Hoàng đế rất yêu thương tam công chúa Lý Vĩnh Hy vì vậy đặt biệt xây cho nàng phủ công chúa rất xa hoa, còn hơn cả phủ thái tử ca ca của nàng.
Trong phủ có một hoa viên rộng lớn trồng rất nhiều loài hoa trân quý, đặt biệt giữa hoa viên có một cây hoa Mộc Lan Trắng rất to. Hoa nở rộ trắng một vùng trời.
Dưới tán cây một thân bạch y nữ tử tay cầm trường kiếm dọc theo cánh tay mà đứng thẳng tấp, mái tóc đen dài và vạc áo cứ tung bay theo gió vài bông hoa trắng rơi xuống lướt qua bả vai nàng mà rơi xuống đất. Nàng yên tĩnh nhắm mắt, nếu không có hơi thở phập phồng nơi ngực thó lẽ ai cũng nghĩ nàng là tượng tạc ra.
Thiếu nữ trước mặt mi mục như họa, làn da trắng noãn, môi mỏng cong cong. Y phục màu trắng càng tôn thêm vẻ thoát tục nơi nàng, tì nữ thϊếp thân đứng bên cạnh nhìn kà không khỏi xuýt xoa công chúa nhà nàng cứ như tiên tử hạ phàm.
Nhưng hôm nay nàng có điểm lạ, bình thường giờ này đã sớm luyện công xong chứ không phải là đứng im mặc kệ mộ thứ xung quanh như vậy, dường như công chúa nàng đang có tâm sự.
Tiểu Nguyệt bước đến quan tân hỏi " Công chúangười sao vậy, người đã đứng đây suốt một canh giờ rồi "
Nghe thấy tiếng nói của Tiểu Nguyệt, Vĩnh Hy mới chậm rãi mở mắt. Thần sắc u sầu ánh mắt mang nét suy tư, nhưng vẫn không lấn át được vẻ mỹ lệ của nàng, Vĩnh Hy nhàn nhạt trả lời " Ta đang nghĩ đến lời nói của mẫu hậu "
Tiểu Nguyệt dâng lên cho nàng ly trà ấm " Hoàng Hậu đã nói gì với người?"
Vĩnh Hy nhẹ thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh " Mẫu hậu nhắc nhở ta chuyện chung thân đại sự. Người còn vô tình hữu ý nhắc đến con trai hữu thừa tướng "
" Ý Hoàng Hậu là Cao Viên Tuấn, Cao công tử ".
Vĩnh Hy gật đầu, công tử ấy nàng cũng đã gặp. Tướng mạo đường hoàng nho nhã lễ độ, học vấn uyên thâm. So hề gia thế cubgx rất xứng với nàng, nói không chừng sau này công tử ấy còn sẽ là trạng nguyên.
Nhưng trong lòng nàng còn vướng bận, hơn nữa đối với người đó nàng chỉ là thưởng thức tài hoa tuyệt nhiên không hề có chút rung động.
Tiểu Nguyệt thấy nàng trầm ngâm thì khẽ nói tiếp " Ngài ấy và công chúa rất xứng đôi, vậy tại sao công chúa lại...? Người còn có gì không hài lòng?"
Vĩnh Hy khẽ lắc đầu " Ta đối với công tử ấy cũng không có gì chê trách. Chỉ là trong lòng vẫn còn tâm niệm chưa thành, khó lòng làm theo ý mẫu hậu ".
" Công chúa, ý của người là đại hội võ lâm mà sư phụ người vẫn thường nhắc?"
" Đúng, từ nhỏ ta đã có ý niệm được một lần đặt chân đến nơi đó xem quần hùng tụ họp. Chỉ tiết ta là thân nữ tử lại còn có thân phận công chúa không thể cùng anh hùng thiên hạ luận võ ".
Tiểu Nguyệt cũng hiểu nổi khổ tâm của công ch úanhà mình, nếu nàng là nam nhi chắc hẳn sẽ có thể phát huy tài hoa mà nàng có. Chỉ tiết là....
Vĩnh Hy đột nhiên đứng dậy khỏi bàn " Không được, ta nhất định không thể cam chịu như vậy ".
" Công chúa người định làm gì?"
