Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Sau đó ít lâu, nhà họ Diêu dọn vào nhà mới, mặc dù phòng ốc rộng rãi, nhưng Tam Tam với chị ba và Tiểu Tứ vẫn ở chung một phòng, trong một phòng bày ba cái giường nhìn có vẻ chật hẹp, nhưng ba chị em đã quen ngủ chung một chỗ, không muốn tách ra.
Chỉ có khác là, trong nhà đặc biệt chừa ra một phòng, một giường, chuẩn bị cho chị hai anh rể tới ở.
Diêu Tam Tam tiếp tục thu mua cá trê, lớn thì bán luôn, nhỏ chút thì giữ lại thả vào ao nuôi. Cô huy động cả nhà cùng hỗ trợ, cá trong cái ao năm rồi Diêu Tam Tam đã chừa lại, nay được bắt ra thả vào những ao khác, số lượng cá đã lớn, đầu xuân lại càng sinh sôi nảy nở nhiều thêm, chỉ một ao thì không tài nào chứa hết.
Cái ao rỗng đó được khử độc phơi nắng mấy ngày, sau khi khử độc và sửa sang lại, được chuẩn bị để sau này thả nuôi cá trê con.
Lúc bắt cá trê, Diêu Tiểu Cải tỉ mỉ lựa chọn một số cá trê lớn, đặc biệt nuôi riêng trong một ao sạch, đây là Diêu Tiểu Cải giữ lại để làm cá giống.
Lúc thu mua gặp con cá nào có sức sống mạnh, Diêu Tiểu Cải cũng giữ lại nuôi riêng. Đó đều là những con cá may mắn được cô chọn trúng, được nuôi bằng bột cá, cám gạo, cỏ non .
Diêu Tam Tam theo sau chị ba, nhìn cô chọn lựa cá trê. Lúc Diêu Tiểu Cải làm những việc ấy, có một loại trầm tĩnh chú tâm, trong lòng không có việc khác. Cá trê được nuôi chung theo tỉ lệ trống mái :, sau đó vớt từng con ra, chuẩn bị thuốc trợ sản và ống tiêm để tiêm cho cá.
Nhưng cá trê rất trơn, Diêu Tiểu Cải cầm mãi mà cầm không chắc, cầm không chắc thì cô đâu dám tiêm!
Diêu Tiểu Cải suy nghĩ một lát, bèn lấy một cái khăn lông ướt, cách khăn lông cầm được cá trê, cuối cùng đập nó một cái. Đập xong tiêm thuốc, rồi thả lại ao nhỏ.
Trong thời gian đó Lục Cạnh Ba có tới một lần, đặc biệt xem cô ươm giống, thấy cô lấy khăn lông ướt cầm cá trê, bèn nói:
“Lấy khăn lông cầm nó, có khi nào ép bụng, làm nó bị thương không? Nhất là cá trê, trong bụng toàn là trứng, rất dễ bị thương”.
“Nhưng nó trơn quá không bắt được”.
Vẩy một ít đất cát lên người nó đi, có người dùng cách này rồi”.
Diêu Tiểu Cải liền thử một chút, cá trê dính đất cát, quả nhiên rất dễ nắm, cũng không đè ép bụng cá, nhưng đất cát lại ảnh hưởng đến dịch nhờn của cá, khiến nó dễ sinh bệnh, nói chung cũng vẫn có ảnh hưởng.
“Thứ cá này trơn tuột, cũng không còn cách nào khác”. Diêu Tiểu Cải cẩn thận bắt được cá trê, Lục Cạnh Ba thuần thục rút thuốc vào ống tiêm, đưa cho cô.
Diêu Tam Tam bưng hai ly nước đến, thấy chị ba và Lục Cạnh Ba tập trung vào cá trê, hai người cách nhau một cái bàn nhỏ, đầu chụm đầu, chỉ lo chú ý cá trê trên bàn, một người bắt cá đặt lên bàn, một người tiêm thuốc cho cá, rất tập trung và ăn ý.
