Tình trạng vệ sinh các thứ đến giờ là tốt đẹp, tất cả nguyên liệu được cho vào tủ lạnh để bảo quản đều được dán nhãn cùng với ngày tháng rõ ràng, mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cho đến khi xong khu vực của mình, bàn chế biến cùng bếp nấu được quét dọn tương đối sạch sẽ. Mã Húc Dương ở trong phòng bếp lượn hai vòng, nhìn không thấy cái gì ngứa mắt, chỉ ở máy rửa chén bên cạnh sờ soạng một phát, khiến Chu Khải nghĩ hôm nào phải viết một bộ quy tắc lau dọn đồ trong nhà bếp, và dạy bảo phục vụ sinh thật nghiêm khắc.
Lão Lưu từ trước đến giờ đều là người tới nhà bếp sớm nhất, không nghĩ tới vừa đến đã thấy Chu Khải đang nói chuyện với một phục vụ sinh chú ý vấn đề rửa chén đĩa, cái gọi là “Quy tắc lau dọn” nghiễm nhiên đã dán lên rồi.
“Lượng đồ ăn mỗi ngày của buffet trưa thì không có chênh lệch nhiều, đương nhiên là ngoại trừ cuối tuần. Còn cơ bản đều có thể rửa xong hết chén đĩa trước khi đổi ca cho phục vụ buổi tối, có những ngày rửa không kịp không phải là do làm không nhanh, mà là do quá bày bừa.”
Chu Khải kiên trì giải thích: “Cậu nhìn xem, máy rửa chén nguyên bộ gồm có giỏ để rửa bát đĩa và giỏ để rửa dao nĩa. Lần rửa đầu tiên rửa thì cần phải đặt bát đĩa vào như thế nào mới là hợp lý nhất? Rổ lớn nhỏ là cố định, bộ đồ ăn là phải để ngang, hay để dọc? Dao nĩa thì phải để lên trên cùng hàng với các đĩa nhỏ phía trên, phải tiết kiệm không gian hết mức có thể, hiểu không?”
Người nọ bừng tỉnh hiểu ra, “Em đã hiểu! Cảm ơn Chu trù!”
“Không cần cảm ơn tôi, hôm nào cậu gặp tiểu Vương thì cùng cậu ta học hỏi, trong số các cậu thì cậu ta là người nhanh nhẹn nhất, lau đồ cũng sạch nhất. Nếu bọn tôi vội cậu ta còn có thể phụ giúp này nọ. Tôi nói thật đấy!”
Lưu Bân nhìn hắn với phục vụ sinh kia loay hoay ở chỗ máy rửa chén, trêu chọc rằng: “Chắc tôi mới đến nên chưa có nghe tin, hôm nay đầu bếp trưởng lại chỉ đạo việc rửa chén sao.”
Chu Khải bĩu môi, “Việc của cậu à, lắm lời…”
Ở dưới tầng bếp tín hiệu lúc nào cũng kém, Chu Khải đi lên tầng trên mới lấy điện thoại ra, đồng thời cũng hút một điếu thuốc.
Múi giờ so với trong nước chênh nhau tiếng, giờ này ở bên đó trời đã bắt đầu sáng, tên kia chắc cũng tới rồi đi.
Hắn soạn cái tin nhắn, sau đó đem điện thoại lại nhét vào trong túi quần. Sau khi hút xong một điếu thuốc hắn mới trở lại nhà bếp.
Cùng mọi người ăn xong, order đầu tiên chuyển xuống là khẩu phần dành cho hai người ăn —— “Hai người, chuẩn bị đi!”
Ước lượng ba môi canh múc ra hai bát, phục vụ sinh phía sau thuần thục mà đem hai chén nhỏ này bày ở bàn phía sau Chu Khải. Sau khi xong hết liền cho vào thang máy chuyển lên trên.
Ngay sau đó là món ăn chính, thịt bò xiên nướng, nem rán, tôm chiên cùng cua hấp, nếu đã là người nước ngoài thì đều thích ăn món ăn chiên xào, hầu hết đều là do lão Du làm, đồng thời, Chu Khải cũng bắt đầu làm nóng chảo chuẩn bị xào rau, cuối cùng bày vào một đĩa để vào giữa bàn. Đợi được lão Du lại nướng xong vịt, cắt miếng đẹp đẽ thì cùng cho tất cả lên. Người Đức với người Trung Quốc phong cách ăn uống không giống nhau, tất cả trước món ăn đều bày lên trên bàn, món tráng miệng hay khai vị cũng như vậy bày hết lên.
Mà chỉ có kinh nghiệm rồi, nhìn cách bày bàn ăn, liền có thể biết được đây là ăn theo kiểu Đức hay Trung Quốc.
Buổi tối lúc giờ thường là nhịp độ công việc đã bắt đầu chậm lại, trừ khi đến cuối tuần thì khoảng thời gian này vẫn là bận rộn vô cùng.
