“Khi nấu ăn không được hút thuốc!”
Chu Khải vừa mới châm điếu thuốc, suýt nữa bị người cướp đi. Nước trong nồi đang bập bùng bập bùng sôi, hắn cầm hai bên quai nhấc ra. Trước mắt xuất hiện một người đầu tóc bù xù, ánh mặt thì nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, còn mang theo quầng thâm. Tuy là đã ngủ đến giữa trưa, nhưng vẫn không đủ cho một đêm bị lăn qua lăn lại.
—— con người này, ngoại trừ lúc mới tỉnh hơi khó tính một chút, còn lại lúc bình thường đều giống như cái rễ cây mới vớt từ trong nước lên. Đại khái chính bởi vì thế, mới đối ánh mắt dịu dàng của hắn mà liếc mắt xem thường, cứ thế cho nên liên tục đổi biện pháp trêu cậu tức giận, cố ý khi cậu còn chưa tỉnh trêu đùa, miệng toàn mùi thuốc sáp vào, sau đó sẽ bị cậu tức giận đạp ra.
Bỏ điếu thuốc xuống, Chu Khải xoay người lấy cái gạt tàn được để gọn gàng trên bệ bếp ra hứng tàn thuốc. Kéo cái cổ tay không chịu buông ra đem người kéo đến gần hơn, nghiêng cổ hôn một cái, “Đi đánh răng rồi ăn sáng.”
Người nọ chân mày cau lại, nhưng không né tránh, “Đi mặc quần áo vào.”
Chu Khải đáp một tiếng, lúc này mới ý thức từ lúc mình rời giường đến giờ vẫn chưa mặc gì. Cũng không biết là tại sao, mùa đông ở Nordrhein Westfalen năm nay rất lạnh, may mắn trong phòng có lò sưởi, hơn nữa khi mở lò lên, nhiệt độ thật rất dễ chịu. Mà cái lò sưởi điện này dùng thực bền, mùa đông hai năm trước, nơi Dư Dương ở lò sưởi đường ống đều hỏng hết, nên hắn cố ý đi mua. Sau khi bị Dư Dương hỏi, cư nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, đành phải ôm cậu cười quái dị nói: “Không biết rõ, đại khái chắc khi đó đã nghĩ phao em rồi đi.” (ngủ cùng…)
Trên bàn cơm là khăn trải bàn kẻ ô đỏ mấy hôm trước mới đi mua. Giá cắm nến, khăn giấy, ly, mỗi thứ đều mang đậm phong cách Giáng Sinh, ông già Nô-en cùng thuần lộc an tĩnh ngồi ở dưới gió tuyết trong cầu thủy tinh.
Rửa mặt xong Dư Dương thấy Chu Khải vẫn đang ở trần ngồi cạnh bàn liền ném một cái T-shirt qua, “Anh đúng là ‘khiêm tốn tiếp thu, kiên quyết không đổi ’.” người ngồi cạnh bàn cười, trùm áo lên rồi ra hiệu cậu qua đây ngồi.
Hai người mặt đối mặt, ăn xong một nồi mì vằn thắn nóng hầm hập—— cái hương vị này so với lần đầu tiên Dư Dương ăn giống nhau như đúc, Chu Khải biết trong bát nên cho mấy cái hoành thánh, mấy miếng cà chua, bao nhiêu nấm cùng rau, cuối cùng thêm tương ớt mới xong. Hắn nói, làm đầu bếp, quan trọng không phải là phải luyện tập làm món ăn nhiều lần, mà là làm sao để lần nào cũng có hương vị giống nhau.
Hai năm, Dư Dương cũng kỳ quái: người nấu không chán mà người ăn thế nào cũng không ngấy. Cậu không ăn nhanh không chậm, cho đến khi Chu Khải giục cậu mới nhớ bọn họ còn muốn bắt xe đi Cologne.
Đây là việc bọn họ ngầm hẹn với nhau hàng năm —— mỗi Giáng Sinh, nhà ăn đều sẽ đóng cửa, Chu Khải không phải đi làm, sẽ cùng Dư Dương ở trên giường đến giữa trưa, sau đó cùng một chỗ ngồi xe Cologne mừng Giáng Sinh, ăn món ăn Nhật Bản, ngồi ở bờ sông ngắm bầu trời đêm.
Trên xe lửa, hai người xuyên qua vài toa mới tìm được chỗ ngồi. Chu Khải kỳ thực một chút cũng không thích chỗ đông người, người Đức mừng Giáng Sinh, mà hắn không muốn thừa nhận hắn với Dư Dương là đang chúc mừng cái gì khác, giống như rất lâu rồi hắn từng nói lời yêu.