“Kỹ thuật viên Lục, anh nghỉ ngơi uống miếng nước đi”.
Lục Cạnh Ba nghe thấy ngẩng đầu lên, cũng không khách sáo, tiện tay nhận lấy một ly, đưa cho Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải cầm lấy uống một hơi hết nửa ly, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lục Cạnh Ba đón lấy ly khác, uống vài hớp, rồi tiếp tục giúp đỡ Diêu Tiểu Cải.
Diêu Tam Tam nhìn hai người kia phối hợp ăn ý, thầm than thở, trông hai người ở chung một chỗ hài hòa như vậy, thế mà tạo hóa trêu người, sợ chị ba phải tổn thương một lần nữa, nên bây giờ cô cũng không dám mong đợi.
Sau khi trợ sản thủ công, chuyển số cá mang trứng vào một ao, dùng làm ao ấp trứng. Vừa nói đó đã qua Đoan ngọ, nhiệt độ vô cùng thích hợp, chỉ mất ba bốn ngày, trứng cá trê liền nở.
“Mau nhìn mau nhìn, cá trê nhỏ nở hết rồi”.
Diêu Tiểu Đông nằm cạnh ao, mặt mày vui vẻ gọi Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam học theo cô, nằm cạnh ao, nheo mắt nhìn hồi lâu, hình như trong ao đúng là có ít thứ nho nhỏ, không động đậy, mà nhìn cũng không rõ lắm.
Vài ngày sau, Diêu Tiểu Cải lại vớt cá lớn ra, bây giờ, Diêu Tam Tam đã có thể thấy những con cá nhỏ đang bơi lội trong ao, bé xíu, hình như có râu, chúng thật sự có thể bơi trong nước. Mèo Mạnh Mẽ D. đ,l q' đ. Diêu Tiểu Cải liền dùng một cái sàng vải, lọc sữa bột thả vào nước, “mở miệng” cho số cá trê mới nở.
Tiếp đó, để chăm sóc cá trê con, càng là những việc mà Diêu Tiểu Cải đã làm đến quen tay tại trại thủy sản. Cô gần như cả ngày đều canh chừng bên ao, cho số cá trê chỉ dài mấy milimet ăn lòng đỏ trứng, sữa đậu nành.
“Chị ba, chị giỏi quá, nhìn mấy con cá nhỏ này bơi bơi, em thấy mừng quá”.
Diêu Tam Tam nằm cạnh ao với Diêu Tiểu Cải, nhìn cá trê còn vừa lớn bằng một centimet trong nước, mặt mày vui sướng, ấp ra được cá trê con, mai mốt họ có thể nuôi với quy mô lớn, không cần tốn tiền thu mua cá trê thả nuôi nữa.
Tỉ lệ ấp trứng cá trê so với cá trê sinh sản tự nhiên rất thấp, Lục Cạnh Ba bày cho Diêu Tiểu Cải biện pháp này, không yêu cầu điều kiện kỹ thuật cao, vậy mà số trứng chị ba ấp ra được vẫn rất nhiều.
“Không được, cá trê này lớn chậm quá”. Diêu Tiểu Cải nói nhỏ, “Nước với mồi cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ? Kỹ thuật viên Lục mãi không tới, tới giúp mình tìm ra vấn đề”.
Diêu Tam Tam cười nói: “Em cảm thấy như vầy là lớn nhanh lắm rồi, mới đầu mình còn nhìn nó không ra đó”.
Nhưng Diêu Tiểu Cải lại rất gắng sức, cô chạy tới chỗ Lục Cạnh Ba một chuyến, Lục Cạnh Ba cũng không tìm ra vấn đề gì, Diêu Tiểu Cải rất sốt ruột, liền bắt đầu mày mò thí nghiệm. Cô nhớ trước đây có nghe một người công nhân lớn tuổi ở trại thủy sản nói, lươn con phải nuôi bằng “nước phù sa”, hoặc thả phân giun, phân gà, biến nước thành màu xanh lá.
