô thế nào, cô luôn có tư cách được yêu thương.
Kevin nghe anh nói xong thì im lặng. Một lúc lâu sau, anh ta mới hờ hững nói: “Những gì cô ấy thể hiện trước mặt anh chưa chắc là con người thật của cô ấy.”
Kevin kể cho anh nghe về mối tình đầu của mình. Hồi đó anh ta còn ở trong nước, lên cấp ba thì thích cô gái nhà hàng xóm, cũng là bạn học của anh ta.
“Cô ấy rất đẹp, rất rất đẹp, còn đẹp hơn cả Thanh Thời, cho nên…”
Hoắc tiên sinh cắt đứt lời anh ta: “Không thể nào.”
Kevin đứng hình hai giây, sau đó nói: “Đừng chen ngang. Cho nên anh có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy.”
Hoắc Đình Dịch nhìn một trong những thành viên của “hội theo đuổi” trước mặt mình, cố nén sự khó chịu trong lòng xuống, không nói gì nữa.
“Tôi cũng rất thích cô ấy.” Nhớ về chuyện cũ, trông Kevin khá đau buồn, “Nhưng lúc đó tôi là hotboy của trường, nếu theo đuổi cô ấy, nhỡ bị từ chối thì không biết phải giấu mặt mũi vào đâu.
Có lần tôi đùa, nói hay là cô ấy làm bạn gái của tôi đi, nhưng cô ấy rất giận, bảo đã có bạn trai rồi. Sau đó, khi suy nghĩ cẩn thận, tôi mới biết hóa ra cô ấy giận vì thái độ bỡn cợt của tôi.
Sau đó nữa, tôi dẹp luôn suy nghĩ theo đuổi cô ấy. Lúc tốt nghiệp trung học, cô ấy đã tặng tôi đầy đủ các số của một tờ báo. Tôi rất thích tờ báo đó, lần nào ra nước ngoài cũng sẽ tìm mua, nhưng vì sơ ý nên để mất mấy quyển.
Ba năm cấp ba, tổng cộng ba mươi sáu số báo. Lúc đưa cho tôi, cô ấy nói tôi nợ cô ấy ba mươi sáu cây kem. Khi ấy Haagen-Dazs mới ra kem lẩu, thế là tôi đưa cô ấy đi ăn.”
Hôm đó đang giữa tháng tám, là những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, anh ta chuẩn bị đi Mỹ du học, cô ấy cũng sắp du học ở Anh.
Anh ta liên tục cảm ơn cô ấy đã tìm giúp mình đầy đủ các số báo, cô ấy lẳng lặng nhìn anh ta, sau đó hỏi: “Thật không?”
Anh ta gật đầu, để làm cô ấy tin tưởng, anh ta còn nói: “Số đặc biệt có một bài viết tớ rất thích nhưng tớ lỡ làm mất mất tiêu, muốn đọc lại mà không được, bây giờ thì có rồi.”
Mắt cô ấy sáng lên: “Số báo dịp Giáng sinh năm ngoái hả?”
Kevin thoáng ngạc nhiên vì không ngờ cô ấy lại biết rõ về tờ báo này. Cô ấy rất vui, nhìn anh ta bằng đôi mắt sáng tựa sao, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Vậy về nhà cậu phải đọc đó.”
Kevin cười gật đầu. Nhưng anh ta đã không đọc.
Con người là vậy, khi đánh mất thứ gì đó, vốn dĩ chẳng ấn tượng gì nhưng phút chốc nó bỗng trở nên tốt đẹp, đến khi tìm lại được thì phát hiện hóa ra mình không thích nó như đã nghĩ.
Hoắc Đình Dịch nghe câu được câu chăng, không hiểu lắm lý do Kevin kể cho anh nghe chuyện này.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của anh, Kevin cười khổ bổ sung: “Nhưng sau cùng, tôi vẫn đọc số báo đó.”
Bố mẹ Kevin định cư ở nước ngoài từ lâu, người lớn trong nhà cũng lần lượt qua đời, người thân ở trong nước càng ngày càng ít. Vì vậy sau nhiều năm không về nước nghỉ hè, anh ta quyết định bán nhà. Lúc thu dọn đồ đạc, nhìn thấy chồng tạp chí mà cô bạn đã tặng cho mình năm xưa, nghĩ tới “Số đặc biệt dịp Giáng sinh” mà cô ấy nhắc đến, anh ta nổi hứng, lập tức giở ra đọc từng trang.
