Trong dịch quán nơi người của thành Huyền Hổ nghỉ chân, Bạch Cập đang đứng cạnh cửa sổ nhìn đoàn rước rể đang canh ở trước cửa của dịch trạm, không nhịn được cau mày mà đóng ngay cửa sổ lại rồi bước đến trước mặt Hàn Thước.Thấy Hàn Thước đang thong thả phẩm trà với vẻ mặt vô cảm, Bạch Cập cung kính bẩm:- Thiếu quân, đội ngũ nghênh hôn vẫn trông giữ ở cửa ra vào suốt từ đêm qua nói là để bảo vệ chúng ta nhưng thật ra lại là giám sát.Vừa dứt lời chưa đợi Hàn Thước đáp thì Trưởng quản dịch trạm đã mở cửa bước vào.Thấy vậy Bạch Cập đầy vẻ đề phòng mà cánh tay vốn xuôi bên thân đã không tiếng động nắm chặt lấy chuôi kiếm.Không ngờ sau tích tắc, trưởng quản dịch trạm đã dùng lễ nghi của thành Huyền Hổ cung kính hành lễ với Hàn Thước, trịnh trọng bẩm báo:- Hạ quan phụng mật lệnh của thành chủ Huyền Hổ ở đây chờ thiếu quân đã lâu.Lúc này Bạch Cập mới thở phào một hơi, đáp lời:- Hóa ra là người một nhà.Nhìn vẻ mặt Hàn Thước không vui, trưởng quản dịch trạm không khỏi mở miệng hỏi thăm:- Cuối cùng xảy ra chuyện gì mà thiếu quân lại gặp phải tai nạn này ạ?Nhắc tới chuyện này, lời còn chưa dứt đã nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên mặt Hàn Thước.Bạch Cập buồn phiền đáp:- Ta vốn theo kế hoạch của thiếu quân tiếp cận nhị quận chúa Trần Sở Sở vì dù sao cô ta cũng là người được dân chúng lẫn quan viên cho rằng có khả năng trở thành Thành chủ nhất, đến gần cổ mới có thể lấy được Long Cốt trị khỏi bệnh tim.
Nhưng không ngờ người khiến ngựa kinh hoảng lại biến thành Tam công chúa Trần Thiên Thiên..
Thiếu quân cứu nhầm người thành ra mới bị ép hôn.Đôi mắt của Hàn Thước hơi cụp xuống, trầm giọng đáp:- Xem ra có người không mong ta dây dưa với Trần Sở Sở nên đã cố ý an bài phá hỏng kế hoạch.Nghe lời Hàn Thước nói, Bạch Cập cẩn thận suy nghĩ lại, rồi đột nhiên thốt lên:- Có phải là thành chủ thành Hoa Viên chăng?Hàn Thước nhíu mày chậm rãi lắc đầu:- Còn chưa nói trước được, ta lấy nguyên cớ bệnh tim suy nhược mà khiến thành Hoa Viên giảm cảnh giác với chúng ta.Trưởng quản dịch trạm đang đứng ở một bên nghe vậy vội vàng nói:- Thiếu quân yên tâm chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì mật thám mai phục trong thành Hoa Viên đều thề chết bảo vệ ngài chu toàn, không để cô Tam công chúa kia được như ý. Cùng lúc đó trên đường ngày càng huyên náo tiếng người qua kẻ lại, người hóng chuyện ngày càng nhiều thêm.Trên phố phường Hoa Viên có một kẻ qua đường giả vờ vô ý liếc nhìn về phía cổng trạm dịch, tay gã đè chặt thanh đao nhỏ bên hông.
Một người xa lạ khác đang bày bán bánh bao, hé mở trong lồng hấp có thể thấy được một thanh đao bén.
Mà đồ tể trên phố đứng đối diện Dịch trạm cũng ngước nhìn lên cửa sổ gật đầu với trưởng quản dịch trạm đang nhìn ra, dao mổ trong tay chặt từng nhát dứt khoát.Một đoạn đường bình thường mà mai phục không biết bao nhiêu người của thành Huyền Hổ.
Tất cả chỉ chờ điều động.Trong phòng khách của Dịch trạm, Hàn Thước nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, bàn tay che lên môi khẽ ho khan hai tiếng.Bạch Cập và Trưởng quản dịch trạm đồng loạt bước đến hỏi han săn sóc:- Thiếu quân, cơ thể ngài có sao không ạ?Hàn Thước thản nhiên đáp:- Yên tâm, bệnh tim của ta không dễ dàng phát tác đâu.Mà lúc này bên ngoài đường lâm râm truyền vào tiếng huyên náo đàm luận của những kẻ hóng hớt, họ nói Hàn Thước sẽ bi thảm cỡ nào khi gả cho Tam công chúa Trần Thiên Thiên, những tiếng thở dài vọng đến khiến Bạch Cập giận đen mặt.Y nhịn không được mà lên tiếng:- Thiếu quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?Tới bước này thì Hàn Thước không còn bận tâm nhiều nữa, lạnh nhạt đáp:- Cứ xem thời thế, nếu Trần Thiên Thiên đã muốn thành thân với ta thì cứ chiều theo ý của nàng ta đi.Nói rồi Hàn Thước chấm ít nước trà chậm rãi viết lên bàn chữ "Tam", sau đó xóa đi một nét chỉ còn chữ "nhị" ().Đôi mắt hẹp dài của Hàn Thước hơi nheo lại, trong mắt lộ ra sát ý:- Đêm nay dùng thuốc, độc chết Trần Thiên Thiên để dọn sạch chướng ngại vật này trước, sau đó nghĩ cách để Trần Sở Sở cảm mến ta, giúp cô ta lên chức.
