Editor: Puck
“Chị ba, chị cũng biết, mẹ của em thiên vị con trai, bà nội em thiên vị cháu trai, em cả ngày cẩn thận nịnh nọt hai người, cũng không thấy hai người suy nghĩ cho em, hôm nay em nói rõ với mẹ em rồi, em không cần mẹ lo cho em, kiếm được tiền, em cũng bằng lòng đưa cho mẹ. Nếu mẹ muốn trông coi em, cùng lắm thì em nhanh chóng tìm cho mình một nhà chồng, nhanh chóng gả đi, xem mẹ em có thể làm sao!”
Mười sáu tuổi, vì tránh né mẹ ruột, nhanh chóng tìm nhà chồng gả đi? Con bé đây là nghĩ ra khỏi hang hổ, lại vào hang sói sao?
“Chị hai, chị ba, nếu các chị không quan tâm em, em định đi ra vùng khác làm công, nhưng hình như người ta gọi làm công đều phải trên mười tám tuổi, em không đủ, tạm thời buồn phiền. Dù sao em không thể ở nhà để cho mẹ em bố trí, nếu em thật sự đi học tượng tử, các chị cũng biết, sau này muốn tìm đối tượng cũng không dễ dàng, người ta xem thường.”
Diêu Tam Tam thở dài trong lòng, dù sao cũng là chị em họ ruột, chỉ cần chính em ấy có thể giác ngộ, có khả năng giúp đỡ thì vẫn muốn giúp, “Chị hai, theo chị thì sao?”
Diêu Tiểu Cải suy ngẫm rồi nói: “Hôm nay chị đã chọn trúng mấy cô gái kia rồi, nhiều thêm em, cũng không phải không được, nhưng đầu tiên em phải nói rõ với thím ba, không thể để bà ấy sinh sự. Lại nữa, nếu tới khu ươm giống làm việc, em cũng phải nghe chị quản lý, em là em họ của chị, chị cũng yêu cầu giống như người ngoài.”
“Mẹ em không có khả năng. Em nói rõ với mẹ, nếu mẹ gây chuyện, tiền em kiếm được, một xu cũng không đưa cho mẹ!”
Trương Hồng Cúc đúng là có ý kiến với việc nhận Hồng Hà làm việc, sau khi bà biết, nói với con gái nhà mình: “Thím ba của các con, trước sau như một luôn mong người ta nghèo, ước gì người bên ngoài không sống tốt, tính tình tư lợi, bất cứ việc gì đều muốn giẫm lên đầu người khác. Thím ấy có thể dạy ra đứa nhỏ tốt như thế nào? Hai chị em con, cũng đừng khiến bị khinh bỉ!”
“Mẹ của nó là mẹ của nó, nó là nó, bà không lưu nó, thật nhẫn tâm để cho nó một cô nhóc bị mẹ nó lừa gạt?” Diêu Liên Phát nói chuyện giúp cháu gái.
Diêu Tam Tam đã nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng những chuyện này, con thấy em ấy thật tâm muốn tìm một đường ra. Em ấy một cô nhóc, nếu thật sự có ý xấu đó, em ấy cũng không có cách nào cả. Đều ở dưới mắt con và chị hai mà!”
Cứ như vậy, Diêu Hồng Hà trở thành công nhân khu ươm giống.
Mặc dù tuổi cô gái này không lớn lắm, nhưng lanh lợi, học ươm giống cũng để tâm, cô ấy có thể nghiêm túc nghe lời Diêu Tiểu Cải.
Tháng tư âm lịch, Diêu Tiểu Cải dẫn theo các cô gái khu ươm giống, chọn lựa tạm nuôi một lượng lớn cá cha mẹ, bắt đầu gây giống một lượng lớn cá chạch bùn giống năm nay.
Diêu Tam Tam đã từng nói với Diêu Tiểu Cải, biết không khó, khó là không biết, lời này quả thật bị cô nói trúng rồi.
Diêu Tiểu Cải cảm thấy, ươm giống này, quá đơn giản nha, chọn lựa cá bố mẹ, phân ra bố mẹ, tôi đưa nước thuốc đã phối tốt cho cô, cá mẹ tiêm vào ít nước thuốc, cá bố tiêm vào nhiều nước thuốc, số lượng cá bố mẹ cân bằng, sau đó đặt cá vào ổ, để nó tự do giao phối, đẻ trứng, ấp trứng, nước dinh dưỡng, nói ra... Thật đơn giản!
