Ăn cơm tối xong, Tần Tang chuẩn bị về nhà.
Cô phải về nhà giúp bà ngoại chuẩn bị một ít quần áo cùng đồ sinh hoạt, sáng mai mang tới bệnh viện.
Yến Cẩm Ngôn đưa cô tới cửa, từ quần áo trong túi lấy chiếc kẹo que mua buổi chiều, tất cả đều nhét vào trong tay Tần Tang.
“Tôi không thích ăn ngọt.” Nam sinh thấp giọng nói.
Tần Tang hiểu rõ, nhận lấy kẹo que rồi nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn xua tay: “Vậy em về nhà nha.”
“Được.”
Yến Cẩm Ngôn nhìn cô xoay người.
Kết quả Tần Tang đi được hai bước đột nhiên đứng lại.
Vài giây sau, cô gái xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn Yến Cẩm Ngôn: “Anh trai Ngôn, về sau nếu em thật sự đến Hải Thành, có thể đi tìm anh cùng chơi sao?”
Cô hỏi rất nghiêm túc, Yến Cẩm Ngôn có chút ngây người.
Một lát sau, anh mới gật đầu, “Có thể.”
Có được đáp án mong muốn, Tần Tang cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Cho đến khi cô vào sân nhà, Yến Cẩm Ngôn mới trở về, đóng cửa viện lại.
Một đêm này, cả Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang ngủ đều không yên ổn
…
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu Hà đúng hẹn tới.
Ông trực tiếp tới bệnh viện trấn trên, lúc Tần Tang tới đưa đồ cho bà ngoại mới biết ông đã tới.
Lúc ấy Tần Tiêu Hà đang ngồi ở bên giường bệnh đưa cháo cho bà, một thân cao gầy mặc tây trang, người vừa mới tới nhưng lại giống đã đến đây chăm sóc bà ngoại lâu rồi.
“Tang Tang tới rồi.” Tưởng Mạn uống mấy hớp cháo, trong lúc vô tình thoáng qua cửa phòng bệnh thấy Tần Tang, nhìn cô cười cười.
Cô gái nhỏ lúc này mới hoàn hồn, cười lên tiếng, “Bà ngoại, bà cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không?”
Ngày hôm qua Tưởng Mạn bị đưa đến bệnh viện, gần trời tối mới tỉnh lại.
Lúc ấy sắc mặt bà rất kém, sau có kết quả là ung thư, cảm xúc thấp xuống một phần.
Vì không cho Tần Tang lo lắng, bà lão cuối cùng miễn cưỡng cười vui, bảo Tần Tang đi theo theo bác Trần về nhà trước, giúp bà lấy một ít đồ dùng
Mãi cho đến khi Tần Tiêu Hà tới bệnh viện, Tưởng Mạn nóng lòng muốn xuất viện.
Bà thật sự không lo lắng cho thân thể mình, bà chỉ là lo lắng cho Tần Tang, sợ căn bệnh ung thư khiến bà sống không được lâu nữa, sợ mình sau khi chết Tần Tang lại bơ vơ không nơi nương tựa.
Dù sao tính tình con bé giống mẹ nó, đều mạnh mẽ quật cường.
“Khá hơn nhiều rồi.” Tưởng Mạn thu lại tinh thần, vẫy tay bảo Tần Tang đi vào.
Tần Tiêu Hà ở trước giường bệnh liền nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cô, trên mặt mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cười từ ái: “Tang Tang.”
Tần Tang không phản ứng lại ông, ngồi ở giường bệnh cùng Tưởng Mạn nói chuyện trong chốc lát rồi đi đến trường học.
Hai ngày sau, Tần Tang đều đi sớm về trễ, qua lại giữa hai chỗ bệnh viện và trường học.
Cô và Tần Tiêu Hà chưa nói được mấy câu, nếu có mở miệng, cũng chỉ là hỏi một chút về bệnh tình của Tưởng Mạn.
Cho đến Tần Tiêu Hà nói muốn đưa Tưởng Mạn đến Hải Thành, Tần Tang mới chính thức mà nhìn ông một cái, muốn nói lại thôi.
“Tang Tang, bà ngoại con bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
“Việc ba có thể làm được chỉ là tận lực đi tìm chuyên gia về phương diện này.”
“Nhưng Tang Tang, hiện tại vấn đề là bà ngoại con không chịu cùng ba đi đến Hải Thành.”
Tần Tiêu Hà đã khuyên bà hai ngày.
Nhưng ý bà chính là, thân thể của bà, tự trong lòng bà hiểu rõ.