Cá trê với lươn, coi bộ cũng giống giống nhau đấy, Diêu Tiểu Cải liền thử lấy một bát “nước phù sa” nhỏ, thả vài con cá trê con vào.
Kết quả là sau mười mấy ngày, cá trê trong “nước phù sa” rõ ràng có ưu thế hơn cá trê trong nước thường.
Tốt rồi! Diêu Tiểu Cải quả quyết đổi nước phù sa cho cá trê con.
Diêu Tam Tam cảm thấy, nếu chị ba có cơ hội đi học, nhất định sẽ là một nhân tài khoa học. Chị ấy làm việc gì cũng đều hết sức chuyên tâm, chịu dụng tâm suy nghĩ, lại vừa sáng ý thông minh, trách không được Lục Cạnh Ba thấy “nước phù sa” của cô, cũng phải than thở, thật sự bội phục sự can đảm thận trọng của cô.
Trong một tháng sau đó, cá trê con lớn bốn, năm centimet, như vậy là có thể thả vào ao nuôi rồi.
Hôm thả cá trê con, Lục Cạnh Ba cố tình chạy tới. Kể từ khi Diêu Tiểu Cải bắt đầu tự ươm giống cá, Lục Cạnh Ba đã hết sức chú ý, anh dùng vợt lưới vớt mấy con cá nhỏ, nhìn cá con chừng bốn, năm centimet đang giãy giụa trong vợt, quay qua cười nói với Diêu Tiểu Cải:
“Tiểu Cải, em đã làm được việc mà rất nhiều người không làm được”.
“Ôi dào, cũng không khác mấy so với những việc đã trước kia em làm ở trại thủy sản, không có gì khó khăn mà”. Diêu Tiểu Cải ngượng ngùng.
Thùng cá đầu tiên, là do Lục Cạnh Ba thả vào ao. Anh cởi giày, xắn quần lội xuống nước, trước tiên là đặt hơn nửa thùng xuống nước, sau đó cũng không vội đổ ra, mà từ từ hạ xuống để nước ao chảy vào thùng, hòa lẫn với nước trong thùng. Đây là để cá trê con trong thùng thích ứng với chất nước và nhiệt độ trong ao, sau đó mới cẩn thận đổ từ từ vào ao.
Lục Cạnh Ba cúi người quan sát cá trê con bơi ra thật nhanh, lặn vào ao cá. Nếu nuôi tốt, thì đến cuối năm là số cá này có thể bán.
Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông đang đi tới trên con đường nhỏ, từ xa đã trông thấy Lục Cạnh Ba đứng dưới nước, Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam đứng trên bờ. Nghe nói hôm nay muốn thả cá con, hai người bọn họ liền đặc biệt chạy tới giúp một tay.
“Em có thấy Lục Cạnh Ba này rất có ý tứ không. Dạo này anh ấy hay chạy đến nhà em”. Dương Bắc Kinh nói.
“Đừng có nói mò, người ta chỉ đến giúp đỡ chỉ dẫn thôi”. Diêu Tiểu Đông tất nhiên nghe được ý tứ của Dương Bắc Kinh, “Chắc chắn là Tiểu Cải cũng không nghĩ gì đâu”.
Dương Bắc Kinh liền thôi không nói nữa.
Có Dương Bắc Kinh cộng thêm Lục Cạnh Ba hai người, liền chuyển mấy thùng cá lớn đến thả vào hết. Ba chị em trở về dùng xe ba gác chở thùng đến.
Gần đó có người đến xem ngạc nhiên, đuổi theo Diêu Tam Tam hỏi: “Tam Tam, cá trê nhỏ nhà con có bán không? Có bán hay không?”.
“Bây giờ không bán ạ”. Diêu Tam Tam nói, “năm nay nhà con chỉ ấp đủ nuôi thôi”.
