Hắn nhớ lại cảnh khi mình cười xoa đầu Dư Dương, hỏi cậu có hay không siêu cấp cảm động, cảm động đến muốn khóc? Nhưng cái người đáng ra nên nhào vào lòng hắn khóc một hồi lại đứng ngây ra, ngũ vị tạp trần đứng đực như khúc gỗ. Trên đường về, không hề nói gì, cũng không cảm động, lại càng không khóc. Mãi cho đến khi Chu Khải lấy chìa khóa mở cửa, Dư Dương đi theo vào, sau đó mới đứng ở cửa hỏi: “Không đi nữa, được không?”
—— Tay Chu Khải cầm chìa khóa trong bóng tối ngừng lại.
“Vì sao không đi nữa,” một lát sau hắn mở đèn, không nhìn ngữ khí thương lượng của Dư Dương, đi hướng nhà bếp, “Đói bụng không, uống canh thịt bò nhé?”
Bóng lưng người kia mở bếp lên bắt đầu hâm lại canh rất quen thuộc, Dư Dương đứng im, chỉ là nhìn cậu làm bộ như không có việc gì như thế thôi, nhưng từ trong tim đến mũi cũng xót. Gắt gao nắm chặt tay, âm lượng khi nói chuyện cũng cao hơn:
“Anh có thể đừng đi không?”
“Vì sao?”
Đối diện đối phương một lần nữa đặt câu hỏi, Chu Khải rốt cục quay ra đối diện cậu. Dư Dương thấy ánh mắt hắn, lạnh nhạt, lòng bàn tay bị bản thân nắm phát đau.
Ngày thường Chu Khải kể cả vạt áo trước của bộ đồng phục cũng phải ngay ngắn chỉnh tề ; mỗi ngày nấu ăn xong sẽ cẩn thận dùng giấy lau con dao sạch sẽ ; đơn đặt món đều sẽ kiểm tra lại một lần… Tất cả những cái này, Dư Dương đều vì hắn cẩn thận ghi nhớ. Cậu hiểu người đàn ông này nấu ăn bằng tự tôn và kiêu ngạo của hắn. Cũng bởi vì như thế mới không đành lòng nhìn hắn nhượng bộ như vậy, mặc hắn đem thứ quan trọng nhất của bản thân đi làm đồ trao đổi.
Sau khi nồi sôi, Chu Khải múc một bát mang ra.
Thấy Dư Dương vẫn là đứng không động đậy như thế, liền cong miệng đùa cậu, “Làm gì đó, đứng sắp ngốc ra rồi, qua đây ăn canh.”
Nhưng đối phương hình như không có chút ý nghĩ nào muốn đáp lại, như muốn bỏ qua cái đề tài này.
“Chu Khải, em thật sự không muốn anh, không… Không muốn nhìn anh chỉ vì để ở lại đây mà phải nhượng bộ lớn như thế, hi sinh như vậy thể hiện điều gì, anh có biết không?”
Chỉ vì ở lại đây? Chu Khải ở trong lòng lặng lẽ lặp lại những lời này một lần, “Vậy em có biện pháp tốt hơn không?”
“… Em không biết.”
“Thế em biết visa của anh còn lại bao lâu không?” Chu Khải không có cách giải thích nguyên nhân mình thình lình trở nên nôn nóng, loại cảm giác này giống như ở trước mặt tình nhân bị lăng trì, cho rằng chính mình chịu nhục thỏa hiệp vĩ đại cỡ nào, cuối cùng còn không được người kia hiểu.
“Cho nên đối với anh mà nói, anh thà rằng ngồi chờ chết, cũng muốn đi nhìn những thứ đồ vô dụng kia sao? Đợi được ngày đó thực sự đến rồi, liền hào hiệp chia tay, vậy sao? Anh nếu như thích như vậy, em cũng có thể a.” Chỉ là không nguyện ý không cam lòng mà thôi.
Tuy rằng ý thức được bọn họ đang đi tới một cái ngõ cụt, nhưng lý trí ở giờ khắc này đánh không lại tất cả ủy khuất cùng bất an đang dồn lại.
“Nếu như hiện tại em có thể làm gì đấy vì chúng ta, em cũng rất muốn đi a! Cho dù khó khăn hay khổ cực em cũng chưa từng nghĩ đến việc chia tay, một giây cũng chưa từng nghĩ ! Có những lúc nằm mơ cũng mơ thấy anh đi rồi, cắt đứt hết liên hệ với em, chờ em về nước tìm anh… đợi em về nước rồi tìm anh!…” Cậu gần như hét lên mà nói, “…Anh có biết em sợ mình lại đi lại vào vết xe đổ ngày xưa lần nữa hay không!?”