So với đi đến Hải Thành tốn kém giãy giụa thì bà thà chọn ở lại trấn Lâm Xuyên để giành thời gian bên Tần Tang còn hơn.
Nói cho cùng chỉ là lo lắng cho Tần Tang.
Nghe Tần Tiêu Hà nói xong, Tần Tang nhíu mày, quyết định nói chuyện với bà cho tốt.
Cuối cùng Tần Tang cũng khuyên được bà lão, bảo bà đi theo Tần Tiêu Hà đến Hải Thành tìm chuyên gia bàn phương án trị liệu.
Tiền đề là Tần Tang phải học tập cho tốt, lấy mục tiêu thi đậu đại học mà cố gắng.
Lúc sau Tần Tiêu Hà liền dùng xe bệnh chuyên dụng đưa Tưởng Mạn đến Hải Thành.
Ông thương lượng chuyển trường cho cô, bị Tần Tang từ chối
Cô rất rõ ràng chuyện bà ngoại bảo cô phải học tập cho tốt lấy mục tiêu Đại học Hải Thành làm mục tiêu mà hướng tới, đơn giản là hy vọng cô có thể thi đậu đại học Hải Thành, sau đó trở về Tần gia ở Hải Thành.
Nếu sớm muộn gì cũng tới Hải Thành vậy chi bằng cô giành thêm thời gian ngây ngốc ở đây quý trọng khoảnh khắc ở tại trấn Lâm Xuyên này.
Huống chi với thành tích hiện tại của Tần Tang, chuyển trường đến trung học Hải Thành căn bản là tự tìm đường chết.
Cô vẫn là nên ở lại trung học Lâm Xuyên tự mình cứu mình vẫn tốt hơn.
Tần Tang và Tưởng Mạn đã lập giao ước, mỗi cuối tuần sẽ ngồi xe đến thăm bà, bảo bà nhất định phải ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ trị liệu.
Bà lão cười đến bất đắc dĩ: “Con bé này, xem bà ngoại là đứa nhỏ mới lớn sao.”
Tần Tang cười, xem như cam chịu lời bà nói.
Lúc ấy Tần Tiêu Hà đứng ở bên cạnh, trên mặt là một mảnh sầu lo.
Lúc trước ông cũng từng nói với Tần Tang, tìm một người đến chăm sóc cuộc sống sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ, đảm bảo cô chuyên tâm chiến đấu với kỳ thi đại học.
Tần Tang trực tiếp từ chối.
Rơi vào đường cùng, Tần Tiêu Hà đành phải tìm Yến Cẩm Ngôn.
Nhờ Yến Cẩm Ngôn và quản gia Trần, ngày thường chăm sóc Tần Tang nhiều hơn một tí, còn đưa thêm tiền cho quản Trần, xem như là tiền ăn cơm của Tần Tang.
Cứ như thế, Tần Tiêu Hà vẫn lo lắng sốt ruột, trước khi lên xe trước nhìn Tần Tang dặn dò đủ thứ.
Tần Tang nghe đến phiền, trực tiếp đuổi ông đi, bước xuống xe đóng cửa thật mạnh, đầu cũng không quay lại.
…
Những ngày kế tiếp, Tần Tang cơ bản là cùng đi đi về về với Yến Cẩm Ngôn.
Cô chính thức bắt đầu khổ luyện, ngày đêm kiên trì học thêm các khóa bổ túc.
Nỗ lực của Tần Tang mọi người đều nhìn thấy trong mắt, Lục Tranh và Hạ Huỳnh cũng dần dần bắt đầu không quấy rầy cô, mãi cho đến khi học kì một lớp kết thúc, Tần Tang mới ý thức được bản thân đã rất lâu không đến tiệm net.
Nghỉ đông, Tần Tang cuối cùng cũng đuổi kịp tiến độ học tập.
Cô quyết định nghỉ ngơi hai ngày, đi Hải Thành thăm bà ngoại đang kiên trì hoá trị.
Một đêm trước đó, Tần Tang trước sau như một vẫn đến nhà Yến Cẩm Ngôn ăn cơm chiều.
Sau khi ăn xong cô và Yến Cẩm Ngôn cùng nhau ôn bài ở trong phòng sách, anh đọc một cuốn sách tiếng anh, Tần Tang lại ghé vào bàn trà làm bài tập.
Vào mùa đông, nhiệt độ của trấn Lâm Xuyên không thấp lắm.
Tần Tang ngồi trên tấm thảm lông mềm, người khoác một tấm chăn bông nhẹ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cầm bút viết xuống tập vở mà.
