Nhà ăn nhận được danh sách, một người gốc Dusseldorf muốn mở tiệc mừng sinh nhật lần thứ năm mươi của giám đốc công ty, dự định buổi tối ngày kia chuẩn bị bốn bàn tiệc trên tầng ba.
Giám đốc công ty này là một người Trung Quốc, đã nhiều năm trước thấy tình hình kinh tế Châu Âu không tốt, ông sớm từ ngành công nghiệp tài chính bỏ đi sang ngành khác, sau khi thậm chí còn đến Hông Kông, Thượng Hải làm việc, vì thế ông đặc biệt quan tâm đến món ăn của Quảng Đông và Hoài Dương.
Ba năm trước đây vô ý tại nhà ăn thường đến biết tay nghề lão Triệu, cảm thán cái này hương vị khiến hắn nhớ lại năm đó bắt đầu thời kì sinh hoạt ở Thượng Hải. Vì thế cố ý tại nhà ăn gặp mặt lão Triệu. Lão Triệu khách khí cười nói mình cũng không phải đến từ Thượng Hải, nhưng lại là người Giang Tô, vì thế từ đó bắt đầu học nghề, tuy vẫn làm món ăn Hoài Dương là chính. Sau đấy hắn liền hay đến đó ăn, trở thành khách quen của nhà ăn, không chỉ mang người nhà đến ăn, còn đem cả đồng nghiệp giới thiệu tới nơi này nếm thử.
Bữa tiệc sinh nhật này công ty còn cố ý vì hắn chuẩn bị một kinh hỉ. Biết rõ hắn từng điêu khắc đồ ăn, vì thế đặc biệt hỏi dò nhà ăn xem có thể chuẩn bị một tác phẩm được điêu khắc hay không, mặt trên khắc tên của giám đốc, làm một phần quà sinh nhật khó có được.
Chu Khải này một bộ dao khắc đã thật lâu không đụng tới, trước kia vài lần đều là lão Triệu tự mình chuẩn bị dao. Lần này không có người khác để chọn lựa. Biết rõ Đức người thích đại bàng chứ không thích rồng, cho nên dự định khắc một con đại bàng đang giương cánh giữa những đám mây.
Từ trong phòng bếp chọn vài quả bí đỏ lớn cùng với hai củ cải trắng, liền đem trước khi đến còn mang theo sách dạy.
Khi Lưu Bân cùng Chúc Vân Tường mở cửa, đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ mười một giờ đêm.
“Cái này chuẩn bị để làm rồi?”
“Chưa được, trước tiên xem sách, ” Chu Khải đá cánh cửa, từ gói thuốc lấy ra ba điếu, ném cho bọn hắn, “Ngồi đi.”
Lưu Bân châm thuốc, cùng Chúc Vân Tường hai người ngồi xuống tại bên giường Chu Khải, “Tôi cùng lão Chúc có phải tìm Quan Lệ Dĩnh không?”
Chu Khải tựa ở sô pha trong hít sâu một hơi thuốc.
“Trước khi nghỉ đông cô ta có nói chuyện này sẽ suy nghĩ, nhưng là phải cùng Tào Kiến Quốc nói một tiếng, nói sau khi đi nghỉ về sẽ trả lời.”
Nguyên lai nói chuyện này… Lúc trước, hai người bọn họ liền vì chuyện tiền lương nên tìm Quan Lệ Dĩnh vài lần, cô ta vài lần cam đoan, nên có thưởng cho bọn họ cũng không phải ít. Dựa theo hợp đồng, nếu như năm thứ nhất xuống nhà ăn làm việc hiệu quả và mọi thứ khả quan, tiền lương sẽ tăng theo. Chu Khải tâm lý rất rõ ràng, lão Chúc, lão Lưu cùng chính mình là cùng một thời gian qua đây, đều là một năm có thừa, giờ đây mình thăng làm đầu bếp trưởng, bọn họ bận tâm tiền lương cũng là hợp tình hợp lý.
“Hiện tại cô ta nói như thế nào?”
“Cô ta tìm chúng tôi…” Chúc Vân Tường dừng một chút, “Nhưng muốn hai người chúng tôi đi riêng, không cần cùng đi!”
Chu Khải nhíu mày, tâm lý cảm thấy việc này có điểm không bình thường, nhưng hiện tại cũng chưa phải lúc.
Dựa theo quy tắc của hợp đồng, việc này trước nay đều là một nhóm người cùng đi đều thấy khá hiệu quả, giờ đây lại có ý muốn hai bọn họ tách ra. Không biết rõ Quan Lệ Dĩnh đang tính toán cái gì.
“Nàng nói tách vậy thì tách đi, chỉ cần hai người đều kiên trì là được, việc này chỉ một người nói không xong.”
“Ai tôi thấy liền phiền cái bộ dạng nghiêng nghiêng ngửa ngửa của cô ta, đem Tào Kiến Quốc làm tấm mộc, này dù sao cũng phải dựa theo hợp đồng làm việc đi? Huống chi khi lão Triệu tăng ca, còn không được thưởng!