Qua mười năm, anh ta mới biết hóa ra số Giáng sinh không hề có chuyên mục mà anh ta thích, nhưng lại có lá thư tình của cô gái ấy.
“Sau đó thì sao?” Không còn uể oải như ban nãy nữa, Hoắc Đình Dịch ngồi thẳng người, sốt ruột muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Kevin nghệt mặt ra, “Sau đó cái gì cơ?”
Hoắc Đình Dịch nhìn anh ta chăm chăm: “Anh không đi tìm cô ấy?”
“Haiz.” Kevin hết sức bất mãn, “Cái tôi muốn nói không phải vậy.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta đã nhanh chóng biến thành nhà triết học: “Phụ nữ ấy mà, có người chỉ thích sơ sơ nhưng lại nói yêu sâu đậm, còn có người yêu sâu đậm nhưng lại giấu rất kỹ.”
Tiếc là lời anh ta như nước đổ lá môn.
Hoắc Đình Dịch im lặng hồi lâu, đến khi cất tiếng thì là: “Hóa ra cô ấy nói có bạn trai là lừa anh?”
Kevin rất muốn nổi điên. Ông nội à, ông suy nghĩ thấu đáo giùm cái được không?
Hai người đàn ông đều im lặng, Kevin cầm ly rượu, lẳng lặng nhìn Hoắc Đình Dịch.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Nghĩ ngợi một chút, Hoắc Đình Dịch nói: “Cho nên anh thích mối tình đầu của mình hơn Thanh Thời?”
Kevin cố gắng để không trợn mắt: “Tôi chỉ không muốn giành với anh thôi.”
Hoắc Đình Dịch yên tâm, sau đó lại bắt đầu quan tâm đến hạnh phúc cả đời của cựu tình địch: “Cô ấy về nước hay ở lại Anh? Bây giờ giao thông thuận tiện, yêu xa cũng không phải vấn đề to tát lắm.”
Kevin day thái dương, hít sâu một hơi: “Cô ấy come out() rồi, hiện tại tôi và cô ấy không thể nào đến với nhau đâu.”
() Come out: Nghĩa là công khai đồng tính hoặc song tính hoặc chuyển đổi giới tính, nói chung là công khai thiên hướng tình dục.
Hoắc Đình Dịch khá bất ngờ, anh nhìn Kevin bằng ánh mắt thương cảm: “Là do anh à?”
Lần đầu tiên trong đời Kevin hiểu được thế nào là đàn gảy tai trâu, anh ta bực mình đặt ly rượu xuống, bỏ lại con trâu uống rượu một mình mà không hề biết rằng sau khi được nghe chuyện tình lâm li bi đát, Hoắc tiên sinh vừa uống rượu vừa suy ngẫm xem câu chuyện mà Kevin kể là thật hay xạo.
Rất có thể vì muốn làm mình mất cảnh giác nên anh ta mới bịa ra chuyện đó, Hoắc tiên sinh nghĩ.
Về khách sạn, lúc đi ngang qua phòng Hạ Thanh Thời, anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu. Cách âm của khách sạn năm sao quá tốt, anh chỉ nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ phát ra từ bên trong.
Về phòng mình, lúc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Kevin nằm ngủ ở trên giường, anh thở phào nhẹ nhõm. Để phòng ngừa tình địch hẹn hò lúc nửa đêm, Hoắc tiên sinh vẫn nằm ngoài phòng khách canh gác. Ngủ tới nửa đêm, Hoắc tiên sinh đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Trên đời này, mỗi đôi tình nhân đều có một câu chuyện, Hoắc tiên sinh bất giác nhận ra chẳng phải anh và cô cũng từng có một câu chuyện ư?
Hoắc tiên sinh bò dậy, đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Hạ Thanh Thời ngáp dài đi mở cửa, mắt nhập nhèm nhìn anh: “Đêm hôm khuya khoắt không định cho ai ngủ hả?”
Hoắc Đình Dịch hít sâu một hơi: “Ba năm trước, lần đầu chúng ta tới trang trại rượu, trong tờ giấy nhét vào nút bần chai rượu, em đã viết gì?”
Hạ Thanh Thời lạnh nhạt nhìn anh, “Hơn nửa đêm anh đánh thức tôi chỉ vì chuyện đó?”
Hoắc Đình Dịch không trả lời,
Cô nhìn anh, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt: “Anh nghĩ tôi viết cái gì?”
