Vừa nghe được tin báo Bạch Cập giận dữ trừng mắt nói với nữ quan kia:- Miễn à, dù sao công tử nhà ta cũng là Thiếu chủ của một thành cần được đối xử long trọng theo lễ chế, làm sao nói bỏ liền bỏ thế được.Nữ quan kia cũng hiểu làm vậy chẳng khác nào sỉ nhục thiếu chủ thành Huyền hổ, nhưng cô cũng chẳng biết làm sao vì đây là mệnh lệnh của Tam công chúa, chỉ có thể đáp:- Tam công chúa còn dặn dò, đưa thẳng Hàn thiếu quân vào phủ Nguyệt Ly động phòng ngay ạ.
Xin mời Thiếu quân.Bạch Cập cả giận quát:- Còn ra cái thể thống gì nữa.
Nào có chuyện ngày đại hôn mà nhà gái vội đến không nhịn nổi như thế.Hơn nữa xem ra độ hoang dâm của Tam công chúa Trần Thiên Thiên hiện tại còn tệ hại hơn so với bọn hắn tưởng tượng.Một người như Thiếu quân nhà họ sao có thể để chịu thiệt thòi dưới tay một cô gái thế kia được.Hàn Thước lấy tay ôm ngực mang theo bộ dạng ốm yếu, thoáng nhìn Bạch Cập đang đôi co với nữ quan, mệt mỏi mở miệng nói:- Bạch Cập, cứ theo ý công chúa mà làm.Nghe xong, Bạch Cập vốn hơi ngừng song lại định tiếp tục tranh luận thì bỗng nhìn thấy bình bạch ngọc để trong tay áo của Hàn Thước liền hiểu rõ.Y đáp lời:- Vâng, tiểu nhân rõ rồi ạ.Một lần nữa Hàn Thước suy yếu ho khan hai tiếng, trong mắt lóe tia sáng lạnh lẽo mà người khác khó phát hiện được. Trong phủ Nguyệt Ly, Trần Tiểu Thiên đang ở tại phòng ngủ.Nàng kéo cổ áo của váy cưới ra, lại tháo mũ hỷ xuống, đau khổ mà nói:- Tiếp theo còn làm gì nữa?Tử Nhuệ vẫn đang bấm đầu ngón tay tính số chữ, đáp lời:- Còn phải tế cáo trời đất ạ.Trần Tiểu Thiên nghe Tử Nhuệ nói xong thì đập bàn một cái, nói:- Ta kết hôn không cần nói với ông trời, bỏ tế trời đi, nhanh chóng động phòng.- Nhưng mà..Tử Nhuệ bị vẻ vội vã của Trần Tiểu Thiên dọa kinh ngạc một hồi mà mở to mắt nhìn.- Nhưng cái gì mà nhưng?Nàng không vừa lòng hỏi lại.
Tử Nhuệ lí nhí đáp:- Nhưng làm vậy không hợp lễ ạ.Nàng trừng mắt nhìn y, lại đập bàn một cái, sau đó nói:- Ta thành thân chứ không phải "Lễ" thành thân, cần gì hợp "Lễ" hay không chứ.
Bây giờ cậu lập tức cho người đi chuẩn bị xong xuôi liền động phòng luôn.- Vâng.. Khác với không khí náo nhiệt trong phủ Nguyệt Ly và đường phố Hoa Viên, Tông học đường nằm cách Phủ thành chủ không xa đang cực kỳ yên tĩnh.Trong thư phòng của Tông học đường có một nam tử tuấn mỹ như thần tiên đang múa bút viết bài Tế trời, làn gió thổi qua làm bay tà áo của y càng tôn thêm vẻ tự nhiên phóng khoáng.Bên ngoài cửa có hai gã sai vặt đang ghé tai nhau xì xào bàn tán.Người canh cửa không cam lòng nói:- Tam công chúa và công tử của chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ, sao có thể không màng thể diện của công tử mà để cho Thiếu chủ thành Huyền Hổ chen vào như vậy được.
Ngài ấy lập gia đình rồi thì công tử chúng ta phải làm sao bây giờ.Nghe vậy thì thị vệ thiếp thân của Bùi Hằng mới gõ đầu gã một cái, cẩn thận nhìn về hướng thư phòng thấy không có tiếng động gì mới mở miệng nói:- Xuỵt, nói nhỏ một chút.
Đừng để công tử nghe thấy, y ghét nhất là chuyện chúng ta đề cập đến hôn ước của ngài ấy và Tam công chúa.
