Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 1: thí huynh

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Khang quốc bốn mươi chín vị hoàng tử hoàng tôn theo thứ tự tên vị, mỗi người một bàn bày đầy rượu và “Ngọc Dao xuân” , món ăn do đích thân cung đình đệ nhất ngự trù chế biến.

Ngồi bên trái Long Dận Không là hoàng tôn Long Kỳ Chính năm nay đã ba mươi chín tuổi, phong thái trầm ổn thong dong, bên phải là thập nhị tứ hoàng huynh Long Dận Tường, hắn năm nay mười tám tuổi, vừa được hoàng đế Đại Khang Quốc, Hâm Đức hoàng đế phong làm An Vương.

Cần Vương Long Dận Lễ ngồi ở vị trí thủ tọa, tay giơ chén rượu cất cao giọng nói:

- Chư vị vương đệ, chư vị vương chất! Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Đại Khang ta dưới sự cai trị của phụ hoàng, quốc thái dân an, khắp nơi một cảnh thanh bình, chúng ta cùng chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, sớm ngày thống nhất giang sơn

Bên trong Cần Vương phủ vang lên một tiếng hoan hô thật lớn, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, từ trong ánh mắt trên khuôn mặt của bọn họ, Long Dận thấy ai cũng sáng lên những tia hy vọng.

Tình cảnh này làm Long Dận Không nhớ đến năm ngoái, cũng vào thời điểm này, tại buổi tiệc ở Trung Vương phủ, Trung Vương cũng nói giống như Cần Vương hôm nay, giọng tràn đầy hy vọng và phấn khích, Trung Vương là vị hoàng tử lớn tuổi nhất sau ba vị hoàng huynh đã mất, đươc coi là ngươi kế vị ngôi hoàng đế Đại Khang, nhưng do thân thể yếu kém đã lâm bệnh mà chết đi vào mùa hè năm ngoái

Nếu Long Dận Không nhớ không lầm, Cần Vương năm nay cũng vừa bốn mươi chín tuổi, vừa vặn với số người dự tiệc hôm nay, Cần Vương thân thể cường tráng, văn tài võ lược, có lẽ hắn thật sự đợi được ngày kế vị ngôi báu.

- Dận Không! Sao ngươi không uống rượu?

Cần Vương quan sát đám người chợt thấy Long Dận Không ngồi im liền nói

Long Dận Không đang suy nghĩ giật mình trả lời:

- Ngũ Hoàng Huynh... Đệ sẽ không uống rượu...

Ngồi kế Cần Vương là Mục Vương Long Dận Thượng ha hả nở nụ cười:

- Còn gọi là Ngũ Hoàng Huynh, phải gọi là Thái Tử

Chung quanh, mọi người cùng kêu lên phụ họa theo

- Đúng rồi... Đúng rồi...!

Nét mặt Cần Vương không khỏi lộ vẽ đắc ý, bàn tay vung lên, có vài phần giống phong phạm Thái Tử:

- Dận Không! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Mười sáu tuổi

Dận Không cúi đầu khiêm tốn trả lời

Mục Vương cười lớn nói:

- Mười sáu tuổi! Lúc ta bằng tuổi với người thì tửu lượng đã thâm hậu, không những vậy mà còn ngự cả ngũ nữ...

Nghe đến đó, các vị Hoàng Tử Hoàng Tôn liền bộc phát ra những tràn cười lớn, nói đến đề tài này thật đúng lúc, trong nhất thời không khí bàn tiệc bổng dưng cởi mỡ hơn trước.

An Vương chủ động biện hộ giùm Dận Không nói:

- Chư vị Hoàng Huynh! Dận Không tuổi còn nhỏ, huống hồ phụ hoàng từng nói qua, trước mười tám tuổi tuyệt không cho chúng ta uống rượu, vậy cho hắn uống trà thay rượu được không?

Tất cả mọi người trong tiệc đều nhớ kỹ lời này, nguyên văn lời của Hoàng Đế là:

- Trước khi phong Vương không được uống rượu

Căn cứ theo Đại Khang luật lệ, vào năm mười tám tuổi, hoàng tử mới được phong vương, cho nên An Vương mới có lời này

Nhưng trong suy nghĩ của Dận Không, bản thân mình khó có ngày được phong vương vị. Mẫu Thân của Dận Không là Bình Quý Phi năm đó tưởng chừng lên ngôi Hoàng Hậu, nhưng đột nhiên bị đày vào lãnh cung, trong lòng phiền muộn mà mất đi, lúc đó Dận Không được tám tuổi, trong chớp mắt đã tám năm trôi qua

Dận Không cũng không biết lý do tại sao, mẫu thân bị đày vào lãnh cung. Hoàng đế tự nhiên không cho Dận Không biết, dựa theo sự hiểu biết của hắn mà suy đoán lý do chính là sự tranh chấp quyền lực nơi hậu cung.

