Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, ánh nắng chiều thẳng tắp chiếu xuống cuối giường. Mặc đầu bếp vào, Chu Khải ghé vào trên giường nghỉ ngơi, phía dưới lại chỉ có tất cùng quần cộc, hai cái chân lộ ra dưới ánh sáng.
Nghe được có người gõ cửa, hắn không động đậy mà nói, “Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa bị đẩy ra rất chậm, sau đó là có người đi vào.
Không giống như dự tính nghe được đối phương lên tiếng nói chuyện, Chu Khải mở mắt quay đầu nhìn, Dư Dương đứng ở cuối giường đang nhìn hắn, một khuôn mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn một lần nữa quay đầu về chỗ cũ, lười nhác hỏi một câu: “Tan tầm?”
“Ưm, ” quần áo phục vụ còn chưa kịp đổi, “… Không có việc gì nên qua chỗ anh, làm việc thế nào mà ra thành thế này?”
“Không có chuyện gì, cũng không phải là bị chấn thương bong gân gì, qua hai ngày là sẽ ổn thôi.”
Nói chuyện một lúc, liền khởi động cơ thể chuẩn bị đứng lên, lại nghe được Dư Dương hỏi hắn: “Nghe Chúc Vân Tường nói anh đến cơm cũng không ăn, bây giờ đói phải không?”
Chu Khải nghe rồi không đáp lời, chỉ là từ trên giường ngồi dậy.
Lùi ra sau tránh khỏi tia sáng khiến biểu tình trên mặt không thể nhìn thấy được, nhưng mà ngữ khí nói chuyện trái lại thì không có gì bất đồng: “Không sao, hôm nay không có ai cho cậu bánh bao sao?”
Từ vừa vào cửa thấy Chu Khải nằm ngay đơ ở trên giường nằm, Dư Dương một phát có chút không quen, cảm thấy thế này thật tối tăm, ốm yếu, không giống hắn tẹo nào, hiện tại nghe trong giọng nói của hắn lại mang theo ý cười, tâm lý mới cảm thấy nhẹ nhõm, thế là lại cùng hắn bắt đầu vui đùa, giống như hàng ngày.
“Ai, anh thật vô dụng.”
Tuy rằng tâm lý đã chuẩn bị một nghìn cái lý do để phản bác, nhưng phát hiện mình bây giờ đến nhấc chân đi ra bàn cũng không xong, Chu Khải đành phải bĩu môi, “Khỉ ấy!”
Dư Dương biết rõ hắn là đang muốn hút thuốc, không đợi hắn nói liền đem bao thuốc cùng bật lửa ném qua.
“Này, dán thuốc cao không?”
Chu Khải cầm điếu thuốc, phân vân một lúc vẫn là ghé vào trên giường, bị Dư Dương hỏi như thế mới phản ứng lại.
“Không cần đâu.” Vốn nghĩ là lúc về sẽ dán, nhưng chính mình lại nằm suy nghĩ linh tinh, một khi nằm xuống liền không muốn lại đứng lên, nên việc dán cao đã quên không còn một mảnh.
“Để chỗ nào?”
Chu Khải nghiêng mặt hút thuốc, “Chắc là ở trong ngăn kéo tủ phía dưới TV.”
Dư Dương kéo ra hai, ba cái ngăn kéo cũng không thấy cái gì gọi là thuốc cao, trái lại thấy mấy cái ‘áo mưa’.
“…”
Nghe âm thanh đột nhiên dừng lại, Chu Khải liền híp mắt quay lại nhìn, thấy Dư Dương cầm lấy thứ gì rồi ném qua đây với vẻ mặt khinh bỉ, “Tôi bảo cậu tìm thuốc, cậu lại đi tìm cái này?”
“Tôi, tôi làm sao biết được anh là cái đồ bừa bãi!?”
Thấy cậu căm giận lại tiếp tục tìm ngăn kéo, Chu Khải thình lình cảm thấy buồn cười, tự giễu nói một câu: “Phỏng chừng còn chưa đến lúc.” Chính mình đối cái này một chút ấn tượng cũng không có, không biết là lúc nào còn thừa lại một cái, hoặc là hai cái. Nếu như là trước đây, áo mưa cũng có thể tính thành một khoản chi tiêu cố định.
Dư Dương lấy ra một mảnh thuốc cao đưa cho Chu Khải, hắn một vừa vặn hút xong một điếu thuốc. Hắn không động đậy, chỉ là đưa tay ra phía bàn để dập điếu thuốc.
Sau đó mở miệng: “Không phải nói ông già vô dụng sao, vậy trước tiên xoa bóp có được hay không?”
Lúc mở miệng nói xác thực không có tâm tư gì, chỉ mạnh miệng thôi.
Không nghĩ tới Dư Dương chần chờ một hồi, thở dài ngồi xuống mép giường: “…Được rồi, nhường anh bị đau, tôi đây tốt bụng sẽ giúp.”
Khi bàn tay chạm xuống, lực không nặng cũng không nhẹ, thoải mái.
