Hoa Kì rời đi thành nhỏ được một khoảng thời gian rồi, rất nhiều người, rất nhiều việc ở đây bất tri bất giác, từ từ trở nên nhạt nhẽo hơn, tỷ như Bàng Suất, từ ngày cậu rời khỏi thành nhỏ đến nay, chưa từng nghĩ đến người này, cũng không phải ở trong đầu cậu không còn nhớ về Bàng Suất, mà là Hoa Kì thật sự không tìm được lý do để nghĩ đến Bàng Suất.
Nhìn qua cửa kính của siêu thị, Hoa Kì rõ ràng thấy Bàng Suất đang cúi đầu, nhìn vào bên trong quầy.
Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, Hoa Kì cảm thấy như ảo ảnh, Bàng Suất khác hơn trước kia nhiều, trên mặt đầy vẻ phiền não và mệt mỏi, sắc mặt hơi vàng vọt, nhưng mà, những cái này cũng không ảnh hưởng mấy đến phong thái của hắn, vẫn còn có cảm giác rất tự nhiên.
Hoa Kì cùng Trang Hào đứng ở cách đó không xa, hai người đồng thời cùng nhìn về phía siêu thị, trầm mặc một lúc, Hoa Kì hỏi Trang Hào, có cần tới chào hỏi hay không, Bàng Suất đang đứng nhả khỏi vào không khí.
Bàng Suất rất tinh mắt, lúc đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy người đứng đó.
Bàng Suất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, từ từ đi đến chỗ Hoa Kì và Trang Hào.
“Đã lâu không gặp.” Bàng Suất bình tĩnh nhả khói, rồi lại hút điếu khác: “Tôi nghe người ta nói hai người đã chuyển tới đây, không ngờ lại gặp hai người, dạo này thế nào? Gần đây có làm ăn được gì không?”
Giọng điệu của Bàng Suất giống như một người bạn đang quan tâm hỏi han, không có cảm giác xa lạ.
Trang Hào thấy Bàng Suất như thế cũng không lạnh mặt xa cách, ngược lại nhẹ giọng nói: “Cũng ổn, còn cậu thì sao?”
Bàng Suất thở dài một tiếng, tiếp tiện tay đưa bao thuốc lá cho Trang Hào: “Tôi ở chỗ kia chẳng làm ăn được gì nữa.” Bàng Suất nhìn Trang Hào, cười nói: “Có thời gian rảnh không? Tìm chỗ uống cốc nước nói chuyện!”
Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc, lông mày hơi dãn ra: “Được.”
Bàng Suất cười nhạt: “Đúng vậy, mau đi thôi.”
Bàng Suất tự chọn chỗ ăn cơm, lúc đi trên đường, Hoa Kì len lén thì thầm to nhỏ cùng Trang Hào, nói Bàng Suất hoàn toàn khác trước kia. Trang Hào cũng gật đồng ý, nhưng không nói thêm gì.
Quán cơm khá nhỏ, nằm trong một khu đông dân cư. Lúc ba người đến, Bàng Suất rút ra hai điếu thuốc, trong đó một điếu đưa cho Trang Hào. Lúc Trang Hào nhận lấy điếu thuốc, Bàng Suất hé miệng cười nói: “Anh em hiện tại không bằng trước kia, hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn, hai người thông cảm.”
“Thao.” Trang Hào mắng một tiếng, đốt điếu thuốc xong mới nói: “Cậu bây giờ cũng dám ở trước mặt tôi nói mình sa cơ lỡ vận à? Không sợ tôi cười cho thối mũi hả?”
Bàng Suất nhún nhún vai: “Nếu như tôi không nói, thì mấy đàn em của anh cũng nói mà thôi, huống chi sự thật là như vậy mà, tôi còn che dấu làm gì nữa? Mất công lòng vòng.”
Thật ra thì, Trang Hào đối với Bàng Suất không phải là căm thù chán ghét, ngược lại là Bàng Suất, mỗi lần thấy Trang Hào đều xù lông mèo, không nhe răng toét miệng khoe uy phong thì cả người sẽ khó chịu. Hôm nay thấy Bàng Suất bình tĩnh tự nhiên như thế, những bực tức lo lắng trong lòng cũng theo gió bay đi cả rồi.
