Ta lắc đầu nói:
“Chiến sự Khang Tần mới kết thúc, nếu như ta mang nàng đi, thì đối với Tần quốc là một sự sỉ nhục, không ai có thể tha thứ cho chuyện này cả.”
Ánh mắt của Lệ Cơ khôi phục sự bình tĩnh và lạnh lùng ban đầu, hiện thực đã định trước chúng ta có duyên nhưng không có phận.
Nàng hái một bông hoa đào bên cạnh xuống, dùng tay bóp nát nó, nói:
“Phụ thân ta chết như thế nào?”
Trong lòng ta ngơ ngác, Bạch Quỹ chết trong tay Tinh Hậu, chuyện này ta cũng không muốn nói cho Lệ Cơ, với tình cảnh của nàng, biết sự thật không có gì tốt cả.
Lệ Cơ nói:
“Có phải là do thái hậu bố trí không?”
Ta trầm ngâm không nói.
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, lúc phụ thân ta bị vây ở Man Châu, các thành xung quanh đều đóng cửa không ra, thờ ờ để một mình phụ thân ta tác chiến, nếu như không có sự phân phó của thái hậu, bọn họ sẽ không có lá gan lớn tới mức như vậy.”
Trong lòng ta lấy làm kỳ quái, Lệ Cơ ở trong thâm cung, sao lại có thể nắm chắc tình hình chiến sự tới như vậy? Chẳng nhẽ có người đem tình hình nói cho nàng biết, châm ngòi cho cừu hận của nàng với Tinh Hậu.
Lệ Cơ nói:
“Ngươi không cần sợ, kể từ khi ta biết tin tức phụ thân ta mất đi, ta đã không còn chủ ý rời khỏi Tần cung, ta hỏi ngươi như vậy, là muốn thử tâm ý của ta với ngươi mà thôi.”
Nàng lạnh lùng nói:
“Ở trong lòng của ngươi địa vị của ta xem ra còn kém Tư Hầu.”
Trong đôi mắt phượng của nàng tỏa ra sự oán độc:
“Nếu ta không chiếm được, thì ta quyết không cho người khác có được.”
Ta âm thầm xấu hổ, Lệ Cơ vốn cao quý và lạnh lùng đây cũng là điểm mà ta yêu thích nàng, nhưng tình cảnh hiện tại đã kéo xa quan hệ của ta với nàng.
Đột nhiên ta cảm nhận được, ở phương diện này Lệ Cơ và Tinh Hậu có chút tương tự nhau.
Loại cảm giác này làm cho ta cực kỳ sợ hãi Lệ Cơ đã thay đổi, nàng trở nên bình tĩnh lạnh lùng và lý trí, điều này là do ai tạo thành?
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Ta đã đừng đem tất cả hi vọng đặt lên người của ngươi, nhưng bây giờ ta mới phát hiện mình ngây thơ và ấu trĩ tới mức nào!”
Nàng xoay người bỏ đi, không liếc mắt nhìn ta một cái.
Trở lại trước mộ Bạch Quỹ, Lệ Cơ đã đi, chỉ còn một mình Tư Hầu cô đơn đứng đó.
“Tỷ tỷ dường như rất tức giận!”
Tư Hầu nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu, cầm lấy cái cạp lồng trên đất, thấp giọng nói:
“Ta đưa muội trở về.”
Làm cho ta ngoài ý muốn chính là, Tư Hầu đã rời khỏi tướng quân phủ, mà tới ở trong một biệt viện của Bạch Quỹ, nơi đây chỉ là bốn mái nhà thanh u yên tĩnh.
Hầu hạ nàng chỉ có Lăng Phượng và một vị lão ma ma (người vú già), Tư Hầu giải thích:
“Một mình ta không hợp ở trong một nơi lớn như vậy, nên ta mang theo Lăng Phượng và Vũ ma ma tới đây”
Ta theo nàng tới phòng khách, phòng khách tuy nhỏ, thế nhưng bố trí lại hết sức lịch sự tao nhã, trên tường có treo nhiều bức tranh, ta đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc đầu chúng ta quen biết, không khỏi cười thầm một tiếng.
Khuôn mặt Tư Hầu ửng hồng nói:
“Ta vẽ không tốt, ngươi đừng có cười.”
Ta ha hả cười nói:
“Lúc đầu ta chỉ cố ý chọc giận nàng, chứ thực ra bút vẽ của nàng đã ẩn chứa sự quý phái.”