Sau khi mẫu thân mất đi, Dận Không vẫn sống trong lãnh cung, ròng rãi tám năm trời làm bạn chỉ có tì nữ của mẫu thân tên là Duyên Bình cùng thái giám Dịch An. Trong thời gian tám năm, Dận Không chỉ thấy mặt vị phụ hoàng ba lần, đều tại buổi lễ tế thiên của đế quốc, mỗi lần gặp cũng không có cơ hội nói chuyện, nhiều lúc hắn nghĩ rằng có lẽ phụ hoàng căn bản cũng không biết có người con là hắn

Hằng năm vào dịp tết Nguyên Tiêu, Dận Không mới có dịp gặp gỡ các vị hoàng tử, hoàng tôn này. Câu chuyện liên quan đến Dận Không nhanh chóng qua đi. Đám hoàng tử, hoàng tôn tiếp tục chén tác chén tù, cười nói chào hỏi rộn rã, hắn ngồi im lặng thưởng thức trà một mình.

Cần Vương vỗ tay nhẹ nhàng mấy cái, rèm trúc trong đại sảnh vang lên từng tiếng nhẹ nhàng, một nhóm ca kỹ dung nhan diễm lệ, trên người là bộ trang phục ca cơ được may bằng chất liệu nhẹ nhàng có thể nhìn thấy được làn da trắng hồng ở bên trong y phục.

Dận Không lúc này dù sao là tuổi mới lớn, nên toàn tâm chú ý đến đám ca kỹ này

Tiếng nhạc vang lên, nhóm ca cơ tập chung ở giữa đại sảnh, tung ra vô số những bông hoa hướng về bốn phía, trong đại sảnh hoa bay khắp nơi, hương hoa như thấm vào tận phế phủ của mọi người trong bàn tiệc.

Một cô gái mặc bộ bạch y trắng sáng, thoạt trông giống như tiên nữ trong truyền thuyết, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát từ giữa nhóm ca cơ xuất hiện biễu diễn một điệu múa mê hồn người.

Tất cả như si ngốc, đều nhìn về phía nữ ca cơ, cơ hồ quên cả hô hấp, cặp mắt tuyệt đẹp của nữ ca cơ nhìn một vòng xung quanh đại sảnh, không hẹn mà trong lòng ai cũng thầm nghĩ là nàng đang nhìn chính mình.

Lúc này tiếng tiêu chợt có nhịp độ nhanh lên, cô gái lấy chân phải làm trụ, nhìn nhẹ như tơ thân thể mềm mài xoay tròn, nhóm ca cơ còn lại tập trung thành vòng tròn, ngọc thủ vung ra hàng trăm sợi lụa đủ màu sắc, cô gái bạch y đột nhiên lăng không từ từ bay lên cao ở xuất hiên ngay chính giữa những sợi lụa đầy màu sắc, trông giống như tiên nữ xuất hiện giữa trời.

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía trong đại điện, tiếng khen ngợi không ngừng bên tai, nhóm ca cơ đứng yên nhận một lát rồi lùi lại hậu trường.

Cần Vương ở giữa nhịn không được khen:

- Thật là hay, thật là đẹp! Vũ điệu như thế chỉ có thề xem được vài lần ở nhân gian này

Mục Vương a a cười hai tiếng, loạng choạng đứng lên.

- Tình cảnh này, Hoàng huynh là thi... Ý đại phát, còn đệ dung tục cái là.. Niệu ý.. Đại phát. Đệ đi tiểu tiện đây..

Mọi người nghe thấy, nhất thời cười rộ lên, Mục Vương lảo đảo đi đến trước bàn của Long Dận Không thì đột nhiên hai chân mềm nhũn, thân thể mất cân bằng, té lên bàn, đem rượu và thức ăn văng đi tứ phía. Dận Không nhất thời không kịp né, trên người dính đầy rượu và thức ăn.

Cần Vương tựa hồ đã say, a a nở nụ cười nhìn về phía bọn họ:

- Các người! Một người đã say, một người không uống rượu được, vậy về trước đi

Dận Không đang có ý này, cuống quít đứng dậy cáo từ

Bên ngoài, chẵng biết khi nào tuyết rơi đầy trời, Mục Vương loạng choạng đi phía trước Dận Không, trông bộ dạng hình như hắn đang có ý đuổi theo nhóm ca cơ vừa rời khỏi. Vũ nữ bạch y trong nhóm ca cơ tựa hồ nhận ra được điều gì, bước chân liền hoảng hốt đột nhiên nhanh lên.

Mục Vương nhanh chân đuổi theo, vung chân ra cản lại cái ống quần màu trắng, cô gái kêu to một tiếng thảnh thót, thân hình suýt nữa té ngả. Đám ca cơ còn lại thấy tình cảnh này chạy tứ tán, không một ai còn bận tậm đến nữ ca cơ bạch y này

Mục Vương phát ra một tiếng cười lớn, thân thủ bắt được cánh tay cô gái:

- Tiểu Quai Quai! Tổ tiên ngươi có tu nhân tích đức, nên bổn vương mới coi trọng ngươi đó.