Vĩnh Hy quay sang nhìn Tiểu Nguyệt nở ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành " Ta sẽ đi đến Tô Châu tham gia đại hội võ lâm, còn có.... Phò mã tương lái cũng sẽ đích thân chọn lựa "
Tiểu Nguyệt nhìn thấy nụ cười đó thì ngẩn ra, nhưng mà lời nói của công chúa làm nàng giật mình. Cái gì mà đến Tô Châu, cái gì mà chọn phò mã. Nàng nghe mà không tin được vào tai mình.
Vĩnh Hy vỗ vỗ vài Tiểu Nguyệt rồi tươi cười " Đi vào thu xếp quần áo thôi, đừng đứng ngẩn ra như vậy "
Nói xong nàng cất bước đi vào hướng phòng mình. Tiểu Nguyệt vẫn mù mờ chạy theo hỏi hang.
Phủ công chúa được xây dựng bên ngoài hoàng cung cho nên Vĩnh Hy không chịu sự bó buộc, nàng có thể tự do đi lại mà không cần xin phép.
Sáng hôm sau Vĩnh Hy vận trên người trang phục nam nhi kể cả Tiểu Nguyệt cũng vậy. Do là tì nữ theo hầu công chúa từ nhỏ nên hoàng đế cũng cho nàng học võ để bảo vệ Vĩnh Hy. Hai người cùng nhau cửi con bạch mã tiến thẳng về hướng Tô Châu.
.................
Bên phía tỉ đệ Vương Tử Ngọc, hai người chỉ là dạo chơi ngắm phong cảnh dọc đường. Không có ý định đến nơi sớm, Vương Tử Ngọc vốn đã lười nay càng thêm phần mệt mỏi.
" Tỉ, lần này đến nhà ngoại công sẽ ở lại bao lâu?
Nàng chớp chớp mi mắt " Ta không biết. Có lẽ sẽ trụ lại một thời gian đi ".
Nàng nghĩ nghĩ, ngoại mẫu và ngoại công rất thương và nuông chiều tỉ đệ họ, do đó các nàng có thể tự do chơi đùa mà không sợ có người trách phạt. Nghĩ đến mà cả người nàng đều trở nên hưng phấn, không khỏi cửi ngựa nhanh hơn.
Vĩnh Hy công chúa cùng Tiểu Nguyệt đã đi được hơn nữa đoạn đường. Nàng vô cùng hào hứng, trời gian nam trong xanh nước biết, không khí cũng trong lành hơn kinh thành.
Chợt trong phía cánh rừng bên cạnh có tiếng hét thất thanh của một cô gái " Cứu tôi với, cứu...."
Vĩnh Hy không chần chừ phi thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất, chạy thẳng về hướng phát ra tiếng cầu cứu kia.
Vương Tử Ngọc cùng Vương Hằng đúng lúc cũng nghe thấy. Do nàng không có khinh công nên đành để Vương Hằng đi trước còn mình thì cửu ngựa theo sau.
Đến nơi cả người liền thấy một bọn thổ phỉ tầm người đang cướp gϊếŧ một đội thương gia, gia đinh và người hầu đã bị gϊếŧ gần hết. Đáng hận hơn tên trong số đó còn đang cố cưỡиɠ ɦϊếp một vị cô nương.
Vĩnh Hy vọng chúa nén cơn giận liền chạy đến đá văn tên khốn kiếp kia. Sau đó vội cởi ngoại y đắp lên người nàng, sau đó xoay người đối diện bọn thổ phỉ.
Bên này Vương Hằng và Tiểu Nguyệt đang đánh nhau với số còn lại. Bọn chúng tuy võ công không bằng họ nhưng ỷ vào bản thân có sức mạnh liền chém loạn xạ. Khiến người họ cũng chật vật né tránh, Vĩnh Hy thấy thế cũng nhanh chóng ra tay, võ công nàng rất cao chỉ trong vài chiêu đã hạ được phân nữa.
Số còn lại thấy tình hình không ổn một mạch chạy trốn vào sâu trong rừng. Nàng thấy vậy cũng liền thu kiếm, Tiểu Nguyệt vội chạy đến nhìn xem công chúa nhà nàng " Thiếu gia người có bị thương ở đâu không? "..
Vĩnh Hy mỉm cười " Ta không vấn đề gì "
Lúc này Vương Tử Ngọc mới mệt nhọc chạy đến, nàng thật hối hận khi xưa không chăm chỉ luyện tập một chút, để bây giờ không chật vật thế này.
Mộc Lan