Đến khi có được bí bảo của thành Hoa Viên trị khỏi bệnh tim liền đốt khói báo động chỉ huy quân Huyền Hổ xuôi nam tiêu diệt gọn Hoa Viên.Nói dứt lời Hàn Thước phất tay xóa sạch nốt chữ "nhị" trên bàn đi.Ánh mắt Bạch Cập sáng ngời, vội đáp:- Thiếu quân anh minh.Hàn Thước trầm mặc một lúc dường như nhớ ra gì đó bỗng lên tiếng:- Giết hết những kẻ bất tài làm hỏng việc kia đi.Bạch Cập bị một câu nói của Hàn Thước dọa sợ hãi, liền quỳ xuống van xin:- Thiếu quân, hôm nay chúng ta ở trong lòng địch, nguy hiểm trùng điệp vây quanh, kính xin thiếu quân nghĩ lại cho bọn họ một cơ hội lấy công chuộc tội ạ.Vẻ mặt Hàn Thước trầm xuống có phần bất đắc dĩ.Mãi một lúc lâu đủ khiến lòng Bạch Cập bất an thì nghe được thanh âm nhạt nhẽo của Hàn Thước đáp:- Vậy thì bắt kẻ đầu sỏ khiến ngựa kinh hoảng mà gây hỏng việc đem tiễu trừ, giết một tên răn trăm kẻ.Vẻ mặt Bạch Cập cứng đờ:- Thuộc hạ lĩnh mệnh.Nói rồi Bạch Cập nhanh chóng đứng lên nhận lệnh rời đi.Hàn Thước lại nhìn vết nước đọng trên bàn, vẻ mặt âm trầm tựa như đang trù tính gì đó mà người khác nhìn không thấu.Đương lúc này dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ngựa hống, không đợi Hàn Thước kịp phản ứng thì tiếng ngựa rên cũng ngừng lại im bặt, sau đó tiếng vật nặng âm ầm đổ xuống.Hàn Thước biến sắc nhanh chóng hiểu tình huống, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ định đứng dậy đi tìm Bạch Cập.Nhưng phút chốc lại cảm thấy bất đắc dĩ mà chậm rãi ngồi lại chỗ thở dài một tiếng.Một lát sau cả người Bạch Cập nhiễm máu tươi trở về phục mệnh.
bg-ssp-{height:px}
Vẻ mặt y kiên nghị bẩm báo:- Thiếu quân, đã xử lý kẻ đầu sỏ rồi ạ.Vẻ mặt Hàn Thước âm trầm tựa hồ muốn dìm chết người, hắn nghiến răng nghiến lợi bất lực mắng:- Ai bảo ngươi giết ngựa hả?Bạch Cập sửng sốt một hồi dùng vẻ mặt vô tội nói:- Ô? Cùng lúc đó trong viện chính của phủ Nguyệt Ly, Trần Tiểu Thiên đang ngồi trong phòng.
Nàng đã sớm mặc hỷ phục xong xuôi, vẻ mặt vừa bi tráng vừa thấp thỏm lo âu tựa như sắp phải đến pháp trường.- Công chúa, ngài làm sao vậy ạ?Tử Nhuệ bất đắc dĩ nhìn Trần Tiểu Thiên rồi hỏi.Trần Tiểu Thiên đang run rẩy đến nỗi hàm răng đã va lạch cạch với nhau:- Hắn giết ngựa à? Đây chẳng phải giết gà dọa khỉ, kế tiếp có phải đến lượt ta hay không đây?Với tư cách là tác giả của cuốn kịch bản này thì không ai có thể hiểu rõ hơn Trần Tiểu Thiên.Hàn Thước muốn giết nàng, không phải, là giết Trần Thiên Thiên.
Thế chẳng phải là Trần Tiểu Thiên nàng thật sự sẽ bỏ mạng tại đây ư.Nhắc tới Hàn Thước, Tử Nhuệ tỏ ý khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại nhỏ nhẹ an ủi Trần Tiểu Thiên:- Công chúa, thành Huyền Hổ chẳng qua chỉ là thành nhỏ chốn biên thùy, thiếu quân đã tự đưa mình tới cửa làm con tin rồi còn có thể kiêu ngạo thế nào nữa.
Tên Hàn thiếu quân ốm đau bệnh tật nhìn chẳng khác phế nhân là bao, chẳng qua là giết ngựa hả giận thôi, sau này chẳng phải đều phải tuân lệnh ngài hết hay sao.Trần Tiểu Thiên nhìn Tử Nhuệ như kẻ đần.- Biên thùy, nơi nhỏ bé, phế nhân, tuân lệnh ta ý hả, cậu còn muốn sống thì tuyệt đối đừng nói những lời này trước mặt Hàn Thước.Muốn chết thì tự đi chết một mình thôi.Tự Nhuệ không để tâm chỉ cười làm nũng nói:- Thuộc hạ tất nhiên không làm thế, nhưng nếu lỡ chọc giận Hàn thiếu quân thì chẳng phải còn có Tam công chúa ngài che chở cho thuộc hạ đó sao. Trong tiếng Trung, tam được viết là "三", còn nhị được viết là "二".
Do đó khi xóa một nét trong chữ tam ta được chữ nhị..