“M! Thế em còn lo lắng cái gì? Tôi vì em mà làm đến mức này em còn cự nự cái gì!” Chỉ cần có thể ở tại chỗ này, làm cái gì không phải làm, làm cái gì mà không phải tôi?bg-ssp-{height:px}
Chu Khải nói xong thì cầm hộp thuốc trên bàn đi ra cửa, nếu không hắn lo lắng không biết với tính cách của mình thì sẽ làm ra cái gì.
Lối đi nhỏ nhờ có đèn cảm ứng theo bước chân của hắn mà sáng lên, hắn vừa đi vừa bật cái bật lửa. Đi tới bậc thang cuối cùng, cứ như vậy ngồi xuống.
Hắn không biết chính mình vì cái gì không đi xa, đại khái đây là lần đầu tiên hắn chân chính cãi nhau với Dư Dương. Chu Khải tâm lý buồn phiền, hút mạnh điếu thuốc, lại bị sặc ho vài cái, viền mắt bị khói thuốc hun phát cay.
Nhớ đến trước đây có người nói mình giống cha, thật ra một chút cũng không giống. Nhớ lão già nếu như mà tức lên, cùng lắm cũng chỉ ngồi trong sân hút thuốc, tuyệt không cãi nhau, càng không động tay động chân. Nhưng mà tính tình mình từ khi nhỏ đã lộ ra là cũng không tốt đẹp gì, khi đó hay đánh nhau với mấy đứa trẻ hàng xóm, luôn là ông già dẫn hắn về nhà, trên đường thở dài giáo huấn. Mình trái lại ngậm miệng không nói gì. Nghĩ đến cha đã mất nhiều năm, càng không có ai quản giáo mình, cái tính tình xấu này chỉ sợ tăng chứ không giảm.
Nhưng nghĩ đến mỗi một câu nói, mỗi một biểu tình ban nãy của Dư Dương, Chu Khải liền hối hận, chưa hút xong điếu thuốc đã bị giẫm tắt —— phạm sai lầm thì nhiều hơn người khác, nhưng nhận sai cũng nhanh hơn người ta, điểm này từ bé đến giờ cũng không thay đổi.
Dư Dương ngồi cạnh bàn còn chưa hiểu tại sao nói chuyện lại thành ra như thế này, rõ ràng hai người lúc bắt đầu vẫn tốt, thế nhưng đến cuối lại không kiên nhẫn mà cãi đến mức đỏ mặt tía tai. Bát canh trên bàn vẫn còn chút hơi ấm, Dư Dương nhìn chiếc bát tráng men trắng, có chút thất thần.
Đến khi có một bàn tay đem bát mang đi, Dư Dương mới ngẩng đầu, thấy Chu Khải đem canh bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, hai phút sau lại mang ra.
Còn tưởng rằng Chu Khải tức giận đã đi mất rồi, không ngờ thời gian ước chừng chưa hút hết một điếu thuốc đã trở về, sau đó đem thìa đưa tới trước mặt, ngồi xuống bên cạnh nói: “Mau ăn đi.”
Thế là, ánh mắt vốn hồng hồng giờ lại càng xót.
Dư Dương không hề cử động, bây giờ mới thực sự muốn khóc, “… Anh còn đi không?”
Chu Khải nhìn cậu thế này, trong lòng mềm hơn một nửa, một chút tức giận cũng không còn, “Không đi, anh trở về.”
Người bên cạnh đại khái cảm thấy khóc là một chuyện rất mất mặt, cho nên vội vàng cúi đầu ăn canh, một ngụm tiếp một ngụm đưa vào trong miệng, vị của sốt cà chua cùng với ớt xanh ớt đỏ khiến cho bát canh uống đến cả trong lòng cũng ấm lên.
“Em thật sự không thích, thì anh không đi là được, dù sao vẫn có biện pháp khác. Anh chỉ là muốn nói với em, anh không để ý chuyện anh đi nấu ăn hay đi rửa bát, làm gì thì anh vẫn là anh.”
Đây là lần đầu tiên Dư Dương nghe được Chu Khải dùng loại ngữ khí trịnh trọng này nói chuyện, động tác ăn canh cũng vì thế dừng lại.
“Anh cũng từng cho rằng bản thân rát thanh cao, nghĩ rằng tự tôn với lý tưởng là rất quan trọng. Nhưng hóa ra không phải.”
Ánh mắt hồng hồng kia nghiêm túc nâng lên, vô cùng kiên định nói: “Người khác em đều mặc kệ, nhưng anh kiêu ngạo, lý tưởng của anh rất quan trọng!”
Cho nên nói cái gì cũng không cho phép, liền không muốn nhìn hắn đem tim gan như vứt đi, em cũng muốn giúp anh bảo vệ.
Chu Khải kinh ngạc, nhưng sau đó cũng dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời lại: “… Nhưng bây giờ anh có thứ quan trọng hơn rồi.”