Chu Khải từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, chẳng được bao lâu liền nói: “Này, lùi xuống một chút.”bg-ssp-{height:px}
Hắn nói lời này, khẩu khí phá lệ thoải mái, đại khái là trong đầu hiện tại đang có rất nhiều tưởng tượng phong phú, mới cảm thấy lời ta khỏi miệng cũng khác hẳn.
Dư Dương trái lại không nói cái gì, nghe lời làm theo.
Di một bàn tay xuống eo bắt đầu xoa, vài lần ấn xuống gần hông, mắt thấy không thể đi xuống được nữa, Dư Dương dừng lại: “Được rồi đi!”
Người đang nằm bò ra hiển nhiên là không chấp nhận như thế, “Này, liền như thế xoa hai cái đã xong à? Có thành ý hay không vậy?”
“…” Dư Dương nhìn hắn một cái, cho hắn voi hắn còn muốn đòi tiên!
Xé mở thuốc cao dán cho hắn xong rồi, trên tay cố ý tăng lực đập hai phát, không nghĩ tới nghe Chu Khải “Tê…!” một tiếng.
“… Làm đau anh sao?”
“Tôi xin, cậu còn có thể ác hơn sao?” Chu Khải nhăn mày nhíu mi quay đầu lại, nhưng vừa nhìn đến Dư Dương, lời nói oán giận lại cũng không nói được ra, chỉ là thuận tiện chiếm chút nghi: “Có người nào lại đối đãi bệnh nhân như cậu không?”
Dư Dương biết rõ chính mình vừa hơi nặng tay, thế là lại nhận mệnh xoa cho hắn hai ba cái coi như là bồi thường.
Ở bên trên eo mới xoa hai cái, liền khiến Chu Khải ngoảnh đầu, “—— ai đừng! Nhột…”
“Thật hay giả?”
Dư Dương từ trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng cầu xin này của hắn, chỉ cảm thấy mới mẻ, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội “Ta mài dao vì cần thái thịt” này. Móng vuốt chẳng những không thu lại, trái lại càng thêm tận lực hướng chỗ này mò.
Chu Khải vội vã xoay người nghĩ muốn tránh móng vuốt không biết tốt xấu này, chỉ là eo đang đau, thật sự là bất tiện, cho nên cũng cứ như vậy ỷ lại không đứng dậy, mặc cậu chơi đùa, chỉ là né tránh tượng trưng.
Dư Dương nhếch mép cười, sau lại đơn giản cù đến chân Chu Khải hắn, nhìn Chu Khải nhất thời không có cách nào thoát được liền cười càng thêm tươi, “Nhìn như vậy mà lại sợ nhột!”
“Cậu! Cái tên lưu manh này” Người nằm ở dưới thấy thế bị dọa đến sợ hết hồn, liền quay lại bắt lấy bàn kia của người kia, “Này, tôi cảnh cáo cậu đừng có đùa nữa…”
Chu Khải nằm thẳng trên giường, trong tay còn bắt lấy cổ tay người nọ, kỳ thực cánh tay cẳng chân nhỏ này muốn dồn sống cậu còn không phải quá dễ dàng?
Thế nhưng cái người thiếu tâm nhãn kia như cũ vững vàng ngồi ở trên người Chu Khải, không biết thế nào, thình lình nghĩ tới nói: “Nghe nói nam nhân sợ nhột sau này sẽ giống như lão bà.”
“Nói bậy, đừng nghịch…Này!”
Thẳng đến những hình ảnh từng xuất hiện trong mộng quá nhiều lần hiện lên trong đầu một lần nữa, Chu Khải mới ý thức được tình thế không ổn.
“Nói không chừng anh chính là…”
Cuối cùng thực sự không thể nhịn được nữa, đành phải bắt được cặp móng vuốt lộn xộn kia, một cái xoay người đem người nọ phản đến dưới thân. Đã từng xuất hiện quá nhiều trong mơ, hiện tại chính thức hiện ra trước mắt mình.
Nhìn hai tay bị túm vào một chỗ trên đầu, người kia nhất thời sửng sốt, “Không thì cậu thử xem?” Thử xem tôi có sợ không… Lão bà.
“…”
Dư Dương nhất thời nghe không có hiểu, trương miệng trái lại không bàn cãi.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một trận, sau đó, Chu Khải thình lình cong lên khóe miệng, buông ra bàn tay đang nắm gắt gao, sau đó làm bộ một bộ dáng xem thường cười cậu: “Đem người khác dọa, để xem làn sau còn dám như vậy không?”
Dư Dương vốn là cảm giác lúng túng, trong lúc đó lỗ tai đều hồng, nhưng nhìn Chu Khải lại bày ra này một khuôn mặt lưu manh, vội vàng leo xuống cột hắn bày cho, “Vâng vâng, ngài là đại nhân, sau này tiểu nhân không dám nữa, được chưa?” Sau đó trước sau như một cho hắn một cái xem thường.
Chu Khải nhìn tại trong mắt, khóe miệng càng rộng, mở ra hộp đậu thưởng một cái.
Hóa ra bánh đậu lại ngọt như thế.