“Được rồi được rồi! Chị hai, chị nói liên tiếp vậy, em cũng choáng váng đầu, em còn theo chị một năm đấy. Bây giờ chị coi như là người lành nghề trong phương diện này, chị không thể yêu cầu người khác lập tức thuần thục tinh thông giống như chị.”
“Chị chính là đi từ từ mà, chị không phải cầm tay dạy sao!”
“Này, Hồng Hương, em châm đi đâu vậy!” Vừa nói chuyện, Diêu Tiểu Cải buông vợt lưới trong tay, gọi một công nhân lại, “Lên trên. Phải châm vào vây trước của cá chạch bùn, chỗ em châm, thiếu chút nữa châm vào bụng rồi, vậy không được!”
“A, chị tiểu Cải, em biết rồi.” Cô gái tên Hồng Hương le lưỡi, vội vàng sửa lại.
Diêu Tam Tam cười. Đã nói với tính tình này của chị hai, thích hợp làm công việc mang tính kỹ thuật, nghiêm túc, tỉ mỉ, cẩn thận.
Từ từ Diêu Tiểu Cải cũng thích ứng được với tiết tấu của công nhân, không thể gấp, từ từ sẽ đến, những cô gái này, không thể nào như cô ngay, nhưng xem ra tốt rồi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Vì nuôi ra cá chạch bùn có chất lượng như hoang dã, mấy người Diêu Tam Tam năm nay dùng để ươm giống cá chạch bùn, đều thu cá chạch bùn hoang dại mới, dân chúng bắt từ trong sông ngòi hồ nước tới.
Công việc thu mua cá chạch bùn, không cần phải nói, giao lại cho Bào Kim Đông rồi, bây giờ có Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam cảm thấy mình lười biếng rất nhiều, trở nên hơi ỷ lại rồi.
Bào Kim Đông mang theo một thùng nhỏ đi vào khu ươm giống, liếc nhìn thấy Diêu Tam Tam ngồi trên mép bờ ao xi măng, mặt trời phơi nắng đến nhìn cô có vẻ lười biếng.
“Lại lười biếng đấy!”
“Không có, chị hai kêu em lại đây nhìn một chút.” Diêu Tam Tam cười hì hì nhảy xuống, hỏi Bào Kim Đông: “Anh Kim Đông, anh xách gì vậy?”
Bào Kim Đông không trả lời, chỉ cười tủm tỉm đưa thùng trong tay cho cô xe.
Bên trong là hơn mười con cá kim châm linh hoạt.
Cá kim châm này, chính là một loại cá hoang ở phía bắc, tên tương đối chính thức là cá bò vàng , loại cá này không có vảy, chưa trưởng thành, cùng lắm thì dài một gang tay lớn, nặng mấy lạng.
() Cá bò: Tên khoa học Pelteobagrus fulvidraco (Richardson, ) thuộc họ cá lăng, tên khác: cá bò vàng (Yellow catfish)
Cá kim châm thích sống trong vùng nước trong, vây ngực vây lưng trên đều dài như “Kim châm”, sắc nhọn đâm người.
Các thiếu niên ở nông thôn nghịch nước mò cá, nếu sờ đến loại cá này, không để ý bị nó đâm nát tay, rất đau.
Cá kim châm rất ít ỏi, không dễ bắt, nhưng mà loại cá này ăn tuyệt đối ngon! Chất thịt nó rất mịn màng, vây cá đâm dài lên trên, nhưng không đâm loạn vào trong thịt, thịt kho tàu, sốt tương, hấp, trụng dầu, hầm cách thủy... Cho dù ăn như thế nào, đều là món ngon tuyệt hảo trong các món thủy sản!
Đôi mắt Diêu Tam Tam lập tức phát sáng.
“Anh Kim Đông, sao anh bắt được? Tốt quá, tối nay hầm cách thủy nấu canh ăn.”
“Em đúng là cam lòng mang đi ăn hả?” Bào Kim Đông nói, “Tham nha, chỉ có biết ăn thôi! Anh không có ý định cho em ăn.”
Diêu Tam Tam vừa nghe, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý niệm.
Thứ này, ăn ngon nhưng rất ít, nó thì mắc! Dù ngay trên đường, cũng không thể mua được số lượng lớn, đúng dịp mua được trên sạp cá hoang dã lộn xộn án, cơ bản đều câu tới, không dễ bắt được!