Tư Hầu u oán thở dài một hơi nói:
“Chỉ tiếc cha ta không còn nhìn thấy nó nữa.”
Ta thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ, ngoại trừ Lệ Cơ ở trong cung, thì trên thế giới này nàng không còn một thân nhân nào nữa.
Lệ Cơ ốc còn không mang nổi mình ốc, thì sao có thể chiếu cố nổi cho nàng, ta thầm nghĩ:
“Tốt nhất là mang nàng cùng rời khỏi nơi này.”
Nhướng mày, ý nghĩ này đúng là một chủ ý hay, ta cố ý thở dài một hơi.
Tư Hầu nói:
“Ngươi hình như có tâm sự?”
“Dận Không ngày mai phải rời khỏi nơi này, lúc sắp chia tay có một chuyện không thể yên lòng.”
Tư Hầu nói:
“Chuyện gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Trước kia ở trên chiến trường, Bạch tướng quân có giao phó cho ta một việc, Dận Không không biết có nên nói hay không?”
Tư Hầu nói:
“Nếu như là phụ thân ta giao phó, Bình vương cứ nói đừng ngại.”
Ta nhìn thẳng vào trong đôi mắt đẹp của nàng, nhẹ giọng nói:
“Bạch đại tướng quân bảo ta chiếu cố nàng cả đời.”
Tư Hầu ngàn vạn lần không ngờ ta lại nói câu này, khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
“Những lời này... Có phải là do phụ thân ta nói không?”
“Ngàn vạn lần chính xác!”
Bạch Quỹ đương nhiên không nói đem Tư Hầu gả cho ta, thế nhưng để bảo vệ nàng ta không còn cách nào khác là nói dối, Bạch Quỹ nếu như ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không phản đối ta làm như vậy.
Tư Hầu trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Thế nhưng... Tỷ tỷ ta đặt cho ta một mối hôn sự!”
“Cái gì?”
Ta cả kinh nói, lúc này ta mới hiểu hàm nghĩa chân chính của câu nói khi Lệ Cơ rời đi, nàng đã sớm nhận ra Tư Hầu có tinh cảm với ta, với tình cảnh của nàng hiện nay thì không cách nào đến với ta được, cho nên giận chó đánh mèo.
Tư Hầu chán nản nói:
“Tỷ tỷ đem ta gả cho Tam công tử Chu Tự Chân của Thái Phó Chu Vô Mặc.”
Trong lòng ta thẩm mắng:
“Cái tên Chu Tự Thân kia tính là gì mà xứng với Tư Hầu.”
Chuyện này hiển nhiên là do Lệ Cơ thao túng, nàng vốn hận Tư Hầu từ lâu rồi.
Ta cầm lấy bàn tay của Tư Hầu, nói:
“Nàng chưa gặp Chu Tự Chân lần nào, sao có thể có tình cảm với hắn được?”
Tư Hầu nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của ta, thấp giọng nói:
“Trên đời này ta chỉ có một người thân duy nhất là tỷ tỷ, nếu như ta không nghe lời tỷ ấy, thì tỷ ấy nhất định sẽ thương tâm.”
Ta cười lạnh nói:
“Chẳng nhẽ nghe lời cả chuyện bắt nàng nhảy vào hố lửa? Trong lòng nàng ấy có lẽ không coi nàng là tỷ muội từ lâu rồi.”
“Không được vu oan cho tỷ tỷ của ta!”
Tư Hầu tức giận nói.
Ta gật đầu:
“Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, nàng có thích ta hay không?”
Tư Hầu khuôn mặt ửng đỏ, bảo nàng mở miệng nói thích ta thì đúng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Ta thâm tình nói:
“Nếu như nàng không nói thì đã chứng minh nàng thích ta.”
Tư Hầu cố sức cắn cắn môi dưới nói:
“Ngươi sao có thể biết tâm ý của ta thế nào? Ta không thể bỏ đi như vậy, càng không thể làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ.”
Ta cả giận nói:
“Nàng có nghĩ cho mình, có từng nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?”
Ta đột nhiên nắm lấy vai nàng, cố sức kéo nàng vào trong lòng.
Tư Hầu liều mạng giãy dụa, nhưng ta lại dùng miệng bịt kín miệng nàng, tay phải chui vào trong quần, xoa đôi chân ngọc nhẵn bóng của nàng.
Cho dù ta phải dùng tới thủ đoạn nào đi chăng nữa, cũng phải có được nàng, nàng là của ta, ta không thể để nàng rơi vào trong tay kẻ khác được.