Trong lúc đó cô vẫn luôn trộm nhìn Yến Cẩm Ngôn đang đọc sách cách đó không xa, làm thêm vài động tác viết viết, nhưng hành động không lớn, sợ bị “đương sự” phát hiện.
Kết quả Yến Cẩm Ngôn vẫn nhận ra.
Trên thực tế ngay từ đầu, ánh mắt của anh cố ý vô tình nhìn Tần Tang bên kia, dần dà cũng chú ý tới Tần Tang con nhóc này không chuyên tâm làm bài thi.
Vì thế Yến Cẩm Ngôn khép lại sách trong tay, khẽ ngẩng đầu, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, thoải mái nhìn về phía cô gái.
“Bài thi làm xong chưa?”
Giọng thiếu niên trầm ấm, không chút gợn sóng.
Tần Tang theo bản năng rũ mi mắt xuống, làm bộ hết sức chuyên chú giải đề, cắn môi chột dạ không thôi: “Không… còn chưa xong đâu.”
“Gặp đề giải không được sao?” Yến Cẩm Ngôn trầm giọng hỏi.
Đang lo lắm tìm không thấy cớ, nghe vậy Tần Tang liên tục gật đầu, kết quả chưa tới một giây, Yến Cẩm Ngôn di chuyển xe lăn đi tới chỗ cô, ngữ khí bình thản trước sau như một: “Tôi giúp cô nhìn xem.”
“A? Không cần đâu…” Tần Tang theo bản năng dùng tay che bài thi lại, đôi mắt có chút hoảng loạn, “Em tự làm được, Anh cứ đọc sách đi, không cần phải xen vào đâu.”
Yến Cẩm Ngôn thật sự nhịn không được, khóe môi khẽ cong, nhấp môi cười, âm thanh vẫn dễ nghe như cũ: “Vừa lúc tôi đọc sách cũng mệt, đưa bài thi đây.”
Anh dừng lại trước mặt Tần Tang, ngón tay giãn ra, khẽ đưa bàn tay lên.
Tần Tang nghẹn đỏ mặt, cắn môi nhắm mắt, khuôn mặt đầy vẻ từ chối lắc đầu.
Cô càng như thế, Yến Cẩm Ngôn càng tò mò cô đã viết cái gì lên bài thi, vì thế thiếu niên cúi người, nhìn thì dịu dàng nhưng dùng sức lực lớn giành lấy bài thi của cô.
“Anh trai Ngôn…” Tần Tang nhỏ giọng gọi anh, lại không thể ngăn cản anh lấy bài thi.
Sau đó cô thỏa hiệp, che mắt lại giống đợi người ta làm thịt, tim đập như sấm: “Em sai rồi, lần không dám nữa, cho em một cơ hội đi, em nhất định sẽ giải đề thật tốt!”
Yến Cẩm Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ cười không nói, sau đó ánh mắt nhìn vào đề thi.
Đập vào trong mắt đầu tiên là hình dáng thiếu niên được phác họa bằng bút mực nước.
Là góc nghiêng khuôn mặt, đường cong hoàn hảo, mặt mày, mũi và môi đã được phác hoạ, đáng chú ý nhất là đôi bàn tay mảnh khảnh, đốt tay thon dài của thiếu niên đang cầm một cuốn sách.
Xem xong bức tranh Yến Cẩm Ngôn có chút kinh ngạc, kinh ngạc với trình độ vẽ trang của Tần Tang, lại bởi vì trong lòng có chỗ nào đó đang múa may nhảy nhót.
Một lúc lâu sau, Yến Cẩm Ngôn mới tìm về giọng nói của mình, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Vẽ tôi sao?”
Cô cúi đầu, không còn mặt mũi đối mặt với anh, Tần Tang gật đầu, nói: “Anh trai Ngôn, có phải anh tức giận không?”
Bởi vì cô không ngoan ngoãn làm bài, ngược lại vẽ loạn xạ lên trên bài thi.
Trước đây Yến Cẩm Ngôn đã nói với cô, lúc học tập nhất định phải nghiêm túc, thái độ cần phải nghiêm chỉnh, nếu không cũng đừng mong anh bổ túc cho cô.
Lúc ấy Tần Tang nhiều lần bảo đảm, cho nên bây giờ trong lòng cô thực sự hoảng sợ, sợ Yến Cẩm Ngôn sẽ không giúp cô học bổ túc nữa.