Anh vẫn không trả lời.
Cô nâng cao giọng: “Tôi có thể viết cái gì?!”
Hoắc Đình Dịch hiểu ra, nhất thời cảm thấy mất mát, cũng thấy mình quá ảo tưởng.
Anh không nhìn cô nữa mà cúi đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nhắc lại chuyện cũ, nhớ tới ngày hôm đó, Hoắc tiên sinh chỉ thấy khó chịu.
Trong bóng tối, Hoắc tiên sinh đẩy Hoắc phu nhân đang khóc như mưa ra, anh khiếp đảm: “Vậy là Kevin tự bịa chuyện đó?”
Hoắc phu nhân thực sự hối hận nên thừa nhận tất cả, cô thút thít: “Là em nghĩ ra.”
Hoắc tiên sinh thực sự nghẹn lời, im lặng một lúc lâu, anh nói: “Giỏi thế này mà làm quản lý thì phí quá, sao không đi làm đạo diễn cho rồi.”
Hoắc phu nhân khóc sướt mướt: “Anh giận em!”
Hoắc tiên sinh đáp “Ừm”. Chẳng lẽ không nên giận?
Hoắc phu nhân cảm thấy hình như năm nay là năm tam tai của mình. Đầu tiên là hình tượng mẹ hiền vợ đảm do cô cẩn thận xây dựng bị sụp đổ trước mặt nhân dân cả nước, ngay sau đó lại bị Diệp nữ sĩ bóc phốt, bây giờ cô đang chân thành nhận lỗi với Hoắc tiên sinh nhưng anh lại không nói gì, rõ ràng là đang giận cô.
Vỗn dĩ Hoắc phu nhân chỉ mới thút thít, nhưng khi nghĩ thế, cô liền òa khóc tức tưởi: “Giỏi lắm! Anh giận em thật!”
Hoắc tiên sinh nhanh tay bịt miệng Hoắc phu nhân lại: “Suỵt, đừng khóc!”
Lỡ Diệp nữ sĩ nghe thấy rồi tưởng hai vợ chồng cãi nhau thì khổ.
Hoắc tiên sinh định làm mặt lạnh lâu lâu, có khi nhờ vậy mà Hoắc phu nhân tự động khai thêm mấy chuyện nữa, anh cũng moi được thêm bí mật của cô. Nhưng bây giờ thấy Hoắc phu nhân khóc, anh lại không nỡ.
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, có thể cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt.
Hoắc tiên sinh thở dài, dịu dàng dỗ dành: “Ai nói anh giận?”
Hoắc phu nhân nấc nghẹn: “Anh giận em lừa anh, anh giận vì em là vua nói dối.”
“Không đâu, không phải đâu mà.” Hoắc tiên sinh cúi đầu hôn cô, “Thanh Thời của chúng ta không phải là vua nói dối.”
“Thôi đi!” Cô cãi lại, “Trong lòng anh nghĩ vậy chứ gì!”
“Anh đâu có.” Cho dù cô có nhiều thiếu sót, anh cũng nguyện bao dung cho thiếu sót của cô, “Anh giận là những người lớn xung quanh em đã để em nghĩ rằng phải làm vậy mới đúng khi em còn bé. Nhưng ở trước mặt anh, em chỉ cần là em thôi, không cần làm gì anh cũng đã rất thích.”
Hoắc phu nhân khóc xé ruột xé gan, không nói gì.
Thấy tâm trạng cô tốt hơn đôi chút, Hoắc tiên sinh hôn cô, trong giọng nói mang theo ý cười: “Tổ tông ơi, em là tổ tông của anh, anh giận em sao nổi?”
Được anh dỗ, Hoắc phu nhân lập tức nín khóc, cô bật cười làm văng cả nước mũi. Với anh, cô bị mất mặt vô số lần rồi nên lần này cô mặc kệ. Cô chỉ thấy từ “tổ tông” không đáng yêu nên nghiêm nghị sửa lời anh: “Là tiểu tổ tông!”
Hoắc tiên sinh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Anh có mấy anh bạn, lúc trẻ thay người yêu như thay áo, suốt ngày gái gú, là dân chơi thứ thiệt nhưng kể từ khi có con gái, không ai muốn nhắc tới con người khốn nạn của mình trong quá khứ nữa. Hoắc tiên sinh thấu hiểu điều này. Tuy anh không phải là dân chơi nhưng anh cho rằng mình nên lấy tiêu chuẩn của anh dành cho Bóng Kẹo để đối xử với vợ.
