Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Chu Khải đưa cậu về Duisburg, xe lửa đi hết có phút, chỉ đủ hai người ăn xong một hộp bánh, nhưng một lần này, Dư Dương trong lòng trái lại thoáng hiện rất nhiều ý niệm quái dị trong đầu.
Sau khi đi ra trạm xe lửa, Chu Khải thái độ khác thường dừng lại trước cửa: “Về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
—— gì? Dư Dương đi ở phía trước khuôn mặt quái dị nhìn qua, vài lần trước không phải đều sẽ đi theo mình về nhà sao?
Thấy người đang kéo vali bất động, Chu Khải từ trong túi quần lấy ra gói thuốc hỏi rằng: “Như thế nào?” Định đứng đây hút một điếu, sau đó lại mua vé về Düsseldorf, “À tôi hút thuốc.”
Dư Dương xoay người gọi lại người đang đi ra hàng tạp hóa ở trạm xe lửa, “… Giúp tôi, giúp tôi mua một chai coca!”
Chu Khải liếc nhìn túi trên tay Dư Dương một cái, thình lình cười đến thật cao hứng, “Ừ, được thôi.”
Hai người đứng ở ngoài trạm xe lửa, một cái cố hút thuốc một cái cố uống coca, cảnh tượng có chút hài hước.
Đồng hồ điện tử cho thấy đã sắp giờ, Chu Khải phả ra một hơi khói thuốc, hạ điếu thuốc xuống: “Không quay về sao?”
“Sao có thể không về.” Dư Dương vặn chai lon coca chỉ còn một nửa, sau đó dùng lực ném vào trong túi, bên trong còn bánh chưa ăn xong cùng một chai…. Coca mua tại sân bay
Xoay người đi chưa được mấy bước, chợt nghe người phía sau đáng thương hề hề nói: “Này, cậu có tiền xu không? Hoặc là tiền lẻ. Tôi chỉ có ờ năm mươi, máy tự động không nhận.”
Vứt điếu thuốc huýt sáo đi theo sau, chính là một tên lưu manh.
Chu Khải không muốn nghĩ xem vấn đề tiền xu có quan trọng hay không, chỉ là từ khi gặp ở sân bay, hắn liền chú ý đến từng biến hóa nhỏ nhất của Dư Dương. Thích bắt ép cậu đến đường cùng rồi nhìn cậu biểu tình quẫn bách, cũng biết cậu da mặt mỏng, có thể đạt đến trình độ này, là có thể nhượng bộ thu lưới được rồi. Còn tưởng rằng chính mình tâm mang ý xấu, nhưng thấy người nọ rõ ràng có thể về rồi lại nói dối nói muốn uống coca, Chu Khải liền cảm thấy rất vui vẻ.
Người đi ở phía trước rất ảo não. Nhưng đến tột cùng ảo não cái gì, chính cậu cũng không biết. Đại khái là bởi vì mình vừa mới ở trước mặt Chu Khải hoàn toàn không có lập trường, đại khái là con người này bất tri bất giác lúc nào cũng có mặt trong cuộc sống sinh hoạt của mình thời gian trở lại đây: thời gian vui vẻ hắn thừa dịp cơ hội mang chính mình đi mua món ăn rồi ăn món gà nướng ngon nhất Duisburg; thời gian khó khăn hắn cũng bất chấp gió lạnh đứng đợi mình ở nhà ga cùng về.
Hắn đều nhìn thấy tất cả bộ dạng của mình, nhưng trái lại mình lại không biết gì về hắn cả.
Đợi sau nửa năm ý thức được có cái gì đó thay đổi, Dư Dương liền lâm vào một loại trạng thái không biết làm sao.
Cùng hắn đi một đường không nói một câu nào, nhưng đến khi lục tìm chìa khóa thì bất đồng lại trở nên lúng túng, Chu Khải ở phía sau thì lại bình tĩnh.
Nhất định là do thái độ bình tĩnh già đời này, mới khiến mình tâm phiền như thế.
Chu Khải đi sau theo cởi giày mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”
Người tay cầm đôi dép đành phải có lệ trả lời: “Không sao.” Cậu chỉ là… Có điểm tư lự mà thôi.
Nam nhân không hề động, sau khi đóng cửa lại chỉ là lười nhác tựa ở trên cửa, nhìn Dư Dương đi từ đầu này tới đầu kia, đem đồ ăn mang về bỏ vào tủ lạnh, nhìn bộ dạng như rất bận.bg-ssp-{height:px}
“Muốn uống gì không?”
Trong tủ lạnh hóa ra còn có vài bình đồ uống. Dư Dương lấy ra một chai sô-đa cùng một chai coca đưa qua, Chu Khải thế nhưng không cầm.