Bàng Suất nhả khói, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đảo mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Nói thật ra, tôi thật sự rất hâm mộ anh, trước kia cũng thế.”
Trang Hào hiểu ý tứ của Bàng Suất, không hỏi lại, Hoa Kì thì lại vì Bàng Suất cứ nhìn cậu mãi nên thuận miệng hỏi: “Có gì mà phải hâm mộ chứ”
“Ai......” Bàng Suất thở dài một tiếng, chép chép miệng nói: “Tôi không phải hâm mộ cậu, là hâm mộ Trang Hào.” Bàng Suất hơi nhếch miệng, cười nói: “Trước kia, lúc tôi chỉ biết đi đánh lộn cả ngày mà không chịu chăm chỉ làm việc thì Trang Hào đã có một đoàn xe riêng của mình rồi, lúc ấy tôi vẫn không biết Trang Hào, có một lần, anh em mang tôi đi tham gia đám cưới của dì Trang Hào, đấy là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Lúc ấy tôi cố ý đi lên chào hỏi Trang Hào, mà anh ta thật chẳng nể mặt mũi của tôi, chỉ ậm ừ đáp lại, mắt cũng chẳng thèm nhìn. Từ lúc đó trở đi, tôi đặc biệt không ưa gì anh ta cả, cứ cảm thấy rất ức chế, nghĩ rằng không phải chỉ có mỗi đoàn xe cỏn con thôi sao, tôi đây cũng làm được.”
Trang Hào nghe xong không biết nói thế nào, cẩn thận nhớ lại, anh thật sự không thể nhớ ra.
“Ai......” Bàng Suất thở dài lần nữa, lại nói tiếp: “Thật ra, lúc Chương Viễn còn sống, hắn ta đã từng nói với tôi, hắn và anh là anh em lớn lên bên nhau từ bé, nhưng dù làm cái gì cũng không thể theo kịp anh, đến lúc ăn cơm tối, ba mẹ hắn đều sẽ càu nhàu nói mày sang mà nhìn Trang Hào kia kìa, trẻ thế mà đã làm ra tiền rồi, nhìn lại mày đi, ngày nào cũng chỉ biết cùng Chương Thỉ chạy loạn khắp nơi, liệu làm nên cái trò trống gì không?” Bàng Suất càng nói càng thấy buồn cười, bất đắc dĩ chỉ có thể cười đau khổ, nhìn Trang Hào nói: “Lúc ấy anh đáng hận bao nhiêu biết không?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Thì sao chứ?”
“Sao là sao chứ?” Bàng Suất lắc lắc đầu, nhìn thấy người phục vụ đã đem đồ ăn tới, đợi cô phục vụ sắp xếp đồ ăn lên bàn, liền gọi thêm hai chai Ngưu Nhị, rượu được đặt trên bàn ăn, Bàng Suất hết sức hào phóng thay Trang Hào rót đầy ly, mà trong mắt của hắn cũng có sự tồn tại Hoa Kì, thấy cậu không dám uống nhiều đành tự chừng mực mà rót vậy.
Bàng Suất không vội vã chạm cốc cùng Trang Hào, mà một tay để lên bàn, ý vị sâu xa liếc Trang Hào một cái, cười nói: “Nói thật, coi như tôi vẫn còn may mắn, ít nhất đỡ hơn Chương Viễn nhiều, bởi vì bố mẹ tôi đều không biết anh, nếu không ngày nào tôi cũng phải nghe lời chỉ trích của bố mẹ mất.” Bàng Suất ngước đầu, cười khổ nói: “Lúc tôi lên trung học, ngồi cùng bàn là hàng xóm nhà tôi, bề ngoài cậu ta cũng chỉ là đứa bình thường nên lúc ấy chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau, cậu ta học rất giỏi, cuộc thi nào cũng đứng ở trong top , mà tôi suốt đời chỉ có đội sổ, mỗi lần cầm bài thi về nhà, mẹ tôi luôn luôn nổi nóng, mắng tôi không có tí tiền đồ nào cả, không chịu học hỏi cậu ta, cũng gia đình như thế mà sao con người ta có thể học giỏi như vậy?” Bàng Suất càng nói trong lòng càng không có cảm giác: “Sau này, tôi dần dần xa lánh cậu ta, không bao giờ nữa chơi với cậu ta nữa.”