Hoắc phu nhân bịa chuyện lừa anh là hành vi sai trái, nhưng Hoắc tiên sinh nghĩ nếu Bóng Kẹo làm thế thì sao? Nếu có thằng ranh khốn kiếp nào đó cướp mất trái tim của Bóng Kẹo, không những không cầu hôn Bóng Kẹo mà còn muốn con bé chủ động nói “Em yêu anh” với thằng đó…
Nghĩ tới đó, Hoắc tiên sinh thấy sôi máu. Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Nhờ được dỗ nên mặt Hoắc phu nhân tươi vui trở lại, yên tĩnh chưa được ba giây, cô bắt đầu làm nũng:
“Giường cứng quá, khó chịu.”
Hoắc tiên sinh tốt bụng nhắc nhở cô: “Cái giường này cùng hãng với giường phòng mình.”
Ban đầu căn phòng này là phòng ngủ dành cho khách, sau này thì trở thành phòng của Yến Thời. Hoắc phu nhân không bao giờ để Yến Thời chịu khổ dù chỉ là một chút nên ngay sáng ngày thứ hai đón Yến Thời về, cô lập tức đổi toàn bộ nội thất trong căn phòng. Vậy nên bây giờ không phải cô không hài lòng cái giường mà là cô đang tỏ thái độ với Diệp nữ sĩ.
Diệp nữ sĩ chiếm đoạt phòng cô mà còn nói xấu cô sau lưng!
Yên tĩnh được thêm ba giây, Hoắc phu nhân lại nói gần nói xa: “Phòng nhỏ, hai người ở chật.”
Hoắc tiên sinh không phản bác mà đáp “Ừ”. Ba người chen chúc trong căn phòng này thì đúng là thiệt thòi cho Bóng Kẹo thật.
Hoắc tiên sinh ôm chặt Hoắc phu nhân, chạm trán mình vào trán cô, thân mật nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ở?”
Hạ Thanh Thời véo eo anh, “Hoắc Đình Dịch! Sao anh chết nhát thế?”
Hoắc tiên sinh thở dài đầy bất lực: “Đó là mẹ anh mà, sao anh dám trêu vào mẹ.”
Hạ Thanh Thời thở hắt ra: “Mẹ là mẹ anh, vậy còn em thì sao? Anh dám trêu vào em à?”
Câu hỏi đòi mạng lại tới nữa, Hoắc tiên sinh thở dài, thật đúng là gánh nặng ngọt ngào mà.
Anh nắm tay Hoắc phu nhân rồi đưa lên môi, “Sao anh dám làm em nổi giận được, em là tiểu tổ tông của anh mà.”
Tiểu tổ tông rất hài lòng, cô gật đầu, sau đó lật mình nằm đè lên người anh, hống hách: “Tối nay em ngủ thế này.”
Sáng hôm sau ngủ dậy, tinh thần tiểu tổ tông vô cùng sảng khoái, Hoắc tiên sinh đáng thương thì mắt thâm quầng.
Tối qua anh không tài nào ngủ nổi, túp lều hết dựng lên rồi lại sụp xuống, sụp xuống rồi lại dựng lên, vô cùng tàn ác.
Ekip chương trình Bằng mặt không bằng lòng tới nhà họ để ghi hình tập tiếp theo. Vốn dĩ Hoắc phu nhân đã tính toán kỹ lưỡng, cho rằng mẹ chồng tới nhà thì cô sẽ thể hiện sự hiếu thảo và hiền ngoan của mình để lấy lại hình tượng người phụ nữ hiền đức. Nhưng sau một đêm được Hoắc tiên sinh dỗ dành, Hoắc phu nhân cảm thấy cô không thèm care! Tình cảm quý mến hư vô của cư dân mạng có gì quan trọng? Cô phải làm chính mình! Cô phải để đám vợ ảo của Hoắc tiên sinh tức chết!
Mà chương trình Bằng mặt không bằng lòng cũng rất gian manh. Ở hai mùa trước, khi tỷ suất người xem và mức độ thảo luận trên mạng dần tăng cao, họ sẽ tổng hợp những thắc mắc của khán giả rồi để khách mời tự trả lời sau khi hoàn tất ghi hình. Nhưng sáng nay, đạo diễn đã đánh úp Hạ Thanh Thời.