Chu Khải tạm thời buông xuống đồ trong tay, trước tiên xác nhận xem tất cả các món ăn đã xong xuôi chưa, mới đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Tại bên bồn rửa tay lấy ra điện thoại di động : :, không có tin nhắn mới, không có cuộc gọi nhỡ.
“Đi tới hút một điếu?”
Lão Chúc ngừng tay, lấy ra một điếu cho Chu Khải.
Du Tiệp nghe rồi lập tức nói: “Ai đi, tôi cũng đi!” Từ khi bị lệnh cưỡng chế không được lén lút hút thuốc ở trong nhà bếp, người nghiện thuốc lá như hắn không thể chịu được.
“Đi cái gì mà đi.” Nhà bếp không thể để mỗi lão Lưu ở lại.
Cùng lão Chúc đứng ở cửa bên, tuy rằng giống như cũ bộ dạng vui vẻ cười nói, nhưng tất cả cũng chỉ là làm bộ mà thôibg-ssp-{height:px}
Hơn mười năm anh em học chung làm chung, hút hết nửa điếu thuốc rối, nhưng một chữ cũng chưa nói gì.
Chúc Vân Tường giống như cũng hiểu được nên có chút lúng túng, thế là chậm chạp tìm một cái đề tài để nói, nhưng không thay đổi không khí. Chu Khải đứng tựa cửa chậm chạp hút thuốc, thật lâu sau khi thình lình cười hỏi: “Năm đó học nghề, chúng ta có một thời gian hút thuốc nhiều đến mức không ai bằng, nhớ không?”
“Sao có thể không nhớ, ” Chúc Vân Tường đứng đối diện Chu Khải cũng cười, “Nhưng mà cũng thật là lâu rồi đi? Bây giờ nghĩ lại đúng là quá nhanh…”
“Đúng vậy, chỉ chớp mắt, cậu đã trưởng thành như vậy? Cậu, vẫn giống năm đó, một chút cũng không thay đổi, làm cái gì cũng nghiêm túc, không hề chịu thua.”… Cho nên mới để tâm việc tranh giành với tôi.
Cũng không quan tâm hắn có nghe hiểu hàm ý không nhưng Chu Khải mãi cho đến khi điếu thuốc cháy tới ngón tay mình, mới vung tay vứt điếu thuốc, dùng chân di cho tắt lửa rồi lại nhắt lên bỏ thùng rác.
Vào nhà bếp, theo thói quen tính lấy ra điện thoại di động ra xem. Vừa mới đứng ở ngoài một lúc, nên giờ chu dù tín hiệu kém nhưng lại vẫn nhận được tin nhắn.
Trước hỏi cậu đã an toàn đến nơi chưa, lúc cậu về nước khoảng tầm hai giờ sáng, tuy rằng cậu chắc chắn sẽ chạy ngay vào bệnh viện, nhưng hắn vẫn là nhắn cho cậu cái tin : ‘ vừa xuống máy bay thì nhớ nghỉ ngơi đi. ’
Dư Dương mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay xác thực cũng không chợp mắt. Trước đây vừa lên máy bay thì chẳng ai ngủ nhanh với ngủ nhiều bằng, lần này trái lại ngủ không được.
Nửa đêm trong cabin đen kịt, hành khách bên người từng người từng người thiếp đi, chính mình lại chỉ có thể mở to mắt, ngơ ngác nhìn màn hình trên đỉnh đầu.
Máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải thì trời đã sáng, kéo cái vali gọi taxi rồi chạy đến bệnh viện.
Trên đường vội vã gọi điện thoại cho người nhà, nên tin nhắn của Chu Khải cũng không thấy được.
Chạy tới phòng bệnh thì gặp được mẹ trông cha, nằm bên cạnh, cha thì đang ngủ, Dư Dương lần đầu tiên ý thức được cha mẹ khổ cực và già nua.
Biết được cha hôm nay vừa làm xong phẫu thuật lần hai, bây giờ cần nghỉ ngơi ổn định, nghĩ khuyên mẹ về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng lại là cả hai người đều ngủ lại trong bệnh viện.
Dư Dương tại bên giường ngồi xuống, cầm lấy tay cha, cảm giác hô hấp yếu ớt của ông, “Ba, con trở về.”
Cậu ngủ không được, thế là cứ một mực ngồi ở bên giường nhìn cha.
Ngồi lâu cảm giác sống lưng cứng ngắc, liền đi tới lối đi nhỏ bên ngoài đứng nhìn trời đêm.
Thượng Hải so với Đức náo nhiệt hơn nhiều, mặc dù cũng là buổi tối, nhưng con người khác khiến cảm nhận cũng khác.
Tin nhắn đã được gửi đến hai tiếng trước, bây giờ mới có thời gian nhìn.
Người nọ ở Đức vội vàng làm việc, còn không quên hỏi mình đã an toàn hạ cánh chưa, Dư Dương nhắn tin nhắn trả lời xong, liền về lại phòng bệnh ngồi xuống.
Đêm này, vừa dài vừa mệt.