Hoa Kì nghiêm túc cẩn thận nghe, không khỏi cảm động, bởi vì chuyện này mình cũng từng gặp qua. Hoa Kì từng suy tư qua vấn đề này, tại sao bố mẹ luôn so sánh con cái nhà mình với con nhà người khác? Do ghen tị? Hay là không chịu nổi đả kích?
“[email protected]$%[email protected], tôi chưa uống mà đã say rồi, các người coi như cái gì cũng chưa nghe thấy nhé.” Bàng Suất hung hăng vỗ bàn ăn, điều chỉnh lại suy nghĩ, rồi lại uống rượu: “Nào cùng tôi cạn hết chén này đi.”
Trang Hào không chút do dự giơ ly rượu lên, chạm cốc, ngửa đầu uống một hớp hết sạch.
“A...... Thật là quá thoải mái.” Bàng Suất gắng gượng tỉnh táo trong hơi men, còn nói: “Đừng để tôi tự mình độc diễn chứ, hai người cũng mau nói gì đi.”
Trang Hào cười nói: “Cậu muốn chúng tôi nói cái gì đây?”
“Cái gì cũng được, hay là...... Nói về cuộc sống hiện tại của hai người đi.”
Trang Hào suy nghĩ một chút nói: “Tôi bây giờ làm việc ở một mỏ than, công việc chính là xuống giếng khai thác than, Hoa tiểu cẩu bây giờ đang tắm kì ở một hồ tắm nhỏ gần trường trung học, tiền lương tổng cộng chưa được .”
“Con mẹ nó chứ......” Bàng Suất tương đối khiếp sợ, lập tức dơ ngón cái lên với Trang Hào, nói: “Anh là loại người gì vậy, công việc nặng nhọc như thế mà anh cũng cam mình làm sao.”
Trang Hào cười khổ nói: “Không sợ cậu chê cười, tôi đây đang muốn Đông sơn tái khởi một lần nữa đấy.”
Ánh mắt vô hồn của Bàng Suất bỗng trở nên chói sáng: “Anh muốn mở mỏ than à?”
Trang Hào gật đầu một cái: “Nhưng không biết có được không.”
“Rất hay.” Bàng Suất luôn miệng bội phục, rồi lại lộ vẻ khổ sở nói: “Ý tưởng thì hay, nhưng mở mỏ than cần không ít tiền đầu tư, còn phải có giấy cấp phép của nhà nước, phiền toái lắm.”
“Những thứ này tôi đều biết, cứ từ từ làm thôi.” Những thứ này Trang Hào vốn đã nghĩ qua cả rồi.
“Haizzzz, chúng ta còn có cái gì mà chưa xông pha chứ? Không thì sao mà sống được, học thức thì không có tiền bây giờ cũng không, già rồi cũng phải cô độc.” Nói xong, Bàng Suất đảo mắt quan sát Hòa Kì ngồi một bên không hề lên tiếng, lại nhe răng cười nói: “Không cần lo, bây giờ anh là hổ lạc bình dương vẫn có người nguyện ý đi theo anh đó thôi.”
Trang Hào và Bàng Suất đều dõi mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Cậu ta là đồ ngốc, không thể thể dùng óc người bình thường để suy nghĩ.”
“Thôi đi, đang có phúc mà không biết hưởng, nếu như vào lúc này Hoa Kì nguyện ý đi theo tôi…tôi bảo đảm cung phụng cậu ta như tổ tông ấy.” Vừa dứt lời, Bàng Suất tự biết mình nói sai, vội vàng bồi thêm một câu: “Nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Trang Hào cười yếu ớt: “Không nói vấn đề này nữa, cậu đến đây làm gì vậy?”