Lúc này cô gái sợ đến mặt mày thất sắc:

- Vương gia! Cầu xin ngài... Buông tha cho nô tỳ

Mục Vương lúc này đáng nắm ống tay áo, đột nhiên cô gái dùng toàn lực thoát ra, một tiếng “roẹt” vang lên lộ ra một cổ tay trắng hồng. Mục Vương mất thăng bằng, thân thể không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cô gái nhân cơ hội này liền bỏ chạy về phía trước

Dận Không thấy vậy liền đến đở Mục Vương lên:

- Hoàng Huynh! Người say... Không bằng để đệ đưa huynh về?

Mục Vương thô bạo một tay xô Dận Không ra:

- Ngươi là cái thứ gì? Một tên không có thân phận, là loại tạp chủng tự nhiên quan tâm đến ta, đúng là thứ rỗi hơi.

Trong nhất thời, khuôn mặt Dận Không đỏ bừng cơn giận trong lòng trào dậy mãnh liệt thầm nghĩ:

“Ta dù sao với hắn cũng cùng một người cha, thế mà hắn lại dùng lời lẽ ấy mắng mình” .

Dận Không dùng sức cắn chặt môi dưới cố kiềm nén cơn giận trong lòng, nhìn tên hỗn đản loạng choạng đứng dậy cố gắng đuổi theo cô gái phía trước

Cô gái đối với địa hình trong Cần Vương phủ không quen thuộc, trong lúc hoảng sợ, đi lạc vào hoa viên của vương phủ, vừa chạy vừa tìm đường bên tai lại không ngừng nghe tiếng cuồng tiếu của Mục Vương, nên càng lúc càng hoảng sợ, đôi chân run rẫy, liền té ngã trên mặt đất đầy tuyết, trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẽ đau đớn, cố gắng đứng dậy nhưng vô lực.

Mục Vương cười dâm đảng hướng nàng đi đến:

- Tiểu Quai Quai! Xem ra ngươi muốn cùng bổn vương trên mặt đất đại chiến một hồi rồi...

Cô gái dãy dụa rướn thân mình về phía sau, trong đôi mắt đẹp đang kinh hãi dòng lệ trào ra.

Đột nhiên, Mục Vương hướng về phía cô gái nhào tới, thân hình mập mạp đè lên người cô gái.

Cô gái miệng thì kêu khóc, thân hình thì dãy dụa nhằm thoát khỏi thân hình mập mạp đang đè nặng trên người, Mục Vương đưa bàn tay cầm thú toan cởi quần của cô gái, lúc này trong đầu hắn toàn bộ là những ý tưởng dâm loạn, căn bản không để ý tới Dận Không đang lẵng lặng xuất hiện phía sau

Dận Không hai tay cầm một cành cây, giơ cao đánh mạnh vào phía sau đầu Mục Vương, liền tức khắc cả thân mình mập mạp co giật một hồi sau đó ngất xĩu lên trên người cô gái

Cô gái cố sức đẩy thân hình mập mạp ra khỏi mình, lúc này y phục trên người đã bị xé rách nhiều chổ lộ ra làn da trắng hồng như tuyết, thấy vậy Dận Không cởi trường bào trên người khoát lên mình nàng

Nhìn hoa viên lúc này yên lặng, không một bóng người, Dận Không trong lòng lúc này mới bình tỉnh lại

Hắn cúi người xuống cố hết sức ốm cái xác của Mục Vướng hướng về cái giếng trong hoa viên đi tới, cô gái nhìn hành động của Dần Không không dấu nỗi sự tò mò và khó hiểu

Dận Không thấp giọng nói:

- Nhanh! Giúp ta một tay, nếu không cả hai ta sẽ cùng chết

Cô gái cắn chặt môi, suy nghĩ một lát trong lòng hình như quyết địnhcái gì đó, tiến tới giúp Dận Không mang thi thể Mục Vương tới giếng nước

Khuôn mặt cô gái đầy vẽ sợ hãi, thân hình mềm mại nhỏ nhắn run lên từng hồi. Dận Không dùng toàn lực ôm cái thân hình mập mạp lên trên miệng giếng, rồi đẩy xuống, nghe tiếng bọt nước vang khắp nơi, hắn mới thở phào một hơi dài nhẹ nhỏm trong lòng thầm nghĩ

"Cũng thật là kỳ quái! Mình vừa giết chết Mục Vương, mà trong lòng lại không cảm thấy chút gì sợ hãi

Liếc nhìn khuôn mặt không một chút huyết sắc của cô gái, một tay hắn nắm bả vai nàng nói:

- Nhớ kỹ! Coi như không có chuyện gì xảy ra

Miệng hắn phát ra âm thanh vô cùng lãnh khốc

Cô gái run rẩy gật đầu, hắn vỗ nhẹ lên vai nàng:

- Trở về đi

- Chỉ sợ... Những người kia biết... Mục Vương đuổi theo ta...