Trong phòng sách yên lặng lúc lâu, Yến Cẩm Ngôn nhìn bài thi rồi rơi vào trầm mặc.
Sâu trong mắt lại ấm áp, anh không biết tại sao lại nhớ đến lúc Tần Tang và Triệu Nghiên nói chuyện.
Tần Tang nói —— anh là người của cô.
Từ đó về sau, Yến Cẩm Ngôn thường xuyên nhớ tới thời điểm và tiếng ve sau sân lúc đó.
Theo thời gian trôi đi, năm tháng của thiếu niên luôn có hình bóng của Tần Tang, tính tình cũng theo đó thay đổi.
Có rất nhiều lần, Yến Cẩm Ngôn đều muốn hỏi Tần Tang, câu mà cô nói với Triệu Nghiên lúc đó là có ý gì.
Muốn hỏi cô có phải thích mình hay không?
Nhưng mỗi một lần xúc động đều bị Yến Cẩm Ngôn dùng lý trí ngăn cản lại, thế nên cho tới hôm nay mới thôi, anh như cũ vẫn không rõ trong lòng Tần Tang đến cùng nghĩ thế nào.
Yến Cẩm Ngôn chỉ rõ một điều, là lòng của chính mình.
“Anh trai Ngôn?” Tần Tang duỗi tay, chọc lên mu bàn tay Yến Cẩm Ngôn.
Thiếu niên hoàn hồn, lên tiếng, trả bài thi lại cho cô: “Tần Tang.”
“Dạ?”
“Cô và Triệu Nghiên…” Yến Cẩm Ngôn muốn nói lại thôi, trong lòng chậm rãi nóng lên.
“Triệu Nghiên?” Tần Tang lấy bài thi về, âm thầm nghĩ may mắn là Yến Cẩm Ngôn không tức giận, lại nghe được anh nói câu sau, bỗng ngẩng đầu lên: “Triệu Nghiên làm sao vậy? Chị ta lại tìm anh gây phiền toái à?”
“Không được.” Thiếu nữ nhíu mày, một tay đặt xuống thảm lông, “Lúc trước em đã cảnh cáo chị ta, nói anh là người của em rồi mà.”
“Sao chị ta lại dám đến trêu chọc anh nữa.”
Tần Tang hoài nghi, cẩn thận suy nghĩ, lúc học kì một, cô và Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn cùng nhau đi đi về về, nếu Triệu Nghiên muốn dây dưa với Yến Cẩm Ngôn chắc không có cơ hội mới phải chứ.
Chẳng lẽ là lúc cuối tuần cô đi thăm bà ngoại nên chị ta cố ý giở trò?
Tần Tang càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng sâu.
Yến Cẩm Ngôn ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn còn lưu lại lời cô nói.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên mới mơ hồ hiểu rõ cái gì đó, cố gắng hô hấp, dường như thử hỏi Tần Tang: “Cho nên cô lúc trước nói với Triệu Nghiên những lời đó, chỉ vì bảo vệ tôi?”
Tần Tang thu hồi tinh thần, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, không hề chú ý tới cảm xúc nam sinh đang thay đổi, “Nếu em không nói như vậy, nhất định chị ta sẽ lại tìm anh.”
“Anh trai Ngôn, anh không biết tính tình Triệu Nghiên đâu, chị ta muốn cái gì thì phải bằng mọi cách hao tổn tâm cơ mà lấy cho bằng được”
“Mềm không được thì cứng.”
“Thật ra chị ta cũng không có gì đáng sợ, em chỉ lo chị ta lại đi tìm Trần Tú, trước mặt giả vờ bị gì đó, quay đầu lại bảo Trần Tú đi kiếm chuyện với anh.”
“Trần Tú kia là tên ngốc to con, trong đầu chỉ có yêu, Triệu Nghiên nói gì anh ta đều tin tưởng vô điều kiện.”
Tần Tang mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng, trong mắt mang theo ý cười.
Trong một học kì này cô vẫn luôn đắm chìm trong học tập, rất lâu không nói chuyện phiếm như vậy với người khác.
“Máy hát” đã mở miệng, trong lúc nhất thời không thể đóng lại được.
Cô tự mình lải nhải nửa ngày, Yến Cẩm Ngôn một chút âm thanh cũng không có.
Lần này Tần Tang ý thức được mình sai vấn đề, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, ngồi ngay ngắn, nhìn Yến Cẩm Ngôn ngượng ngùng cười cười: “Anh trai Ngôn, anh còn chưa nói cho em biết, con nhỏ xấu xa Triệu Nghiên đó có phải trong lúc em đi vắng lại gây chuyện với anh không?”