Bàng Suất chợt tắt nụ cười, cau mày nói: “Người xui xẻo uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, Chương Thỉ, kể từ lúc anh và Chương Viễn xảy ra chuyện, hắn hướng tất cả công kích vào tôi, thật ra thì, đoàn xe chỗ chúng ta cũng nhiều, kiếm tiền cũng dần khó khăn, nếu Chương Thỉ không vụng trộm giở trò, chỗ của tôi cũng chẳng tồn tại được lâu, cũng có ngày đóng cửa thôi.”
Trang Hào im lặng gật đầu, Bàng Suất và anh có cảm giác giống nhau, đoàn xe nếu muốn tiếp tục duy trì thì phải bỏ tiền ra mà tu bổ lại, sửa đi sửa lại, tiền của cũng dần hao hụt, kết quả cuối cùng cũng là công dã tràng.
Nghĩ như vậy, Trang Hào lại hỏi: “Thế còn Ngũ Hành thì sao?”
Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nữa, sau khi Chương Thỉ thấy đoàn xe của tôi xảy ra chuyện, lập tức lấy lí do đó giải trừ hợp đồng, tôi đây không thích miễn cưỡng người khác bao giờ, không nói hai lời liền đồng ý, nhưng lúc hắn bỏ đi, Ngũ Hành liền xảy ra vấn đề, tiền bạc cung ứng không đủ, tiền lương của nhân viên không trả nổi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, cuối cùng vẫn phải mượn tiền bên ngoài bổ sung vào.”
“Ngũ Hành cũng đóng cửa rồi sao?” Trang Hào nhẹ giọng hỏi.
Bàng Suất nhếch khóe miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Không liên quan, muốn tiếp tục buôn bán thì phải quăng tiền, tôi giờ chỉ còn ít tiền, là số tiền lúc đầu ký kết hợp đồng với Chương Thỉ, nhưng số tiền ít ỏi này cũng chẳng đủ để duy trì hoạt động bình thường của Ngũ Hành, nghĩ thôi cũng thấy khó khăn rồi.” Bàng Suất cầm điếu thuốc ngậm lên môi lần nữa, sau khi phả một hơi dài, nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, ngàn vạn lần đừng tin cái gì gọi là tình nghĩa anh em, lúc anh có tiền, bọn họ xum xoe dán lấy anh, một khi anh hổ lạc bình dương rồi, một bóng người cũng không thấy, muốn mượn xu của bọn họ so với chết còn khó hơn.”
Bàng Suất nói ra những lời này, Trang Hào cảm thấy khó chịu trong người.
“Tôi nói này Trang Hào, anh và Chương Thỉ trước kia không phải là anh em tốt của nhau hay sao? Làm sao anh lại không phát hiện ra hắn là người thế nào?” Bàng Suất hỏi.
Trang Hào trầm mặc, mang theo vẻ mặt không thoải mái nói: “Thời gian xa cách quá lâu, không thể nào nhận ra.”
“Tôi cũng vậy, Chương Thỉ ở trong ngục lâu như thế, chắc hẳn ở lâu nên thay đổi ở trong rồi.” Bàng Suất mang theo ánh mắt khinh bỉ nói: “Sao hắn lại vào tù? Chuyện như vậy anh chắc chắn phải biết chứ?”
Trang Hào ừ một tiếng: “Khi đó chúng tôi còn đi học, có một lần tôi và Chương Thỉ, Văn Đào, Quách Tĩnh, còn có Chương Viễn và mấy người nữa đi đến hồ tắm, đúng lúc đụng phải một đám côn đồ, xem chừng là bọn họ nhìn chúng tôi không vừa mắt, lúc đi ra thì bị bọn chúng chặn lại, không nói hai lời liền xông lên đánh, trong đám đó còn có người mang theo dao, cũng không biết sao, đánh lúc Chương Thỉ đâm ngã tên kia, khi ấy Chương Thỉ là lớn nhất, nên phải đứng ra che chở cho bọn tôi.”
Bàng Suất bừng tỉnh hiểu ra, cùng Trang Hào nhìn thẳng nhau rồi nhíu mày, hai người đều ngầm hiểu.