Màn đêm dần dần tối đen, chợ trước nhà thờ lớn vì mừng Giáng Sinh mà đầy màu sắc. Một căn phòng nhỏ được thiết kế tinh xảo, buôn bán đủ loại đồ vật, tùy ý có thể thấy được rượu nóng uống trong đêm Giáng Sinh, bánh hạt dẻ, giá cắm nến với đủ loại mùi hương, cặp hồ đào rực rỡ muôn màu, Giáng Sinh…bg-ssp-{height:px}
Dư Dương cảm thấy lạnh, một bên uống rượu nóng, một bên đem cằm vùi vào trong khăn quàng cổ màu táo của mình. Ánh đèn Giáng Sinh đem cậu chiếu sáng, trong gió lạnh híp lại đôi mắt, lông mi mỏng chớp chớp, còn có lúm đồng tiền xuất hiện mỗi khi cậu hé môi.
Chu Khải nhìn cậu, nhớ hai năm trước mình cũng ở đây, uống xong ngụm rượu cuối cùng, lồng ngực cũng phát nhiệt như vậy, dùng âm thanh không nóng không lạnh nói với con người bên cạnh này: “Ai, ở cùng anh đi, anh làm cơm cho em ăn, chúng ta ăn lại uống rồi lại đi ngủ.” Sau khi nói xong, chính mình đã cười lên trước.
Trước đây, với hắn mà nói tình yêu luôn luôn tươi mới chỉ là cái khái niệm đơn giản: gặp người thấy được thì hành động, mất đi kiên trì cùng hứng thú thì chia tay, đem người khóa thật chặt, rồi lại dùng sức đẩy ra. Hồi tưởng chính mình qua lại với nhiều đối tượng như vậy, nhưng lại không yêu ai vô điều kiện. Ban đầu, vốn không nghĩ một lần vô tình đối tốt lại có thể cùng cậu một chỗ, khi chân chính nói ra, thật xấu hổ
Thế nhưng, Dư Dương lần đầu tiên khiến hắn cảm giác được sự khác biệt.
Từ khi cậu tranh luận với hắn trong nhà ăn, đến khi cùng nhau trải qua năm mới ở nước ngoài, có cái gì đó đã lặng yên thay đổi. Sau lại, bất kể là hắn làm đầu bếp trưởng cùng ăn lẩu, hay là Dư Dương bị phản bội bị lừa dối thì khóc nói chính mình mềm yếu không thể bỏ đi, hoặc là khi xoa bóp eo cho hắn xoa đến mức sắp xoa ra lửa, đều khiến hắn chầm chậm ý thức được: người này kiên cường hay mềm yếu, hắn đều muốn bảo vệ.
Giáng Sinh hai năm trước thật sự không bình thường, đối mặt người không hề bình thường, với người vô cùng đặc biệt mà không tự chủ được cứ như thế nói ra lời yêu. Bình thường tốt xấu cũng giả như người không đứng đắn, luôn nói giỡn trêu chọc luôn, tự cho là sống ba mươi hai năm, khi đối mặt tình cảm cũng sẽ không luống cuống, mà khi bị Dư Dương hỏi nguyên nhân thì cái gì cũng không được nữa, chỉ có thể cười ngây ngô hỏi lại cậu: “Cái gì là cái gì, em hiện tại có một mình, anh cũng thế. Với lại… không phải em thích mì vằn thắn anh làm sao?”
Mà trên thực tế, toàn Nordrhein Westfalen, không có một nhà hàng Hoa nào có thể so với tay nghề Chu Khải, điểm này Dư Dương một mực tin tưởng. Cho nên ở ngoài bọn họ cũng không ăn nhà hàng Hoa. Dư Dương đối với món ăn Nhật Bản tình hữu độc chung, mà Chu Khải lại thích uống rượu sake, cho nên khi đến Cologne, nhất định đến Nhất Kỳ Nhất Hội.
Nhà hàng Nhật Bản này ở ngay bên cạnh sông Rhine, quanh năm hết chỗ, muốn ăn một bữa no nê, nhất định phải đặt trước. Mà danh sách đặt chỗ của nhà ăn vào tối tháng hàng năm đều có tên Chu Khải, quản lí nhà ăn cũng nhớ kỹ hai khuôn mặt nhất định sẽ đến hàng năm.
Hắn đã giải thích cho bọn họ vì sao nơi này lại gọi là “Nhất kỳ nhất hội”: một đời người chỉ có một lần ước hẹn, xưa nay nói là tiệc trà, bởi vì đối với khách, có thể sẽ không gặp lại nữa, cho nên ông chủ khi chiêu đãi chưa bao giờ qua loa.
Nhân sinh trong nháy mắt đều không thể làm lại, một lần sai có thể cả đời không gặp lại, cho nên muốn vì một lần duyên duy nhất này thành tâm chuẩn bị.
Bọn họ ngồi xếp bằng ở bên kia đê, từ chạng vạng đến khi trời tối đen, lại ngồi đến khi cầu Hohenzollern và nhà thờ Cologne hoàn toàn được ánh sáng chiếu rực lên. Gió thổi qua khiến cơ thể lạnh run, nhưng Chu Khải lại cảm thấy dù để hắn và Dư Dương ngồi với nhau một đêm trong gió lạnh cũng không thành vấn đề.
“Nếu như buông tay thực sự rất phí sức, thì dứt khoát ôm em thật chặt không buông là được rồi.”