Chiều mấy ngày cuối tuần mọi người đa số không chốn nương thân, bình thường trong tuần nhà ăn được nghỉ từ giờ đến giờ nên nhà bếp cũng được rảnh rỗi, lên lầu ăn chơi, nếu như trời đẹp, cùng đi phố cổ dạo một vòng cũng là được. Nhưng mỗi khi đến cuối tuần, nhà ăn buổi chiều cũng mở, vì hầu như lúc nào cũng sẽ có khách, nhà bếp lưu một người trực ban cũng đủ ứng phó ba giờ này.
Từ khi Chu Khải bắt đầu an bài một người trực ban, mọi người đều rất vui lòng, chỉ là Chu Khải khó có thể được nghỉ theo, ai bảo Du Tiệp người này thực chán, đến phiên hắn trực ban Chu Khải lúc nào cũng phải ở tại nhà bếp.
Thứ sáu buổi tối cùng Dư Dương triền miên đến nửa đêm, nguyên bản nghĩ sẽ lại lăn qua lăn lại một phen, nhưng lại nhớ mai đến phiên lão Du trực ban, buổi chiều ngày mai mình cũng không thể ngủ bù, Chu Khải đành phải thu tay lại.
Dư Dương miệng khô lưỡi khô, ở tủ đầu giường mò mẫm lấy một chai soda ra uống, một hơi uống vài ngụm lớn, thẳng đến khi hơi ga xông thẳng lên mũi.
Chu Khải ghé qua bên kia châm điếu thuốc, “Ngày mai em có phải đi làm không?” Xem ra chính mình phải tự mua vé đi về.
Rõ ràng cậu ta chính là cái con quỷ sợ phiền phức lại lười biếng, trước đây dù cho đến quán bar cách hai ngã tư cũng ngại đi, hiện tại từ Dusseldorf đến Duisburg đi đi lại lại như vậy thế mà không biết mệt.
Kỳ thực cũng từng nói đùa hỏi đối phương, nếu không thì không thuê phòng ở Dusseldorf nữa, ở bên kia cũng có phòng nghỉ, nên nếu thứ hai phải đi làm cả ngày thì hôm trước có thể ngủ thoải mái, nói không chừng trước khi đi làm còn có thể làm một cái.
Dư Dương nghe nói thẳng thắn đến thế không nhịn được nói, đặc biệt tu phẫn: “Anh biết rõ tiền thuê nhà ở Dusseldorf có bao nhiêu quý không?” Thật nghĩ không ra trong đầu nam nhân này, ngoài cái chuyện kia ra thì còn gì khác không?
Nhưng loại này nói, Chu Khải chính mình cũng chỉ đề cập qua một hai lần. trước tiên đừng nói Dư Dương sẽ không đồng ý, kỳ thực liền chính hắn cũng không hiểu rõ. Tuy rằng hắn cũng rất ngoài ý muốn ý thức được, chính mình chính trước đó chưa từng chìm đắm trong một mối tình chân chính nào, thế nhưng ẩn ẩn vẫn là có điểm sợ hãi, lo lắng. Quan hệ gần gũi quá sẽ khiến cảm giác mới mẻ cùng kích tình dần dần biến mất. Dù sao trong cái vòng tròn này, có thể thiên trường địa cửu cùng một chỗ đã ít lại càng ít. Hắn biết rõ người này nhất định là một tình nhân tốt, nhưng mình lại là cái kiểu gì, Chu Khải ba mươi hai năm qua cũng chưa bao giờ từng hoài nghi. Cho nên, khi cậu sắm vai bị lừa dối, bị thương tổn, thì chính mình, là đi tổn thương và vứt bỏ người khác.
“Uy!” Thẳng đến Dư Dương dùng khuỷu phải đụng hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại, “Anh nói, ngày mai em đi cùng anh, Mã Húc Dương vài ngày nay không ở, ngày mai lại có người xin nghỉ, dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Chu Khải không có nghe, thuốc trong tay còn tại cháy, miệng đầy mùi thuốc lại dán vào cậu, Dư Dương không đẩy ra làm hắn liền càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước.
“… Toàn là mùi thuốc!”
Bị Dư Dương đẩy ra, Chu Khải không giận mà còn cười, cậu thật là giống với mấy cô vợ nhỏ.
Hắn xoay người bóp tắt điếu thuốc, lại xoay người qua từ phía sau ôm lấy Dư Dương. Thế này hình như là an tâm một chút, chí ít giờ khắc này mình cho hết toàn bộ tâm ý, mà con người này, cũng là đang ở trong lòng mình.
Cùng Du Tiệp cùng một chỗ trực ban, thời gian không có khách, bọn họ sẽ câu được câu không tán gẫu.
Mới làm một đợt bánh bao sữa theo công thức của Chu Khải, kết quả khác hẳn so với làm theo công thức của Du Tiệp. Chu Khải không nói, Du Tiệp lại không phục nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là dựa theo hương vị, lần lượt thử điều chỉnh công thức.
Nơi này chính là như vậy, rất nhiều công thức đều là chính mình tự nghĩ ra, đầu bếp đều là dùng cách như vậy kiếm cơm, mặc dù lại gần xem, cũng sẽ không tùy ý hỏi người khác cách làm. Vì thế ở trong nhà bếp, phối nguyên liệu là chuyện rất thần bí. Khi mình xử lý công thức, đại thể đầu bếp đều sẽ chọn lúc ít người, trước nhớ lượng gia vị cần thiết, sau đó tùy theo hương vị một lần một lần thử.