Cô gái nhắc nhở hắn

Hắn gật đầu:

- Ta mang người đi khỏi chổ này

- Người nào???

Trong hoa viên có người hô to một tiếng, thân hình Dận Không cùng cô gái nhất thời chấn động

Một gã mặc trang phục người hầu, trên tay cầm chiếc đèn lồng đang đi tới phía hai người, hắn là tồng quản Cần Vương Phủ, Trung Phúc

Viên tổng quản trông thấy Dận Không đang ôm cô gái, nhịn không được lộ ra vẽ mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ

“Vị hoàng tử nhỏ nhất này, nhất định sau lưng mấy vị hoàng huynh làm cái việc trộm hương thiết ngọc đây”

- Hoàng tử điện hạ! Ngài có nhìn thấy Mục Vương hay không?

Viên tổng quản Trung Phúc đang đi tìm Mục Vương, Dận Không nhanh chóng trấn an tâm thần liền nói:

- Hình như hoàng huynh ta đi tiểu tiện thì phải

- Thật là kỳ quái! Hạ nhân cũng tìm ở nơi đó rồi nhưng không thấy

Trung Phúc xoay người định rời đi

Dận Không đột nhiên ôm bụng la lớn:

- Ai cha! Đau bụng quá...!

Trung Phúc cuốn quít đi tới trước mặt Dận Không nói:

- Hoàng tử điện hạ! Người làm sao vậy, ta đi mời đại phu...

- Thôi! Không cần, tại vì người nhắc đến cái đó...

Dận Không ra vẽ mặt cực kì thống khổ

Trung Phúc biết nguyên nhân đau bụng của Dận Không, biết không sao liền xoay người rời đi. Trong lúc này, đột nhiên Dận không tung môt quyền thật mạnh vào sau đầu của vị quản gia, rên lên một tiếng Trung Phúc nằm xĩu trên mặt tuyết

Cởi bỏ đồ trên người vị quản gia đem đưa cho cô gái, Dận Không ôm cái xác vứt tiếp xuống cái giếng

Cô gái thấy hắn trong chốc lát ra tay giết liền hai mạng người, nhất thời tim đập chân run, thân hình như muồn té ngã

Dận Không quan sát chung quanh, thấy không có gì khác lạ, liền đi tới giúp cô gái mặc bộ đồ gia nhân và mang giày vào, sau đó mang nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cẩn thận xóa mọi dấu vết

Ra khỏi hoa viên, lúc này người đi qua đi lại nhiều hơn, cô gái hoảng sợ nép sát vào thân mình Dận Không, cũng may trong bóng tối, nên không ai lưu ý đến vẻ mặt này của nàng

Đi tới chổ đậu xe ngựa, Dận Không quan sát thấy đám ca cơ đang ngồi trên xe chưa rời đi, các nàng thuộc về hoàng cung nhạc phường, được Cần Vương mời tới giúp cho buổi tiệc thêm phần hưng phấn

Đợi cho xe ngựa của nhóm ca cơ rời đi, Dận Không mới mang cô gái đi tới cổ xe của mình, một cổ xe củ kỉ tấm bạt che đã sờn

Dịch An đang ngồi phía trước tay cầm cương ngựa, mắt nhắm nghiền tựa đang suy nghĩ điều gì đó

Dận Không ho nhẹ một tiếng, viên thái giám cuốn quít mở hai mắt

- Hoàng tử điện hạ...

Hằn lập tức chú ý đến cô gái đi cùng, gương mặt tràn đầy vẽ kinh ngạc

- Lập tức rời khỏi nơi này

Dận Không nói xong cầm tay cô gái đi vào trong xe

Trên không trung vang lên tiếng roi ngựa xé gió, hai thớt ngựa già kéo chiếc xe củ kỹ lăn trên mặt đất phủ đầy tuyết, không người nào bên ngoài có thể ngờ đến là trong cổ xe củ kỹ này là vị hoàng tử nhỏ nhất của Hâm Đức hoàng đế Đại Khang.

Cổ xe nguyên là của mẫu thân Dận Không năm đó lưu lại, tuy đã trãi qua nhiều năm tháng, nhưng bên trong vẫn còn lưu lại dáng vẽ sang trọng phú quý ngày nào, vốn là tứ mã kéo, nhưng đại nội tổng quản phân phối cho Dịch An chỉ hai thớt ngựa già, lấy sức hai ngựa già, kéo cổ tứ xa, nên xe chỉ chạy chầm chậm thong thả dù đã hết sức

Cô gái lúc này vẫn còn run rẫy chưa hoàn toàn khôi phục lại nỗi sợ hãi vừa rồi, Dận Không nhìn nàng cười ôn hòa nói:

- Ta còn không biết ngươi tên gì?

Gặp phải ánh mắt Dận Không, cô gái cuốn quít cúi đầu đáp:

- Nô tỳ là Thái Tuyết, đa tạ hoàng tử đã cứu giúp...