Chờ cậu đi tới, Chu Khải ngoài dự đoán ôm lấy eo cậu, đem người kéo về trước gần hơn, nhìn con người cách mình vài tấc, nói: “Cậu giận dỗi cái gì?” Người mang tôi về đây không phải là cậu sao?
Dư Dương nhìn hình ảnh chính mình phải chiếu trong mắt Chu Khải, một khuôn mặt kinh ngạc. Đồ uống trên tay không biết nên cầm thế nào cho phải, lại càng thêm nắm chặt. Tay đặt tại sau gáy mình nhẹ nhàng mà vuốt ve lọn tóc, động tác lại cực kì dịu dàng, khiến chủ nhân hơn ngưa ngứa. Cậu thình lình nhớ tới một buổi tối trời đầy sao, Chu Khải cũng là ôm chặt mình như thế này, cũng là khoảng cách gần như thế này, khi đó cậu có thể không hề cố kỵ ôm lấy hắn khóc, hiện tại trái lại chỉ nhìn ánh mắt hắn cũng làm không được.
Dù cho thời gian này đến rồi, Chu Khải vẫn có thể cười ra.
Tay không có buông, nhưng có thể rõ ràng cảm thấy ngón cái đang sờ cái ót của mình, hỏi: “Này, cậu nhìn gì bên đó?”
Không đợi mình nhìn qua, Chu Khải đã hôn tới.
Đây là đôi môi luôn bị Dư Dương ngậm cắn, là thứ mà hắn luôn nghĩ tới từ lâu. Nhưng lúc nghiêng đầu hôn tới, thì lại là hôn lên khóe miệng cậu, ví trí mà khi cậu cười sẽ lộ ra lúm đồng tiền.
Còn tưởng rằng Chu Khải sẽ thô bạo mà làm tới, nhưng không nghĩ trái lại lại cẩn thận, trân trọng như vậy. Có phải hay không vì là tay già đời, nên có thể đã có kế hoạch trước, rồi từ từ dắt mình vào bẫy, chưa đánh đã bại? Tâm lý lộp bộp một tiếng —— vỏn vẹn một giây đồng hồ này, còn chưa kịp mắng hắn, liền đắm chìm.
Đồ uống trong tay bị Chu Khải một tay cầm lấy, trước khi từ từ nhắm mắt có thể thấy người đó chuẩn xác đem đồ đặt lên mặt tủ. Tay trái một phát bắt được tay phải của Dư Dương, rồi thuận thế đặt lên bên hông.
Khoảng cách mũi có thể chạm mũi, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của lẫn nhau. Bất kì một động tác nhỏ nào, đều có thể khiến tim đập bịch bịch. Cảm giác hoảng hốt lẫn tâm động này, dường như bọn họ lúc này chính là một đôi tình nhân.
Quá trình giằng này co rất nhiều, thẳng đến khi râu ở cằm Chu Khải khá nhiều lần cọ xát vào mặt khiến Dư Dương hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng lại khiến Chu Khải đuổi theo. Vô ý thức nghĩ muốn giãy, lại bị Chu Khải càng ôm chặt lấy.
Hơi thở của hai người từng chút từng chút một biến loạn, nụ hôn càng sâu môi lưỡi càng gắt gao quấn lấy nhau, còn có thể cảm giác tay kia cố chấp để sau gáy vuốt ve, nhưng mà tay trái dùng sức ôm lấy mình trái lại không chút khách khí đặt lên phía sau lưng.
Dư Dương cảm thấy rất quen thuộc… Thật giống như ngày đó tại trong phòng, Chu Khải một dạng đem cậu một phát đặt trên giường thì này như thế, giống như muốn đem cậu chiếm lấu, căn bản không để dùng từ ngữ để diễn tả.
Hai người quấn lấy nhau, một đường dây dưa đến trên giường.
Quần áo mùa hè cởi ra căn bản không hề tốn thời gian, trần trụi trước mắt Chu Khải rốt cục đã không chỉ là làn da trắng nõn sau gáy Dư Dương. Chu Khải nhìn cậu theo từng hơi thở mà dựng lên, trong lòng càng thêm nóng.
Theo cổ hôn xuống một đường mới phát hiện từ xương quai xanh bên trái đến trước ngực có một cái nốt ruồi. Tuy rằng so với một hạt vừng cũng chả bằng, nhưng ở trên làn da trắng, cho nên đặc biệt nổi bật.
Chu Khải như bị thôi miên, cứ hôn mãi chỗ đó, khiến vùng da ở đó còn đỏ lên. Dư Dương không thoải mái mà đẩy hắn, hắn một mực nghĩ, chỗ nốt ruồi này thật đẹp, lại vừa vặn ở đúng chỗ của trái tim.