Dưới sự hộ tống của Khâu Đức, nhóm người chúng ta tiến vào trong Miện Trì thành.
Đây là một trọng trấn quan trọng nơi biên giới, thường xuyên có chiến hỏa, những vết thương trước mắt thật sự là rõ ràng, đi trên tuyến đường chính trong thành mà thấy rất ít người kinh doanh hoặc bán hàng rong.
Khâu Đức sóng vai đi với ta giới thiệu những địa danh đã đi qua.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng ta có một nỗi khổ không nói nên lời, tường thành cháy đen, nhà cửa tàn tạ.
Mỗi một chỗ hư hỏng lại giống như một vết thương trên người của ta trong tiềm thức, ta đã coi Đại Khang là vật riêng của mình, nó chỉ cần đau ở đâu là ta cảm nhận được ở đó.
Tiệc rượu tuy rằng phong phú, thế nhưng ta đã mất đi sự nhiệt tình, rượu ngon mà giống như máu của các tướng sĩ.
Chỉ có tới mảnh đất này, ta mới cảm nhận sự được yêu thương của ta dành cho nó.
Hôm nay Đại Khang đã thương tích đầy mình, một cảm giác gấp gáp tràn ngập trong trái tim của ta.
Khâu Đức cung kính nói:
“Nơi nghỉ chân của Bình vương điện hạ ty chức đã an bài thỏa đáng, mong người ở Miện trì thành thêm mấy ngày.”
Ta lắc đầu nói:
“Sáng sớm ngày mai ta phải rời khỏi đây, ngươi phái một chi đội năm nghìn người hộ tống ta trở lại Khang Đô.”
“Năm nghìn?”
Khâu Đức ngẩn ra, quân đội của cả tòa Miện trì thành này mới có vạn, trong khi đó ta há mồm đã nói ra con số năm nghìn người.
“Không được sao?”
Ta lạnh lùng nói.
Khâu Đức cười nói:
“Vi thần không có ý này, điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai ty chức sẽ an bài thỏa đáng.”
Có năm nghìn binh sĩ hộ tống, sự an toàn trên đường đi của ta không thành vấn đề này.
Ta đem năm nghìn quân này giao cho Tiêu Trấn Kỳ điều khiển, thuở nhỏ hắn có nghiên cứu binh pháp, có kiến giải độc đáo với bày binh bố trận, nhưng mà chưa có cơ hội thực tiễn mà thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn làm một tướng lĩnh cầm quân, nên lập tức biểu hiện tài năng quân sự siêu nhiên trời cho, năm nghìn binh sĩ dưới pháp lệnh của hắn, quân kỷ nghiêm minh, di chuyển có trận hình, ngay cả một người am hiểu sâu về binh thuật như Vân Na cũng phải âm thầm thán phục.
Đi đường bộ giúp ta càng hiểu rõ tình cảnh của Đại Khang, tất cả quả nhiên đúng như lời Ung vương nói, mấy năm nay Đại Khang tai họa không ngừng, dân chúng lầm than.
Trong khi đó vì trận chiến tranh này Hâm Đức hoàng đế đã gia tăng thuế khóa với dân chúng.
Từ Miện trì đi tới Khang Đô, ta chẳng thấy một thành trấn nào giàu có và đông đúc cả.
Kinh tế Đại Khang so với thời điểm ta rời khỏi đất nước còn thấp hơn rất nhiều.
Ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, dưới tình huống này, Hâm Đức hoàng đế sao lại có thể quyết định xuất binh được chứ?
Nếu như người thống trị một triều đại có tư tưởng cực kỳ hiếu chiến sẽ làm cho triều đại đó suy yếu.
Khi cách Khang Đô chi còn hai ngày, trời lại đổ mua, đêm đó chúng ta dừng chân ở một noi gọi là “Công tử Bá” .
Lúc ăn cơm chiều, không ít binh sĩ hướng về phía con đê dập đầu, rượu mà ta đem tặng cho họ, họ lại mang ra con đê tưới lên đó, hành động này làm cho ta hiếu kỳ, ta bảo Tiêu Trấn Kỳ đi hỏi xem có chuyện gì.