Dận Không nhàn nhạt nói:

- Ta cũng không nhớ kỹ là đã cứu ngươi khi nào

Cô gái sau khi nghe liền lập tức hiểu ra, đôi môi tái nhợt vì sợ hãi ngẩng đầu lên, điều này làm cho nàng thêm có dáng vẽ mong manh đến mê người, làm người khác không khỏi phát sinh ra cảm giác phải bảo vệ và chăm sóc

Dận Không vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, lúc náy trời đã tối, tuyết rơi từ từ trong không khí, hai bên đường tràn ngập ánh đèn lồng, khách bộ hành đi dạo đông đảo.

Tửu quán, cửa hàng buôn bán chật ních thực khách và khách mua bán, quả nhiên là một cảnh tượng náo nhiệt, cả kinh thành tràn đầy một cảnh thái bình thịnh vượng. Dận Không ở trong thâm cung quá lâu, nên bình thường hiếm thấy cảnh náo nhiệt này

Người đi bộ phía trước xe quá đông, nên cổ xe không thề di chuyển, Dịch An vén rèm xe quay đầu lại nói:

- Hoàng tử điện hạ! Ngài có muốn ta gọi người dẹp đường

Dận Không lắc đầu nói:

- Dịch An! Ngươi cứ đánh xe ngựa từ từ, đừng để ảnh hưởng mọi người, tới ngả tư cuối đường chờ ta, nhân cơ hội này ta đi dạo phố một chút

Dịch An gật đầu một cái, tay ghìm ngựa lại, Dận Không nắm bàn tay nhỏ bé của Thái Tuyết bước xuống xe

Trên đường, mỗi khách bộ hành trên tay đều cầm chiếc đèn lồng, xa xa nhìn lại trông giống như là dãy sao trên bầu trời đang lấp lánh

Dận Không sánh vai cùng Thái Tuyết bước đi chậm rãi, có lẽ do ảnh hưởng bởi không khí náo nhiệt phố phường vào dip tết, nên tâm tình của Thái Tuyết đã dần bình tĩnh trở lại

Ven đường có treo đèn lồng dạng giãi câu đối, Dận Không hứng thú nghĩ chân xem, mắt thấy cái hoa đăng treo bên trên có câu đối: “Cố ưu sầu u tư làm cách tao” đoán là thất ngôn đường thi, bên cạnh có hai gã tú tài còn trẻ đang làm ra vẽ suy nghĩ, liền lạnh nhạt nói:

- Tự tố bình sanh bất đắc chí

Dưới đèn, một người mặc áo màu vàng, dáng vẽ trung niên đột nhiên xoay đầu lại:

- Công tử! Tại sao lại nghĩ đến Bài thơ Tỳ Bà Hành của Hương Sơn Cư Sĩ để giãi câu đố này?

Dận Không cất cao giọng nói:

- Người xưa có câu: “Đừng giãi tại đề” là cách giãi câu đối trên hoa đăng đúng nhất, nay theo câu đối trên đèn hiển nhiên là lấy trong lịch sữ đề ra

Chính là Sở Quốc Đại Phu Khuất Nguyên, truyện là Sở Hoài Vương nhận được thư của Tần Quốc mời đến Tần để xin lỗi về việc cướp đất khi nghe tin Sở Tề liên minh, Hoài Vương lưỡng lự giữa đi và không đi. Khi đó Khuất Nguyên đứng ra can ngăn khuyên Hoài Vương không nên đi, nhưng thế lực sợ Tần lại mạnh hơn, cuối cùng Hoài Vương đáp ứng thư nước Tần, đi sang Tần, l iền bị Tần Quốc trở mặt bắt làm tù binh và mất tại đất khách, Thái tử Hoành lên ngôi hoàng dâm vô độ không nghe lời can gián của Khuất Nguyên, còn bị lũ gian thần ám hại nên đã viết bài thơ Ly Tao () trong đó có câu: "Cố ưu sầu u tư làm cách tao" bộc lộ tâm sự của mình

Hương Sơn Cư Sĩ, Bạch Cư Di sau đó viết bài thơ Tỳ Bà Hành có câu: "Tự tố bình sinh bất đắc chí" cùng Khuất Nguyên năm đó có cảnh ngộ vài phần tương tự

Vị trung niên liền khen:

- Công tử quả nhiên không giống người thường!

Nói xong, liền đem hoa đăng xuống giao tận tay Thái Tuyết mỉm cười nói:

- Hoa đăng tặng giai nhân, đúng là chuyện phong nhã

Vị trung niên này nhãn lực phi phàm, trong chốc lát đã nhận ra Thái Tuyết là nữ cãi trang

Thái Tuyết cười, khuôn mặt ửng đỏ, càng toát ra vẽ kiểu diễm không thể nào mô tả

Vị trung niên nói:

- Công tử phá giãi đối thật xuất chúng, chẳng hay có hứng thú trong việc đối liễn

Dận Không cười nói:

- Tiên sinh mời nói

Vị Trung niên liền nói:

- Năm nay, do may mắn, lão phu tình cờ có được một bức liễn, suy nghĩ đã lâu, mà vẫn không sao đối cho chỉnh được, nay xin mời công tử chỉ điểm cho lão phu.