Thứ này sống ở chỗ nước cạn nơi nước lặng, dễ dàng có ở trong những con lạch nhỏ, suối nhỏ, bởi vì nó mắc, hai năm qua thậm chí có người dùng thuốc bắt, dùng thiên địch giết chết, còn có người dùng bình điện ắc quy chích, nên càng ngày càng ít.
“Đúng rồi, không thể ăn!” Diêu Tam Tam nhẹ giọng nói, “Đưa cho chị hai. Nếu chúng ta có thể thục giục ươm giống, có thể nuôi dưỡng có quy mô, nhất định có thể kiếm tiền.”
“A! Coi như em vẫn chưa thèm ăn đến váng đầu.” Bào Kim Đông cười trêu chọc cô.
“Đi chết đi!”
“Anh nghĩ, người ta nhận thầu đập chứa nước nuôi cá, đều nhận thầu mặt nước sâu, thả lưới. Thứ này lại có thể nuôi ở chỗ nước cạn, một mảng lớn chỗ nước cạn đều nhàn rỗi. Nếu mình dưỡng thành thứ này, sau này mình bán sỉ tiêu thụ đống cá chạch bùn này, mang theo nó cùng, cũng đáng làm.”
Diêu Tam Tam cao hứng đến vỗ hai tay: “Đúng vậy. Chỉ cần có thể tạo giống, đường này chắc chắn được. Thời gian này em còn đang cân nhắc nhà cha mẹ anh, cứ luôn trông cậy vào vài mẫu như vậy, không giải quyết được gánh nặng này, em vốn định cho bọn họ cũng nuôi cá chạch bùn, dù sao em cũng có rất nhiều cá chạch bùn giống. Nếu có thể ươm giống cá kim châm, vừa vặn cho anh nuôi trong nhà.”
“Em vẫn kêu họ nuôi cá chạch bùn đi!” Bào Kim Đông lắc đầu, “Nuôi cá chạch bùn không cần yêu cầu kỹ thuật cao gì, bây giờ anh cũng quen rồi. Nếu làm cá kim châm giống, để chúng ta đi nuôi đi. Dù sao vật này cần thử, cũng cần chút kỹ thuật.”
“Cũng được.” Diêu Tam Tam tìm kiếm trong đầu, “Bên cạnh vườn rau phía tây thôn có hai hồ nước lớn, anh tìm cách lấy nó. Chỗ đó năm trước Lưu Tam ở phía bắc thôn thả sen trắng, hiệu quả và lợi ích của sen trắng không tốt, anh cho anh ta ít tiền, kêu anh ta qua tay cho anh. Hai ao cá này dựa vào vườn rau, chất nước phì nhiêu, nuôi cá chạch bùn chắc chắn phù hợp.”
“Được, trong lòng anh có tính toán.”
Hai người bàn luận một phen, nên mang theo thùng nước đi tìm Diêu Tiểu Cải.
Ai ngờ Diêu Tiểu Cải giống như Diêu Tam Tam, vừa nhìn thấy thứ này, bật thốt lên nói: “Cá kim châm! Buổi tối thịt kho tàu!”
Cá kim châm đương nhiên không thể để cho cô ăn, nhưng mà Diêu Tiểu Cải muốn ăn, rất muốn cực kỳ muốn ăn.
Nghe thấy Diêu Tam Tam nói, cá kim châm linh hoạt như vậy, khó mới bắt được, giữ lại ươm giống, Diêu Tiểu Cải bất đắc dĩ nói: “Kêu mẹ mua trên đường một chút, câu cá kia, buổi tối làm cá kim châm kho tàu, thả nhiều tỏi chút.”
“Chị hai, chị làm sao mà đột nhiên bắt đầu tham ăn rồi hả? Không phải cũng có việc mừng chứ?” Diêu Tam Tam cảnh giác, ngay sau đó bắt đầu ai oán, “Chị hai, chị và cháu ngoại trai của em thương lượng đi, nói dì ba cầu xin bé, tốt xấu gì chờ năm nay chuẩn bị xong cá chạch bùn giống, cá kim châm giống rồi, bé mới được đến biết không?”
“Đi sang bên cạnh.” Diêu Tiểu Cải tức giận trách em gái, “Dì ba như em vậy, không cần cũng được!”