bg-ssp-{height:px}
Chuyện cũng chẳng sao cả vì nghe nói Hàn thiếu quân mắc bệnh tim từ nhỏ, sống không quá đôi mươi, công tử chúng ta chờ được xem ai hơn ai.- Nhưng mà Tam công chúa lại..Gã sai vặt chưa nói hết câu đã có người hầu của phủ Nguyệt Ly bước đến trước mặt Bùi Hằng, cứ thế mà bẩm báo:- Bùi ty học, Tam công chúa phái tiểu nhân đến chuyển lời, giản lược hôn lễ tối đa, tế trời các thứ đều lược bỏ, vì vậy văn khấn Tế trời này..Vừa viết xong chữ "trời" trên giấy Bùi Hằng cũng vừa nghe xong liền dừng bút lại một chút, lúc này một giọt mực nơi đầu bút rơi xuống dưới nhanh chóng loang ra.Bùi Hằng nhìn chằm chằm vào vết mực, đôi mày của y nhíu lại, tay đặt bút lông sang một bên mà thản nhiên đáp:- Được, ta biết rồi.Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Bùi Hằng, gã người hầu hơi bất ngờ hỏi:- Công tử không muốn biết nguyên nhân ạ?Trên gương mặt thảnh thơi của Bùi Hằng mang theo chút khinh thường dễ nhìn ra, y chậm rãi đáp:- Tam công chúa ít học, không hiểu lễ pháp, nếu không muốn tế trời thì cứ theo ý nàng ta, ta cũng tránh phải viết lời tán dương cho nàng ấy.Nói xong thì Bùi Hằng gấp trang giấy lại, vẻ mặt thờ ơ vô cảm.Từ nhỏ y đã được giáo dục nghiêm khắc, trước giờ chưa từng buông lời ác độc, nhưng lúc này nói ra câu cay nghiệt như vậy khiến y thấy không vui chút nào.Gã tùy tùng cẩn thận nhìn Bùi Hằng thấy y không hề tức giận mới thở phào mà nói:- Vậy tiểu nhân xin phép cáo lui ạ.Nói xong liền hành lễ rời đi.Đến khi thư phòng chỉ còn lại một mình Bùi Hằng, thì y trầm mặt, đôi mắt sâu khôn lường, vẻ mặt suy tư khiến người khó nhìn thấu.Nếu có người ở đây mà để ý kỹ sẽ thấy năm ngón tay đặt trên bàn của Bùi Hằng đã bấm mạnh đến nỗi trắng bệch.Hừ, Trần Thiên Thiên! Trong phòng ngủ ở phủ Nguyệt Ly, Trần Tiểu Thiên mặc hỷ phục, tay ôm mũ cưới đang chán nản ngồi một chỗ.Một lúc sau Trần Tiểu Thiên ngáp dài một cái nhìn Tử Nhuệ hỏi:- Tiếp theo làm gì nữa hả?Tử Nhuệ lại giơ đầu ngón tay lên bấm, đáp lời:- Ra mắt thành chủ, xin phép cha mẹ.Trần Tiểu Thiên nghe xong, không hề để tâm mà phất tay:- Bỏ nốt! Vào động phòng luôn.Tử Nhuệ đã sớm đoán Trần Tiểu Thiên sẽ nói vậy, vẻ mặt vẫn khó xử hay là đưa Trần Tiểu Thiên đến phòng tân hôn trước vậy. Cùng lúc đó tại phủ Thành chủ, Tang Kỳ đang giúp thành chủ thành Hoa Viên trang điểm.
Thành chủ đã ngoài bốn mươi, phong thái uy nghiêm, bà đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng dù vậy vẫn có thể thấy được nét lo lắng và nặng nề trên gương mặt của bà.Một lát sau có nữ quan vội vàng bước vào, ngước nhìn thành chủ muốn nói mà không dám.Thành chủ vẫn nhắm mắt như cũ, bình thản hỏi:- Có chuyện gì vậy?Nữ quan do dự một hồi mới đáp:- Hồi bẩm thành chủ, Tam công chúa chuyển lời nói rằng: Ngài bận trăm công nghìn việc không dám để chuyện kết hôn nhỏ nhặt này quấy rầy ngại ạ.Vừa dứt lời, thành chủ bỗng nhiên mở mắt nhìn, đôi mày nhíu chặt lại mà trách mắng:- Làm càn.Nữ quan kia bị dọa sợ, liền vội vàng bổ sung tiếp:- Hạ quan cũng cảm thấy không thỏa đáng nên đã phái người đi mời rồi ạ.Nghe nữ quan nói vậy, thành chủ lại thở dài cảm thấy bất đắc dĩ:- Từ nhỏ đứa bé này đã kiêu căng đến nay lại càng thêm tùy hứng.Tang Kỳ ở bên cạnh đặt lược chải tóc xuống, xoa bóp hai bên thái dương cho thành chủ, đồng thời khuyên nhủ:- Thành chủ, chẳng qua Tam công chúa ngại lễ nghi phiền phức thôi ạ, ngài đừng giận cô bé.Tất nhiên thành chủ hiểu đức hạnh con gái của mình, tức giận với nó chẳng khác nào khiến mình bực chết.Đến đây thì thành chủ phất tay nói:- Thôi, muốn bỏ thì cứ bỏ đi, không phải chuyện lớn gì cả.Nữ quan thở phào một cái, vội vàng đáp:- Vâng, thuộc hạ cáo lui ạ.Nói xong cô liền cung kính lui xuống.Tang Kỳ bên cạnh hơi nở nụ cười, nói nhỏ với thành chủ:- Nghe nói cơ thể Hàn thiếu quân không khỏe, Tam công chúa lại chẳng phải người tinh tế..
vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hàn thiếu quân không chịu nổi mà..Lúc nói câu này trong giọng Tang Kỳ mang theo ẩn ý đằng sau.Thành chủ nghe thì nhíu mày, sau đó thở dài đáp:- Tất cả là mệnh..
coi như để Thiên Thiên thay ta giải quyết khó khăn lần này đi.- Vâng.
Tuy tính tình Tam công chúa thẳng thắn nhưng trước nay vẫn luôn may mắn, nhất định sẽ thay thành chủ giải được nan đề này.Thành chủ nghe lời Tang Kỳ nói mà nhớ tới điều gì đó, trên gương nở nụ cười hứng thú..