Hoắc phu nhân còn chưa tỉnh ngủ, cô nhập nhèm nhìn tờ giấy, đọc ra từng chữ: “Cô Hoắc, cô có cho rằng cô-không-có-tư-cách-làm-vợ-anh-Hoắc không?”
Đối với câu hỏi ác ý, Hoắc phu nhân sẽ trả lời còn ác ý hơn câu hỏi.
Cô tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn thẳng vào ống kính, nhấn mạnh từng chữ: “Về vấn đề này thì mỗi người một ý. Nhưng chắc chắn một điều là bạn hỏi câu này cho dù có tư cách đến đâu cũng không thể ngồi vào vị trí ‘cô Hoắc’ đâu.”
Đạo diễn và người quay phim ngồi bên cạnh run cầm cập.
“Cô Hoắc, cô nghĩ cuộc hôn nhân của cô và anh Hoắc có thể kéo dài được bao lâu? Có qua được Bằng mặt không bằng lòng mùa này không?”
“Tôi không biết là là có kéo dài tới lúc chương trình này kết thúc hay không nhưng tôi chắc chắn là dài bằng tuổi thọ của bạn hỏi câu này.”
“Cô Hoắc, là một người trưởng thàn mà cô lại đột nhập vào fandom của Vương Sâu Mập làm nội gián, cô không thấy hành động của mình rất đáng xấu hổ ư?”
“Không, tất cả những gì tôi làm đều là vì Bóng Nhỏ.”
“Cô Hoắc, tôi thách cô làm người can đảm, tài khoản nội gián của cô là gì? Tôi muốn follow cô.”
“Tên tài khoản là “Sâu quý lộc cộc cuộn mình”, cứ thoải mái mắng đi, đừng ngại.”
Sau khi trả lời vài câu hỏi, Hoắc phu nhân thấy chuyên mục này quá vô vị. Chắc chắn khán giả cũng thấy chán.
Chờ cô trả lời xong thêm một câu, đạo diễn vội vàng chỉ huy người quay phim tắt camera, sau đó xếp các tờ giấy câu hỏi lại, cười gượng: “Xong rồi xong rồi, chúng ta không cần quay nữa.”
Trong lúc Hoắc phu nhân nằm phơi nắng, chị Phân đứng ở xa xa, nhỏ giọng gọi cô.
Hoắc phu nhân trông thấy chị ấy thì nói: “Anh quay phim, anh sang bên kia một lát giúp tôi.”
Sau đó chị Phân vội vàng chạy lại gần cô, nói nhỏ: “Có khách.”
Hạ Thanh Thời buồn phiền: “Ai?”
Cô không mời ai tới nhà, nếu Hoắc Đình Dịch có rủ bạn về chơi thì cũng sẽ nói trước với cô.
Là Hạ Hiểu Đường.
Thấy cô ta, Hạ Thanh Thời xoay người, vừa đi vừa nói: “Chị Phân, phiền chị sau này nhìn kỹ khách tới nhà mình giùm tôi, tiễn khách.”
Hạ Hiểu Đường đứng bật dậy, “Hạ Thanh Thời, chẳng lẽ bây giờ nói chuyện với cô cũng khó khăn lắm hả?”
Hạ Thanh Thời vẫn không ngừng bước: “Tiễn khách!”
“Hạ Thanh Thời!” Hạ Hiểu Đường hét lên, “Bố đã viết di chúc, cô không muốn xem hả?”
Di chúc… Hai chữ này thành công níu chân Hạ Thanh Thời.
Hạ Hiểu Đường thấy thế thì nhanh chóng bổ sung: “Nếu cô còn không đứng lại, tôi sẽ nhờ báo chí nói lại với cô.”
Trong khi hai người còn đang cự cãi, Bóng Béo không biết ngủ dậy từ bao giờ đang hào hứng chạy xuống lầu, trông cậu bé rất vui vẻ, giọng phấn khích: “Chị ơi!”
Hạ Thanh Thời vội vàng đi về phía cậu bé, “Chậm thôi, coi chừng té.”
Cô vừa nói xong, Bóng Nhỏ bị vấp chân vào nhau ở bậc thang gần dưới cùng, cả người lảo đảo, ngã về phía Hạ Hiểu Đường. Hạ Thanh Thời nhanh chóng nghiêng người qua để đón cậu bé nhưng Hạ Hiểu Đường đã nhanh tay đỡ được cậu.
Trước mặt người ngoài, Bóng Nhỏ luôn rất lễ phép, cậu nói: “Cảm ơn chị ạ.”