Vị trung Niên đột nhiên im lặng, sau đó cất giọng ngâm:

- Năm trăm dặm thiên trì, chạy tới đáy mắt. Phi khâm ngạn trách, hỉ mang mang không khoát khôn cùng. Xem: Đông tương thần tuấn; Tây chứ linh nghi; Bắc đi uốn lượn; Nam tường cảo tố. Cao nhân vận sĩ, hà phương tuyển thắng đăng trước khi. Thừa dịp giải tự loa châu, sơ tương tựu phong hoàn vụ tấn. Chớ tần thiên vi địa, chút chuế chút thúy vũ đan hà. Mạc cô chịu: Bốn phía hương đạo; Vạn khoảnh tình sa; Cửu hạ phù dung; Tam xuân dương liễu.

Dận Không mày kiếm hơi nhíu lại, không nghĩ tới nới phố thì náo nhiệt này lại là nơi hang hổ đầm rồng, tưởng bức liễn chỉ là câu đối bình thường, nên mới tò mò xem thử, ai ngờ là bức liễn chín mươi chữ khí thế sôi trào, hào khí vạn dặm, trong nhất thời không tìm ra câu đối cho chỉnh

Bên cạnh Thái Tuyết bổng ôn nhu nói:

- Lão tiên sinh quả nhiên là học sâu hiểu rộng, công tử tiểu nử trước kia có dạy cho tiểu nữ một ít phương pháp đối, không biết tiểu nử có thể thay công tử đối vế này

Vị trung niên cười nói:

- Có câu tài nghệ không chỉ dành cho đấng mày râu, tiểu thư xin mời

Dận Không nhìn bộ dáng của Thái Tuyết, trong lòng chợt động: “Chẳng lẽ nha đầu này học nghệ xuất chúng”

Thái Tuyết nhẹ giọng nói:

- Mấy ngàn năm chuyện cũ, chú đáo trong lòng. Đem tửu lăng hư, thán cuồn cuộn anh hùng ở đâu. Nhớ: Hán tập lâu thuyền; Đường tiêu thiết trụ; Tống huy ngọc phủ; Nguyên khóa cách nang. Vĩ liệt phong công, hao hết di sơn tâm lực. Tẫn bức rèm che họa đống, cuốn không kịp Mộ Vũ hướng vân. Dễ đoạn kiệt tàn bi, đô phó cùng thương khói lạc theo. Con thắng được: Vài xử sơ chuông; Nửa giang ngư hỏa; Hai hàng thu nhạn; Nhất chẩm thanh sương.

Dận Không vừa nghe câu đối liền trợn mắt há hốc mồm, mà vị trung niên cũng kinh dị không kém, qua một lúc hắn cúi đầu quỳ xuống đất chấp tay vái rồi nói:

- Tiểu thư tài nghệ kinh thế, làm lão phu xấu hổ không thôi

Kì thật chuyện xấu hổ này không chỉ một mình hắn

Thái Tuyết thấy vậy cuốn quít trả lời:

- Lão tiên sinh đừng có nói như vậy, tiểu nử chỉ tùy tiện đáp câu đối, nào có tài kinh thế gì, lão tiên sinh mau mời đứng lên

Chuyện nảy giờ làm kinh động không ít người đi đường, lúc này tụ tập lại, Dận Không thấy vậy định bước đi, nhưng vị trung niên dứt khoát không buông tha, kéo tay Dận Không lại nói:

- Công tử! Xin theo ta một chút

Dận Không đối với vị trung niên này ngập tràn sự tò mò, nên cùng Thái Tuyết đi theo hắn đến một cây cầu, trên cây cầu này treo đầy hoa đăng, nhưng câu đối nằm trên đèn khuất tầm mắt nên không có ai nhìn, hơn nữa trên sông gió thổi lạnh buốt, nên căn bản không một ai ghé xem

Một người mặc trường bào củ nát, nằm trên cầu, tựa hồ đã ngủ say

Vị trung niên vỗ vỗ vai hắn kích động nói:

- Tào tiên sinh! Câu liễn đã có vế đối

Vị Đố chữ tiên sinh trở mình một cái, cặp mắt dương dương nhìn liếc qua Dận không một cái nói:

- Đối được liễu thì có cái gì mà ngạc nhiên

Vị trung niên có một chút xấu hổ nhìn Dận Không giãi thích:

- Tiên sinh nhà ta tính tình có chút quái dị, Công tử vạn lần đừng tức giận

Lúc này vị Đố chữ tiên sinh nhìn kỹ Dận Không, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lên một cách dị thường, đứng lên nói:

- Công tử! Tả phụ hữu bật, hiển nhiên là đế vương chi mệnh

Nội tâm Dận Không chấn động, nỗi bực dọc nảy giờ bổng nhiên biến mất

Vị trung niên lúc này đem tới cái ghế gỗ, Dận Không tiến lại ngồi đối diện nói:

- Xin hỏi tiên sinh cao danh quý tánh?

