Bầu trời đầu thế kỷ trong xanh như mảnh pha lê lấp lánh.
Mảng màu đỏ tươi như máu che trời lấp đất bao phủ trong tầm mắt dường như là chuyện mới chỉ xảy ra trong tích tắc.
Thân thể tôi hơi loạng choạng, vịn vào thân cây bên cạnh thở hồng hộc. Mãi đến khi sau lưng có một lực nhẹ nhàng mà êm dịu vỗ bờ vai của tôi: "Thụy Thụy, cậu không sao chứ?"
Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, xuyên qua trói buộc của thời gian truyền vào tai tôi. Thế cho nên khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ xuất hiện trước mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi đầy mặt.
Mẹ giật mình, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho tôi.
"Cậu bị sao vậy? Mấy hôm nay hơi chút là chảy máu mũi, sáng sớm dậy đã mặt ủ mày chau...Viện mồ côi lại gọi điện cho cậu à?"
Tôi lắc đầu, gắt gao nắm lấy tay của mẹ, cổ họng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ hoảng sợ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng: "Cậu nói thật với mình đi, viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu đúng không?"
Tôi ra sức lắc đầu, nhưng chẳng thể thốt nên lời nào.
Không phải, không phải đâu.
Chỉ là lại được nhìn thấy mẹ, con rất vui sướng mà thôi.
Cho dù đây chỉ là một giấc mơ cũng tốt.
Hơn nửa giờ tiếp đó tôi đi bên cạnh mẹ, ngồi lên xe buýt cùng mẹ đi lang thang qua nửa vòng thành phố.
Nửa đường xe phanh gấp, trán của tôi đập mạnh vào tấm ngăn đằng trước, đau đến nỗi phải hít sâu mấy hơi.
Nhưng vẫn không thể tỉnh lại.
Cuối cùng sau khi quan sát kỹ lưỡng tôi mới bắt đầu ý thức được, hình như đây không phải là...một giấc mơ.
Sau khi nhảy xuống vách núi, tôi quay trở lại hai mươi năm trước, trở thành bạn thân của mẹ, Dư Thụy.
Một năm này tôi hai mươi tuổi, mẹ hai mươi mốt tuổi.
Từ ngày còn bé tôi đã nghe mẹ nhắc đên tên của dì Dư Thụy nhiều lần.
Mẹ nói đó là người bạn thân nhất trong thời đại học của mẹ, dì ấy đã giúp đỡ mẹ rất nhiều lần.
Khi ấy tôi hơi tò mò hỏi: "Thế khi nào con mới được gặp dì Dư Thụy hả mẹ?"
Gần như khoảnh khắc đó ánh mắt của mẹ lập tức trở nên ảm đạm.
Yên lặng một lát mẹ mới nhẹ giọng lên tiếng: "Dì Dư Thụy của con...qua đời rồi."
Dì Dư Thụy nhỏ hơn mẹ một tuổi đã qua đời vào năm mà bọn họ tốt nghiệp đại học.
Từ đầu đến cuối mẹ đều không nói với tôi nguyên nhân về cái c h ế t của dì ấy.
Tôi xoa trán, sắp xếp lại chút thông tin ít ỏi trong đầu lần nữa, sau đó khẽ nhỏ giọng nói:
"Hôm nay không phải cuối tuần sao, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Mẹ ngồi bên cạnh tôi, trong mắt đột nhiên xuất hiện chút ngượng ngùng.
Mẹ ôm cánh tay của tôi, thầm thì: "Thụy Thụy, mình đưa cậu đi gặp một người, cậu xem xét giùm mình đi."