Mười hai ao cá, Diêu Tam Tam liền nói với Diêu Liên Phát, cần người trông ao cá. Bằng không vịt ngỗng nhà ai lội xuống ao, thì số cá con mới thả vào sẽ bị tổn thất lớn. Diêu Liên Phát nghe vậy, lập tức nói mỗi ngày ông sẽ đến trông ao.
--Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều là ăn cắp--
Cá trê con xuống ao rồi, thì sát đó là mùa gặt lúa mạch, mùa lúa vừa qua, Diêu Tam Tam lại bắt đầu thu nhộng ve. Năm ngoái bán cá trê kiếm được một số tiền lớn, nhưng xây nhà mới, cộng thêm chị hai lấy chồng, còn nhận thuê ao cá phải nộp tiền trước, lần lượt như thế, đã không còn dư được bao nhiêu.
Cho nên, tất nhiên là cô phải thu nhộng ve để kiếm chút tiền.
Cũng may cá trong ao nuôi là cá con, bây giờ cô thu cá trê, trừ cá quá nhỏ ra, còn lại đều bán thẳng cho Niệm Thành, không cần chiếm quá nhiều tiền vốn nữa.
Mọi thứ, đều đang phát triển theo hướng mà cô mong đợi, trừ chị ba bên kia vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Diêu Tam Tam cho cá trê ăn trở về, liền thấy Trương Hồng Cúc tiễn thím năm trong tộc về, Diêu Tam Tam chào hỏi xong, liền đi lo việc của mình.
“Tam Tam, con biết thím năm con tới làm gì không?” Trương Hồng Cúc đi theo hỏi:
"Làm gì ạ?"
Trương Hồng Cúc cứ cười mãi: “Tới làm mai đó”.
Còn làm mai nữa? Chị ba nghe thấy lại bực bội cho coi. Diêu Tam Tam bèn nói: “Mẹ, mẹ còn lo chuyện làm mai này sao, chị ba đã nói kiên quyết không xem mắt rồi mà”.
“Không xem mắt, tới chừng nào nó mới tìm được đối tượng?”. Trương Hồng Cúc nói xong chợt đổi đề tài, cười híp mắt, “Có điều thím năm con không phải tới làm mai chị con đâu. Thím ấy làm mai cho con đó”.
"Cho con?"
Diêu Tam Tam ngẩn người, ném cỏ heo trong tay vào chuồng, lau sạch tay, rồi mới bắt đầu tiêu hóa những lời này của Trương Hồng Cúc. Chỉ mới chớp mắt, mà cô cũng đã mười sáu tuổi, vậy là bắt đầu làm mai rồi đó hả?
Diêu Tam Tam nghĩ ngợi, rồi nói: “Mẹ, thím năm không có lầm đó chứ? Con mới mười sáu thôi, chị ba còn chưa có tìm đối tượng đó”.
“Chị ba con ương ngạnh, nó cứ không muốn tìm, con cũng không tìm theo hả?”. Trương Hồng Cúc không đồng ý, “Lẽ ra thì con cũng không lớn, có điều không phải chị hai con cũng mười bảy đã đính hôn rồi đó sao? Mà thật sự là mọi mặt đều phù hợp, nên mẹ cũng cân nhắc”.
Cuộc sống nhà họ Diêu giờ đây càng lúc càng tốt, con gái nhà họ Diêu, cũng bắt đầu bị chú ý. Nhà ai cưới được con gái biết kiếm tiền của nhà họ Diêu, thật sự là phúc đức ba đời!
Trương Hồng Cúc dĩ nhiên biết rõ điều đó, nên bà cũng không gấp, luôn có cảm giác khổ tận cam lai, bà đã tính rồi, phải từ từ, lựa chọn cho cẩn thận. Nhất là Tam Tam, nó mới có mười sáu tuổi, mà đã có mười mấy ao cá trên tay, tiền kiếm ra nhất định là mười dặm quanh đây đều biết tên.
()Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
“Nhà thím năm con nói là họ Tống, thằng nhóc kia đã đi lính, nghe nói xuất ngũ sẽ đi làm, tiền đồ rất tốt! Nếu mà lấy được, cũng coi như bước khỏi quê rồi, không cần đánh dấu hộ nông dân nữa”().
()Theo ngu ý của mình thì hẳn là khi ghi giấy tờ v..v phải đánh dấu vào thành phần gia đình các thứ, nếu là nông dân phải đánh vào ô nông dân.
Họ Tống? Trái tim Diêu Tam Tam chợt nảy lên, nghe thấy chữ “Tống” này cô liền cảm thấy khó chịu, nhà chồng kiếp trước của cô, chẳng phải cũng họ Tống đó sao?
“Họ Tống ạ?”. Diêu Tam Tam nghĩ, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
“Đúng vậy, ở trấn Đào Lý ấy, nghe nói điều kiện gia đình rất tốt”. Trương Hồng Cúc không để ý thấy sắc mặt âm u của Diêu Tam Tam, bô lô ba la giới thiệu, rồi hỏi cô: “Bằng không mình đi nhìn thử một chút nhé?”.
Trấn Đào Lý? Không phải nhà họ Tống kiếp trước? Không phải cũng không được, họ gì không họ, lại đi họ Tống! Diêu Tam Tam tự dưng cảm thấy buồn phiền vô cớ.
“Không xem. Mẹ, chuyện xem mắt như vậy, mẹ bớt lo liệu một chút đi mà. Xem mắt là chuyện có thể tùy tiện hay sao? Mẹ hãy nói với thím năm là con chờ vài năm sau mới nói”.
Nhưng suốt cả buổi trưa ấy tâm thần Diêu Tam Tam cứ không yên, làm lính hả, xuất ngũ có tiền đồ hả, không cần trở lại đâu— đi gặp quỷ đi!
Cô trở vào nhà, mở tủ nhỏ của mình ra, bên trong là một xấp thư, là “thư miễn phí của lính nghĩa vụ”, mấy năm qua, Bào Kim Đông cứ hễ hai ba tháng lại gửi tới một lá thư, hắn viết thư, chừng hơn một tháng, cô viết thư đáp lại, gửi đến tay hắn, đi đường lại mất hơn một tháng.
Hai năm rồi, hình như cô cũng không còn nghĩ đến hắn, cô rất bận rộn. Nhưng mà, nếu người này cũng không về đây, Diêu Tam Tam cứ có một loại cảm giác không vui nổi.
Sau liên tiếp ba tháng không thấy thư Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam bắt đầu gạn cá trê, đào rãnh thoát nước như năm ngoái. Cá trê cũng tụ lại trong hố, kéo lưới chụp tới, là đầy một lưới cá, quả thật khiến người ta nhìn mà thấy vui sướng.
Mười hai ao cá, cô giữ lại hai ao không bắt, đây là chừa sang năm ươm giống.
Diêu Tam Tam cũng không gấp bán, cô thả số cá kia vào nuôi tạm trong ao xi măng ở sân nhà mình. Trong ao xi măng cũng thả bùn đất, ao lớn nuôi đầy cá, ao nhỏ bây giờ không cần ấp cá trê con nên cũng nuôi đầy. Ao nhà cô đều xây âm xuống đất, mới có thể kháng lạnh. Nếu gặp thời tiết quá lạnh, tìm cách chống rét thích hợp thì cũng không có vấn đề gì.
Đợi đến hôm tết thời tiết lạnh lẽo, giá cá trê tăng vọt, mấy ngàn cân cá trê của cô, mới tùy lúc vớt ra khỏi ao xi măng đem bán.
Anh không gửi thư cho tôi, tôi cũng không rảnh để ý đến anh! Tôi bận muốn chết đây này. Diêu Tam Tam như đang giận dỗi với ai đó, cũng không gửi thư đi. Ngay vào lúc mùa thu trôi qua, thời tiết cỏ khô sương trắng kéo đến, Bào Kim Đông liền xuất hiện trước mặt cô.