Một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đều bị đánh thức bởi tiếng trống dồn dập từ bên ngoài.
Vĩnh Hy đang đứng nghiêm chỉnh để Tiểu Nguyệt giúp mình mặc vào y phục. Hôm nay không là y phục thướt tha uyển chuyển mà là một thân trang phục gọn gàng tóc búi cao, môi cũng không tô son.
Vén tấm màn che lên nàng bước ra ngoài trong hơi sương sáng sớm, mỹ nhân như họa làm say đắm ánh mắt nhân gian. Vừa lúc Vương Tử Ngọc đi tới, nàng si mê nhìn Vĩnh Hy, Hy Nhi của nàng thật xinh đẹp động lòng người.
Vĩnh Hy vừa xoay người đã rơi vào ánh mắt không chút kiên kị kia. Tên hỗn đãng này giữa thanh thiên bạch nhật lại dám nhìn mình như vậy, nàng nở nụ cười thật tươi làm như không thấy Vương Tử Ngọc, cùng Tiểu Nguyệt đi về phía thao trường.
Vương Tử Ngọc thật sốt sắng, nàng ấy rõ ràng đã nhìn thấy nàng nhưng lại làm như không thấy. Cũng đúng thôi, là nàng có lỗi nàng ấy vẫn còn giữ thái độ ôn hòa đã là khoan dung lớn nhất rồi. Nàng có tư cách gì mà đòi nhiều hơn đây.
Oan gia ngõ hẹp, lần này quận chúa Lý Quân Như cũng đi, Vương Tử Ngọc vừa đi đã gặp phải nàng ta. Thông thường nàng sẽ giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng với nàng ta, còn khi sinh chuyện thì khó nói.
Hoàng đế và nhị vương tử đang ngồi trên khán đài, xung quanh là các tướng lĩnh binh sĩ, bên người hoàng đế có vị phi tầng. Ai cũng yểu điệu thướt tha, tuy nhiên Vương Tử Ngọc không nhận thức được người nào.
Vĩnh Hy đi đến vấn an sau đó lui về đứng nên cạnh thái tử. Từ lúc nàng xuất hiện không chỉ ánh mắt nhị vương tử sáng rực, mà các thiếu tướng trẻ tuổi anh dũng dưới tay Vương tướng quân như có thêm tinh thần cho cuộc săn hôm nay hơn.
Mỗi năm một lần bọn họ đều mong đến mùa săn để được chiêm ngưỡng dung nhanh khuynh thành lẫn võ công thượng thừa của tam công chúa. Lần nay còn có cả mỹ nhân đ ệnhất kinh thành Vương Tử Ngọc, bọn họ hời to rồi.
Vương Tử Ngọc thản nhiên đi đến cạnh Vương Hằng, Đường Khinh thấy nàng thì trái tim liền nhãy nhót. Bọn họ đứng đối diện đám người Vĩnh Hy, tuy không nhìn trực diện nhưng Vĩnh Hy vẫn vô tìn hay hữu ý mà nhìn về phía nàng. Chỉ là nàng ấy giấu thật kỹ kể cả người bị nhìn đến cũng không phát hiện.
Sau khi thấy mọi người đã đông đủ, hoàng thượng liền bảo Vương tướng quân thông báo thể lệ cuộc thi săn, người nào trong vòng canh giờ thu về nhiều thú săn nhất sẽ được hoàng thượng trọng thưởng một đặt ân.
Bọn họ đều không để ý đến trọng thưởng mà chỉ muốn dốc sức thể hiện trước mặt hai mỹ nhân. Nếu có vận may không chừng sẽ được các nàng để ý đến.
Năm rồi người săn đứng đầu chính là Vương tướng quân, năm nay sẽ không biết rơi vào tay ai. Năm nay hoàng thượng cũng tự mình đi săn.
Sau khi hồi trống kết thúc tất cả đều tất bật chuẩn bị. Vương Tử Ngọc vẫn không hứng thú, nàng chỉ biết giương cung chứ nào ngắm bắt được, tham gia chỉ tội mất mặt.
Thái tử và Đường Khinh cùng đi đến trước mặt nàng. Thái tử nói " Tử Ngọc nàng đi cùng ta nha ". Rất chân thành cũng rất có tâm.
Nàng còn chưa kịp trả lời thì Đường Khinh đã lên tiếng " Tử Ngọc, ta đi cùng muội ".