Nhìn bộ dạng Chúc Vân Tường căm giận bất mãn, khiến Chu Khải nhớ tới lão Triệu trước khi đi nhắc nhở hắn: Tào Kiến Quốc cùng Mã chim đều không phải vai trò đơn giản gì, hiện tại Quan Lệ Dĩnh một người không làm chủ được. Sau này nếu như nhà bếp tăng ca, nhất định phải tính từng giờ, tính đúng, chí ít một quý phải thanh toán một lần, đây là trước kia lão Triệu sơ sót.
“Yên tâm, chuyện tăng ca tôi đã cùng Quan Lệ Dĩnh đề cập qua, sau này sẽ ghi từng ngày làm thêm trên lịch bếp, sau đó định kỳ thanh toán, sẽ không lại có chuyện như trước nữa.”bg-ssp-{height:px}
“Ai, vậy là tốt rồi!” Chúc Vân Tường dập tắt điếu thuốc, cười.
Ba người ngồi cùng một chỗ lại trò chuyện một lúc, Lưu Bân nói con trai mình sắp sinh nhật, mình lại không có ngày nghỉ, chỉ có thể đánh một cuộc điện thoại đường dài chúc. Chúc Vân Tường cũng cảm khái, con trai mình qua nửa năm nữa sẽ lên tiểu học, nghĩ đến khi nghỉ đông về nước, đứa con cuối cùng túm ống quần hắn không chịu thả hắn đi.
Trên thực tế nhìn lại, không cần nói lão Triệu, những người anh em này của hắn đều đã thành gia lập nghiệp, có vợ có con. Giống như lão Chúc, kết hôn sớm, con trai đã sáu tuổi. Mà nhữngđiều này giống như cách hắn rất xa rất xa. Cũng có lẽ, hắn đã sớm nhìn hiểu rõ, chính mình đi nguyên bản còn phải đi con đường một mình rất lâu nữa.
Đọc sách suốt cả đêm, thẳng đến mí mắt đánh nhau, nhớ tới buổi chiều tắm còn vứt quần áo ở trong máy giặt, liền xỏ đôi dép đến phòng giặt quần áo, vừa vặn đụng phải Mã chim một thân áo da.
Kỳ thực sớm không phải lần đầu tiên gặp rồi. Mã chim tan tầm trở về phòng, rồi đến nửa đêm lại ra ngoài chơi. Biết rõ hắn tám phần mười là ra ngoài lêu lổng, nhưng vẫn là giả một khuôn mặt ngây thơ: “Yêu, mã quản lí, nửa đêm còn đi ra ngoài?”
Mã Húc Dương hiển nhiên có chút không được tự nhiên, ừ một tiếng liền trực tiếp đi ra ngoài cửa.
“Đi không tiễn a.” Cười lên một khuôn mặt thiếu đánh.
Một màn này bị Du Tiệp thấy, hắn cũng cười, “Cậu tên này mồm miệng thật thôi, có đôi khi tôi thật muốn đánh cậu, chẳng qua tôi nghĩ mẹ hắn cũng rất vui vẻ khi nhìn cậu hướng hắn nói chuyện như vậy! Hay lắm!”
Chu Khải không câu nệ duỗi duỗi người, đánh ngáp hướng phòng mình đi.
“Dâm tặc, bỏ quần lót ra!”
Giơ tay lên không buông xuống, đứng lên khoát tay ra sau đầu, Chu Khải một khuôn mặt chuẩn muốn chết: “Tin hay không dâm tặc cho ngươi ngày mai cột sống, eo tổn thương, đứng cũng đau mà ngồi XX cũng đau?”
Du Tiệp biết rõ hắn nói giỡn, trái lại cũng không dám nói nhảm, giơ ngón tay giữa rồi một đường chạy như chuột về phòng của mình.
Từ từ nhắm hai mắt nằm trên giường, vô ý thức vạch ra kế hoạch ngày mai.
Ngày kia buổi tối bốn bàn thực đơn đã xong rồi, tôm hùm cái gì đó, rồi đi Metro để mua đồ tươi, thuận tiện nhượng lão Lưu bọn họ ngày mai tự kiểm kê, nhìn xem còn thiếu cái gì.
Mắt thấy mùa đông không xa nữa, hơn nữa đầu tháng lại rất bận rộn. Sắp đến Giáng sinh.
Đêm đó, hắn có một giấc mộng.
Trong mơ như là về lại khoảng thời gian mới học nấu ăn, lần đầu tiên xử lý tôm hùm bởi vì hoàn toàn không biết làm thế nào giết nó mà bị thầy mắng té tát. Nhưng cuối cùng, hắn trái lại thành học trò mà thầy tự hào nhất. Ban đầu, thầy đã đối hắn nói quá, mục đích của việc nấu ăn, là hiểu được khách hàng muốn cái gì, cần cái gì. Hắn hai mươi bốn tuổi liền làm đầu bếp trưởng, đã từng bởi vì tuổi còn nhỏ mà bị đánh thấp, bị hoài nghi, nhưng hắn thủy chung tin tưởng câu nói kia. Sau, hắn cũng đem chính những lời này dạy cho học trò của mình.
—— dụng tâm.
Hắn biết rõ mục đích nấu ăn, trái lại lại không ý thức được sinh hoạt cũng không được cẩu thả.