Lưu Bân mặc dù tay nghề không theo kịp Chu Khải, nhưng ở phương diện này lại có được tài năng trời ưu ái, linh mẫn vị giác cùng khứu giác đối đầu bếp mà nói đều là một loại thiên phú, mặc dù tay nghề học được có cao mấy mà lại thiếu một chút thiên phú, thì vĩnh viễn không có khả năng đứng đầu.
Tựa như Du Tiệp thử vài lần, tuy rằng hương vị càng ngày càng giống Chu Khải, nhưng thủy chung không thể giống hoàn toàn.
Ảo não thêm một lúc, hắn đối Chu Khải là thật tâm bội phục, “Lão Chu, ta thực là phục! Cậu trước đây đi theo sư phụ học nấu ăn đã học qua này à?”bg-ssp-{height:px}
“Không, ” nam nhân đi qua, giúp đỡ lão Du làm một cái bánh khác, “Lúc học làm đồ, trong phòng bếp có một người làm điểm tâm rất lợi hại, tôi lén lút mà thôi. Tôi nhớ hắn từng nói, cho dù là điểm tâm dùng cùng nguyên liệu, nhưng mười người, thì có mười hương vị khác nhau.”
Du Tiệp cúi đầu cười cười, “Thật đúng là thế này!”
Ba đĩa bánh bao hấp toàn bộ được bọc lại cất vào tủ lạnh dữ trữ. Du Tiệp rửa tay xong, uống một cốc nước, tiện tay cầm một cốc nước đi đại sảnh, sau đó lại thêm một cốc café. Sớm nghe nói hôm nay Mã Húc Dương không ở đây, bằng không lại phải nói nhiều.
Du Tiệp đảo hai ly cà phê, hỏi rằng: “Nghe nói mấy ngày nay Mã chim đều không ở đây?”
Chu Khải lắc lắc đầu, “Làm người hầu nhỏ đi với Tào Kiến Quốc rồi. Tháng trước tôi đi mua đồ ăn còn chưa đưa lại hóa đơn cho hắn, muốn chạy thì nhanh lên.”
“Nga được rồi, chuyện visa lần trước cậu làm thế nào rồi? Nghe Tiểu Vương nói hiện tại đồng loạt đổi hết thành visa điện tử gì đấy, có vẻ rất phiền phức.”
“Đĩnh thuận lợi, trực tiếp được thêm một năm. Đem các thứ chuẩn bị sẵn hết, rồi đưa cho cậu một cái để tài liệu, kẹp thêm eur vào là được.”
“A? Còn phải trả tiền?”
“Đến lúc đó cậu đem hóa đơn mang về báo cáo là được trả tiền thôi, chẳng qua cậu còn lâu mới tới hạn?”
Du Tiệp đã quên tính ngày, “Đại khái ba bốn tháng nữa, năm ngoái thời gian đi so với lão Chúc không cách mấy.”
Chúc Vân Tường cùng Chu Khải ban đầu tại quốc nội là cùng một ngày ký hợp đồng, chẳng qua là sau đó visa của lão Chúc xuất hiện chút vấn đề, cũng phải đến Düsseldorf sau Chu Khải hơn bốn tháng. Tính hư thế, bọn họ thời gian xác thực không sai biệt lắm.
“Được rồi, cậu điểu nhân hai ngày nay đều lêu lổng ở đâu? Buổi tối vài lần gọi đều không ai trả lời.”
Chu Khải cong khóe miệng, không nghiêm chỉnh hỏi đáp: “Cậu vừa nói là lêu lổng đấy thì còn gọi gì nữa?”
Dư Dương mỗi tuần đến nhà ăn làm công ba lần, Chu Khải buổi tối đều đưa về nhà, sau đó lại ở đó “tá túc” một đêm, trừ cái đó ra, còn lại không có hưng trí với thời gian. Nếu không phải mỗi ngày di đó đều giờ kém mới mệt mói kết thúc công việc, Chu Khải thật muốn đi ra ngoài sớm một chút.
Nói không muốn cùng cậu dính cùng một chỗ làm chút chuyện khanh khanh ta là gạt người, nhưng nếu đã là tình nhân, Chu Khải cũng muốn làm chút chuyện bất đồng dĩ vãng. Dư Dương tựa hồ còn giống như trước đây, cũng không nói gì, chỉ tùy hứng yêu cầu.
Có đôi khi Chu Khải sau khi tan tầm cầm theo hai túi đồ ăn chuẩn bị đem tủ lạnh cùng dạ dày cậu nhồi đầy, lại nghe người trong được điện thoại nói “Vừa tan tầm không mệt sao, đã muộn thế này rồi, nếu không có gì đặc biệt thì đừng qua đây ” khó tránh cảm thấy mất hứng. Dù rằng Dư Dương mỗi lần đều sẽ hỏi thế này, Chu Khải mỗi lần đều như cũ cố chấp đi.
“Em thật là, không thể chiếu cố chính mình nhiều một chút? Khiến cho mình như vậy là đóng giả cho ai nhìn? “Nâng cằm cậu, Chu Khải nhịn không được hỏi.
Hắn một bên nhẹ nhàng trêu chọc chỗ tóc xõa trước trán của Dư Dương, một bên cười nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh vẫn là thích nghe em thẳng thắn nói muốn anh không rời đi, tùy hứng làm nũng cũng không sao, em có muốn thử hay không?”