Hạ Thanh Thời nhìn Hạ Hiểu Đường rồi lại nhìn Bóng Nhỏ, cuối cùng là nói với chị Phân: “Đưa cô ta vào phòng Yến Thời.”
Nói xong, cô đi tìm đạo diễn, yêu cầu hôm khác quay bù. Đạo diễn không đồng ý vì dời ngày quay sẽ tổn thất rất nhiều, nhưng dưới sự kiên quyết và cam kết bồi thường của Hạ Thanh Thời, đạo diễn đành bất đắc dĩ yêu cầu nhân viên thu dọn rồi ra về.
Bây giờ là tám giờ sáng, Hoắc tiên sinh còn đang bơi ở trên lầu ba, Diệp nữ sĩ chưa ngủ dậy, phòng Yến Thời là địa điểm lý tưởng để nói chuyện với Hạ Hiểu Đường.
Cô vừa đi vào phòng, Hạ Hiểu Đường liền lấy xấp giấy trong túi xách ra, nói: “Tuần trước bệnh viện đã nhiều lần thông báo tình trạng nguy kịch của bố. Hôm qua bố đã lập di chúc trước mặt luật sư.”
Hạ Thanh Thời không đón lấy di chúc mà chỉ hờ hững nhìn thoáng qua.
Thấy cô không nhận, vài giây sau, Hạ Hiểu Đường thu tay về.
“Cô không muốn xem thì tôi sẽ đọc cho cô nghe.” Hạ Hiểu Đường miết nhẹ tờ giấy, “Trừ ngôi biệt thự hiện tại để lại cho tôi ra, tất cả những tài sản khác đều để lại cho cô và Yến Thời.”
Đây từng là thứ mà Hạ Thanh Thời tìm mọi cách giành lấy cho Yến Thời, nhưng bây giờ, khi nghe Hạ Hiểu Đường đọc di chúc, cô không hề vui vẻ mà thấy rất buồn cười.
“Dùng những thứ này để đổi lấy một quả thận của Yến Thời? Xin lỗi, không mua được đâu.”
“Hạ Thanh Thời, sao cô…” Hạ Hiểu Đường tức giận, “Tại sao cô luôn nghĩ xấu cho người khác vậy?”
“Nếu không thì sao?” Hạ Thanh Thời càng thấy buồn cười hơn, “Chẳng lẽ phải dối mình lừa người rằng Hạ Minh Tuyền không cần thận của Yến Thời, ông ta để lại toàn bộ tài sản cho chúng tôi là vì ông ta thương hai anh em tôi?”
“Cô cho rằng bố không thương anh em cô?” Hạ Hiểu Đường vô cùng kích động, thở hổn hển: “Có phải dù chỉ một điểm không tốt của bố thì những điều tốt đẹp mà bố dành cho cô đều bị xóa sạch?”
Hạ Thanh Thời cười lạnh lẽo: “Nếu cô chính nghĩa như thế thì hiến thận cho ông ta đi.”
Hạ Hiểu Đường không trả lời, qua một lúc lâu, cô ta cười khổ: “Có lẽ cô không tin, nhưng nếu được, tôi thực sự muốn hiến thận của mình cho bố.”
Cuộc nói chuyện kết thúc mà chẳng ai vui vẻ.
Trước khi Hạ Hiểu Đường về, Hạ Thanh Thời hờ hững nói: “Tôi không thèm tài sản của ông ta đâu, nhưng nếu ông ta muốn, tôi sẽ nhận thay Yến Thời.”
Hạ Hiểu Đường không để ý tới cô, cô ta đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoái đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, có một suy nghĩ sượt qua đầu Hạ Thanh Thời, nhanh đến mức cô không kịp bắt lại.
Mãi một lúc sau, khi đi ngang qua vườn hoa, trông thấy Diệp nữ sĩ đang đào giun với Bóng Nhỏ, Hạ Thanh Thời giật mình. Cô chạy nhanh vào phòng ngủ của Yến Thời, ôm chậu hoa trên bệ cửa sổ xuống. Cô đào đất lên, thứ được chôn trong chậu không cánh mà bay!
Là Hạ Hiểu Đường… Cô ta đã trộm nó giúp Dung Vũ!
Nhưng Hạ Thanh Thời nghĩ mãi vẫn không biết hai người đó sao lại biết nhau? Vì sao Dung Vũ biết đồ của Hoắc Tòng Hi nằm ở chỗ cô?