Không bao lâu sau, Tiêu Trấn Kỳ trở lại doanh trướng, thấp giọng nói:
“Công từ, hóa ra đây chính là nơi năm xưa thái tử Long Dận Cơ giúp nạn dân chống thiên tai, con đê này là do thái tử tự mình xây dựng, các binh sĩ khi đi qua hai bờ sông Hoàng Hà đều dập đầu nhớ tới ân đức của người.”
Trong lòng ta không khỏi kích động, không nghĩ tới con đê này là do phụ thân ta xây, công đức của người năm xưa, bây giờ vẫn có người tưởng nhớ.
Ta thay một bộ trường bào màu trắng, mang theo Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ, xách trái cây và rượu ngon tới con đê.
Đêm đã khuya, mưa lại càng nặng hạt, hai bờ sông Hoàng Hà hoàn toàn bao phủ trong mua bụi thê lương.
Ta đứng yên lặng trên con đê, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng phụ thân năm đó suất lĩnh mọi người chống lũ.
Ta cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái, sau đó đem rượu ngon tưới lên con đê, rượu này ta mời cả mảnh đất Đại Khang.
Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức quỳ xuống, bọn họ tuy rằng không biết vì sao ta làm như vậy.
Thế nhưng từ hành động trọng nghĩa của ta có thể nhận thấy, mảnh đất này có ý nghĩa không tầm thường với ta.
Ta lại rót một chén rượu, tự mình uống một hớp sau đó đổ một nửa xuống con sông Hoàng Hà, mắt của ta đã tràn ngập lệ nóng, chúng làm cho tầm nhìn của ta bị nhòa đi.
Trong lúc hoảng hốt ta như nhìn thấy một nam tử phong thần như ngọc, đang ngồi đối diện với ta, người đó mỉm cười thân thiện, nói:
“Dận Không, con rốt cục đã trở về!”
Phụ thân của ta! Trong lòng ta thầm gọi tên người, cả kiếp này ta không được gặp phụ thân, người mỉm cười nhìn ta, giơ chén rượu trong tay, nói:
“Dận Không! Con hãy nhìn kỹ mảnh đất dưới chân, những dãy núi, con sông, bầu trời, bách tính toàn bộ đều thuộc về con.”
Ta nặng nề gật đầu, nước mắt không thể kiềm chế được chảy ra.
“Ta có thể làm được, thì con nhất định có thể làm được, ta tin tưởng con, chuyện con làm còn tốt hơn ta!”
Người đưa tay mở tấm địa đồ mà ta đã in sâu vào trong óc, nói:
“Dận Không, con nhớ kỹ mảnh đất này, đây mới là lãnh thổ của Đại Khang, nó là một quá khứ huy hoàng, con thân là con cháu của Long thị, con không thể để nó bị mất.”
Ta không nói một câu nào, chỉ có mỗi cách gật đầu liên tục.
Phụ thân của ta nhẹ nhàng vỗ vai ta, nói:
“Con phải quên cừu hận, vì cừu hận sẽ ảnh hưởng tói sự phán đoán, vĩnh viễn con phải nhớ kỹ, Đại Khang mới là mục đích của con.”
Mẫu thân ta mặc một bộ y phục màu trắng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau phụ thân ta, mẫu thân mỉm cười nhìn phụ tử chúng ta, cổ họng ta nghẹn lại, chưa bao giờ ta có được tình cảm như thế này.
Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta, dùng khẩu khí quen thuộc oán trách:
“Đứa nhỏ này, chiếu cố tốt mình.”
Ta nắm lấy hai bàn tay của hai người để vào trong ngực của mình, mong khoảnh khắc này có thể vĩnh hằng.
Thân ảnh của hai người nhạt nhòa trong làn mưa bụi, trước mắt ta lúc này chỉ còn có mỗi nước mưa thê lương.
Tiếng sóng vẫn như cũ, tiếng gió vẫn như xưa, ta trịnh trọng quỳ lạy ở trên con đê, sau đó ôm lấy vò rượu bên người, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ta toàn lực ném vò rượu xuống dòng sông sóng nước cuồn cuộn, ngửa đầu hét một tiếng điên cuồng từ trong nội tâm.
Ta sống không phải vì báo thù, ta sống để lấy lại những gì thuộc về ta.