Cô hỏi rất nghiêm túc, nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn trong mắt cất giấu lo lắng.
Thiếu niên lại khó khăn di chuyển hầu kết, trong lòng nóng bỏng bị dội một bát nước đá, hô hấp có chút không thông, tổn thương do cái lạnh này thật sự rất đau.
Cho nên Tần Tang lúc trước nói với Triệu Nghiên… nói anh là người của cô cũng chỉ là… một cách để bảo vệ anh thôi sao?
Sắc mặt Yến Cẩm Ngôn cứng lại, mặc cho đáy lòng như đang tan vỡ, sụp xuống, anh cố nén lại, không lộ ra biểu cảm gì ở trước mặt Tần Tang.
Biểu tình thiếu nữ vô cùng chân thành, lại nhìn vào mắt thiếu niên không có một tí cảm xúc nào.
Đôi mắt ngập tràn chân thành nhìn về phía người Yến Cẩm Ngôn, cũng chỉ là sáng hơn bình thường một tí.
Cho nên từ lâu như vậy tới nay, anh vẫn luôn là tự mình đa tình, tự cho là đúng phải không?
Tần Tang nói anh là người của cô, cũng chỉ để… bảo vệ anh mà thôi.
Không phải là… người trong lòng.
Yến Cẩm Ngôn mạnh mẽ thở dài một hơi, hốt hoảng rũ mắt, vội vội vàng vàng mà chuyển động xe lăn từ trước mặt thiếu nữ rời đi.
Tần Tang vẻ mặt mờ mịt: “ Anh trai Ngôn?”
Cô còn đang ngồi trên chiếc đệm bồ hương, vội vàng muốn biết rốt cuộc có phải Triệu Nghiên lại đến tìm Yến Cẩm Ngôn gây phiền toái hay không.
Kết quả Yến Cẩm Ngôn căn bản không phản ứng lại cô, lập tức đi ra khỏi phòng sách.
Tần Tang sửng sốt một lát, bọc lấy tấm chăn mỏng, đi ra ngoài.
Bên ngoài bầu trời đêm ân trầm, chỉ mơ hồ thấy được một hay ngôi sao
Yến Cẩm Ngôn ngồi ở trong sân nhìn hoa tịch mai đã nở rồi, gió đêm đưa mùi hương vào trong không khí Tần Tang mạnh mẽ hít thở mấy hơi.
…
Cô tìm thấy Yến Cẩm Ngôn đang ngoài ngoài hành lang
Thiếu niên ăn mặc đơn bạc, dường như không sợ lạnh, mặc cho gió lạnh thổi vào người.
Tần Tang cau mày đi qua, tháo chiếc chăn của mình xuống khoác lên người anh, cô lại bị đông lạnh đến suýt xoa một tiếng.
“Anh trai Ngôn, anh làm sao vậy?”
Không nói không rằng chạy ra bên ngoài gió chịu lạnh, tật xấu gì vậy?
Yến Cẩm Ngôn nghiêng mặt qua, cố gắng hô hấp, ghìm xuống đau xót nơi đáy lòng.
Anh nhắm mắt lại, lúc sau lại mở mắt, không ngừng mà hít sâu……
Ước chừng mười phút sau, Yến Cẩm Ngôn mới áp xuống sự đau xót khó chịu, hơi mở miệng, thở dài một tiếng.
Sau đó anh kéo nhẹ tấm chăn lông trên người xuống, khẽ gọi tên Tần Tang.
Cô gái khom lưng ghé sát vào, giống như thuận tiện dựa vào người anh, ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Một khắc kia Yến Cẩm Ngôn cảm giác lòng chính mình mềm xuống, muôn vàn khổ sở biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng miễn cưỡng cười một cái, anh lấy chăn lông lần nữa bao lấy thân hình nhỏ xinh của Tần Tang, sau đó túm lấy một chút chiếc chăn lông.
Thiếu nữ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo đến cách anh càng gần thêm chút, mặt suýt nữa dán vào nhau, chỉ cách cm.
Hô hấp Tần Tang cứng lại.
Cô nhìn đôi mắt đen nhánh của Yến Cẩm Ngôn, bên trong có một chút ánh sáng, như nguồn suối chảy nhẹ vậy.
Hoảng hốt một lúc, thiếu niên mở miệng
Âm sắc mê mang, mang theo vài phần ngượng ngùng khẩn trương, nhẹ giọng hỏi cô, “Em có từng…”
“Thích người nào chưa?”