Thật mệt mà, nàng nhìn thấy Quân Như quận chúa bên kia đang dùng ánh mắt căm hờn nhìn về phía mình. Làm gì, nàng nào c óý đi với thái tử của nàng ta, không cần nhìn nàng như vậy đi.
" Không cần, ta đi cùng VưƠng Hằng được rồi. Còn nữa, hôm nay ta chờ xem biểu hiện của hai người "
Một câu nói đầy ẩn ý, hai người còn chưa kịp thất vọng vì bị nàng từ chối, đã lấy lại tinh thần vì câu nói tiếp theo của nàng. Lập tức đồng ý sau đó liền nhanh chóng đi chuẩn bị.
Còn bên này nhị vương tử đã đến bên Vĩnh Hy cười nói " Tam công chúa, bổn vương còn chưa rõ địa thế nơi đây, không biết có thể nhờ công chúa dẫn đường".
Vĩnh Hy không tiện từ chối, người đến là khách dù sao cũng là sứ thần, nếu nàng không đồng ý là không cho đối phương mặt mũi, e là sẽ tổn hại thâm giao. Nàng miễn cưỡng gật đầu.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi Vương Tử Ngọc cảm thấy một trận chua xót trào lên, tên vương tử kia mượn danh là sứ thần mà tiếp cận nàng ấy, nhưng nàng lại không có cách nào chen vào, thật tức chết nàng mà.
" Tỉ, đi thôi. Ta hôm nay sẽ săn thật nhiều thú về nướng cho tỉ ăn được không? "
" Ai thèm, ta có thể tự săn"
Vương Hằng cười một cách thú vị, để tỉ ấy tự đi săn, chắc hôm nay chỉ có thể ăn lá cây. Hai người làm thành một nhóm nhỏ, đi theo còn có binh lính.
Vương tử Tây Vực tài săn bắn có phần vượt trội hơn nam nhân Mục Triều, người dân Tây Vực cuộc sống chủ yếu là chăn nuôi và săn bắn trên các thảo nguyên. Cho nên đi săn với hắn như cá gặp nước thỏa sức vùng vẫy.
Chỉ qua một canh giờ số thú mà hắn săn được đã khá nhiều, Vĩnh Hy chỉ nhàn nhạt nhìn. Nàng cũng không tham gia chỉ là đi cùng, thậm chí còn có thời gian nghĩ xem Vương Tử Ngọc đã săn được con nào chưa.
Nghĩ đến bộ dáng người kia hùng hụt chạy theo thú nhỏ bộ dáng đáng yêu, mặt mày nhếch nhác mà bất giác mỉm cười. Nhị vương tử nhìn thấy nàng cười thì nghĩ do mình săn đươc nhiều thú khiến nàng vui vẻ, hắn càng hăng hái xông lên.
Vĩnh Hiên thái tử và Đường Khinh tiểu hầu gia hăng sai tranh nhau, khó có dịp phát huy trước mặt Vương Tử Ngọc cho nên đều dốc hết sức mà bắn tên.
Đúng như dự đoán của Vương Hằng, Vương Tử Ngọc thật sự không bắt được con nào, thậm chí còn bước xuống ngựa mà chạy theo một con thỏ, hắn lắc lắc đầu cũng không dám bắn tên vì sợ làm bị thương nàng.
Vương Hằng phát hiện phía trước có một con nai, hắn tiến lên nhắm bắn tên vào nó. Khi quay lại đã không thấy Vương Tử Ngọc đâu, liền hỏi tên binh lính, bọn họ vừa rồi cũng đi theo hắn cho nên cũng không biết nàng đã đi đâu.
Vội vàng đi tìm khắp nơi, khu rừng này rất lớn lại có nhiều lãnh thú, tỉ tỉ hắn không biết võ trên người cũng không mang theo vũ khí, nếu gặp phải thì sẽ rất nguy hiểm. Lỡ như nàng gặp chuyện gì không hay ngoài việc đau lòng hắn còn không biết giải thích với phụ thân mẫu thân ra sao.
Hắn tìm khắp nơi vẫn không thấy tung tích nàng, đã nữa canh giờ trôi qua trong lòng càng thêm nóng ruột. Đột nhiên gặp phải nhóm người Vĩnh Hy, Vương Hằng như bắt phải cộng rơm cứu mạng, vội chạy đến trước mặt ngày ấy.