Đố chữ tiên sinh cười nói:

- Kẻ hèn họ Tào tên Duệ, năm nay bốn mươi ba tuổi

Ánh mắt của vị Tào tiên sinh thủy chung vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Dận Không, qua một hồi lâu, vị Đố chữ tiên sinh bùi ngùi thở dài nói:

- Tướng số của công tử, ta thật không có khả năng phán đoán

Dận Không cười nói:

- Tào tiên sinh có cái gì nói cái đó, không cần nói tường tận đâu

Tào Duệ nói:

- Ta biếu công tử một chữ

Nói xong, vươn ngón tay khô gầy chấm mực trên tráp, viết vào tờ giấy một chữ thật lớn: “TÙ”

Dận Không khó hiểu nhìn về phía hắn

Tào Duệ nói:

- Chữ này công tử gìn giữ cần thận, sau này tất sẽ có chổ dùng

Dận Không nghe thấy liền cẩn thận gấp nhỏ tờ giấy lại, cẩn thận bỏ vào trong áo

Tào Duệ lúc này mới nhìn Thái Tuyết:

- Vị cô nương này, hai mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, chắc là vừa mới trãi qua một việc gì đó làm kinh động

Thái Tuyết nhẹ nhàng a lên một tiếng, lập tức nhận thấy chính mình đang thất thố, lập tức kiềm hãm nét mặt lại

Lúc này vị trung niên nói:

- Vừa rồi đối câu liễn chính là vị tiểu thư này

Tào Duệ gật đầu:

- Xem ra Tào mỗ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này

Hắn lấy trong người ra một bức cổ họa nói:

- Tào mỗ được một vị bằng hữu nhờ cậy, đem bức họa này giao cho người có thể đối được bức liễn kia, nay vị cô nương này đã đối được, vậy bức tranh này giao cho cô nương

Hắn đem bức cổ họa giao tận tay Thái Tuyết xong, xoay người cùng vị trung niên bước đi, bỏ lại một dãy hoa đăng trên cầu

Dận Không cùng Thái Tuyết đi đến ngã tư cuối đường, Dịch An đã đợi ở đây từ lâu, hai người lên xe ngựa

Dận Không hướng Dịch An nói:

- Đi đến đường phía đông

Dịch An ngẩn người lập tức hỏi

- Hoàng tử điện hả có phải là muốn đi tìm Duyên Bình

- Uhm

Dận An trả lời đơn giản

Duyên Bình năm mười ba tuổi đã vào hoàng cung làm nô tỳ, hôm nay nhân dịp tết Nguyên tiêu, nên được nghĩ về thăm nhà

Sở dĩ Dận Không đi tìm Duyên Bình nguyên nhân chính là hắn không biết an bài Thái Tuyết như thế nào, hắn giết chết Mục Vương trong lòng cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, cái chết của Mục Vương là thuần túy ngoài ý muốn, nếu không phải Mục Vương mắng hắn, thì hắn cũng không nỗi sát tâm, hắn sẽ không vì một ca cơ mà làm chuyện mạo hiểm, mặc dù hắn đã bắt đầu cảm nhận được Thái Tuyết này thật không tầm thường

Hắn sở dĩ giết chết Trung Phúc, vì gã quản gia này thấy hắn đừng cùng với Thái Tuyết bên cạnh giếng, chỉ cần cái thi thể được phát hiện, rất dể đàng, mọi người sẽ nghĩ ngay là đến hắn là hung phạm, cho nên hắn không còn cách nào khác

Kỳ thật, ngay lúc đó hắn thậm chí muốn giết luôn Thái Tuyết, cũng không biết vì nguyên nhân gì, mà hắn buông tha

Thái Tuyết tay ôm bức cổ họa, thân thể mềm mại mỏng manh, đứng run rẩy, nhưng lần này là run vì cái lạnh của thời tiết, Dận Không đem áo choàng khoát lên trên mình, Thái Tuyết cúi đầu xuống, nhưng không cự tuyệt

- Tiểu An Tử! Sao ngươi lại tới đây

Bên ngoài vang lên tiếng của Duyên Bình Cô Cô

Dịch An cười nói:

- Chẳng những là ta, Tiểu Chủ nhân cũng đã tới

Duyên Bình cuốn quít bước tơi bên xe, cung kính nói:

- Nô tỳ không biết hoàng tử điện hạ đến, nên thất thố, mong hoàng tủ thứ tội

Khuôn mặt Dận Không hiện lên một nét cười nhàn nhạt, cả hoàng cung tôn kính với hắn như vậy chỉ có hai người bọn họ.

Dận Không cùng Thái Tuyết trên xe bước xuống đi vào nhà. Nhà Duyên Bình lúc trước cũng là gia đình quan lại, sau đó vì đắc tội với triều đình mà sa cơ lỡ vận, Duyên Bình phải bán mình vào cung làm nô tỳ, mẫu thân Dận Không giúp Duyên Bình thu xếp chổ này, để mang mẹ của mình về đây an dưỡng

Duyên Bình nhìn thấy Thái Tuyết thì thất kinh, Dận Không vội nói:

- Nàng vừa bán thân làm nô tỳ cho ta, tạm thời cho nàng tạm ở nơi này

Hắn lên tiếng, tự nhiên Duyên Binh không dám hỏi nhiều, bèn cầm tay Thái Tuyết dắt vào trong nhà

Dận Không cùng với Dich An ở lại phòng khách uống trà. Một lúc sau Thái Tuyết quay lại, lúc này đã mặc lại trang phục nữ nhi nhan sắc trở nên xinh đẹp động lòng người

Duyên Bình lấy cớ phải cùng vời Dịch An chuẩn bị tiệc tết lui ra sau, để lại trong phòng, hắn cùng Thái Tuyết hai người

Thái Tuyết đã đoán được thân phận hắn, nên biểu hiện thập phần cung kính

- Thái Tuyết! Trong kinh thành này, nhà ngươi có thân nhân nào không?

Thái Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Nô tỳ chỉ có một ca ca, nhưng do chiến loạn nên đã thất lạc nhiều năm nay

Dận Không gật đầu, bên ngoài biên giới Đại Khang quốc không bao giờ yên tỉnh, xung quanh là bảy quốc gia khác nhau nên chiến tranh xảy ra liên miên thủy chung không bao giờ dứt nên loại cảnh ngộ như Thái Tuyết có thể tùy ý mà thấy được

- Người trước tiên sống ở đây một thời gian, sau khi mọi việc yên ổn, ta sẽ cho người hộ tống ra khỏi kinh thành

Thái Tuyết cảm kích gật đầu, biểu lộ ra vẻ nhu nhược của nữ giới, tại hoàn cảnh này phó thác mọi sự cho Dận Không

Hắn cũng không thể ở lại lâu, đêm Nguyên Tiêu hoàng cung có quy định phải về cung trước nữa đêm, trong đầu hắn chợt muốn ra sống ở bên ngoài cho tự do tự tại, nhưng sau đó suy nghĩ lại muốn được như vậy e rằng phải hai năm sau này

Lúc hắn rời đi, Thái Tuyết theo hắn ra tận xe ngựa, thuận tay nàng đem giao bức cổ họa mà Tào tiên sinh đưa cho hắn, hướng nàng gật đầu như chào tạm biệt, chậm rãi buông màn xe

Dận Không sống tại Thanh Nguyệt Cung, nơi mọi người còn gọi là lãnh cung, sau khi mẫu thân hắn qua đời, thì nơi này do hắn kế thừa

Thanh Nguyệt Cung nằm ở tây bắc hoàng cùng, muốn đi vào nó, phải đi qua Thục Đức Cung cùng Nghi Chính Cung, nên bình thời thường xuyên hay đi qua lại hai cung này

Khép lại màn, không gian yên tỉnh trong xe làm hắn nhớ lại việc mưu sát Mục Vương, nội tâm không một chút sợ hãi hay lo lắng thầm nghỉ: “Nếu cho ta chọn lại một lần nữa, ta vẫn không chút do dự sẽ giết hắn, ta không tha bất cứ ai vũ nhục mẫu thân, bất kể cho dù hắn là ai”

Phía trước xe đột nhiên có âm thanh la khóc. Dịch An kéo dây cương, cổ xe dừng lại đột ngột, giọng Dịch An kinh hoàng thốt lên:

- Tiểu chủ nhân! Hoàng thượng ngự giá ở phía trước

Dận Không cuốn quít, sửa lại quần áo chỉnh tề, bước xuống xe. Trước cửa Thục Đức Cung mười mấy tên thái giám cùng cung nữ xếp thành hai hàng đứng thẳng, trong lòng hắn chợt nghĩ: “Cảnh tượng trông giống như là ta đang ngự giá...”

Dịch An đem xe ngựa qua một bên, Dận Không theo quy củ, quỳ trên mặt đất đợi hoàng đế ngự giá tới

- Hoàng thượng! Thiếp thật sự không có cố ý mà...

Người khóc chính là Trân phi là phi tử mà năm ngoái hoàng đế sủng ái nhất, là phi tần có sắc đẹp xuất chúng nhất bên cạnh hoàng đế, sau đó bởi vì thời gian đã lâu mà không hoài thai, nên đã lén mời mấy tay thuật sỹ về làm phép, do có người biết lén tố cáo, hoàng đế nghe được sợ Phi gia hại chính mình, nên đày phi vào lãnh cung

Hôm nay đại khái, hoàng đế nhớ đến tình xưa, nên mới tới ghé thăm nàng, không biết Trân phi đã làm chuyện gì mà vị hoàng đế đang nổi giận

Trân phi khóc cả thân hình ngả trên mặt tuyết, nhưng vị hoàng đế không liếc mắt tới một cái, xăm xăm bước đi ra phía trước

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio