Ánh trăng soi vào mặt nước trong hồ, phản xạ lên thân thể mềm mại của Tinh hậu, gió đêm nhè nhẹ thổi, từ trên dáng vẻ mê người đó toát ra một mùi hương thoang thoảng, phong vị của nữ nhân thành thục, làm Dận Không như say như mê
- Nói đi!
Âm thanh Tinh hậu lạnh như băng
Hắn nhìn xung quanh thấy không có người, liền quỳ gối xuống trước mặt Tinh hậu, nói:
- Bệnh tình hoàng thượng đã không còn cách cứu chữa
Dận Không ngưng nói lại, chú ý lên cái bóng Tinh hậu dưới mặt đất quan sát, thấy nàng vẫn không có phản ứng gì.
- Hoàng thượng rốt cục là mắc bệnh gì?
- Theo lời Tôn tiên sinh nói, bệnh của hoàng thượng là do phục dùng lâu dài một dược liệu gọi là Tiêu Dao Tán, bây giờ độc tố đã xâm nhập phế phủ, không còn cách nào có thể chữa được!
Dận Không vừa nói vừa run, hắn quyết định đem cái mạng sống của mình ra đánh cược, nếu chính Tinh hậu hạ độc, thì coi như canh bạc của hắn thua thảm
Tinh hậu thở dài ra một tiếng, sau đó ngồi xuống cái ghế đá trong hoa viên, khoát tay bảo hắn đến cùng ngồi, nàng nói:
- Ba năm trước đây, hoàng thượng đột nhiên bị cơn đau đầu kì lạ, mỗi lần phát tác, đau đến không muốn sống, hầu như tất cả đại phu tại Tần đều được mời đến nhưng vẫn không tìm ra căn nguyên. Hai năm trước, Lô vương Yên Hưng Tứ, chẳng biết từ đâu, mời đến một vị Vu y, người này sau khi xem bệnh cho hoàng thượng, thì đưa ra toa thuốc, trong đó có một dược liệu, chính là thứ mà Tôn tiên sinh nói: “Tiêu Dao Tán”, hắn nói đây là phương thuốc bí truyền, hoàng thượng sau khi dùng thuốc này, quả nhiên cơn đau đầu thuyên giảm, tình hình trở nên tốt hơn
Truyện Của Tui . net
Dận Không âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhỏm, nguyên lại là do người khác hạ độc, nếu Tinh hậu không liên quan, canh bạc này của hắn có lẻ thắng
Tinh hậu lại nói:
- Thấy hoàng thượng khôi phục lại sức khỏe, ai nấy trong hoàng cung đều mừng rỡ. Nhưng sau này hoàng thượng bắt đầu lại đau đầu nếu không dùng toa thuốc có chứa Tiêu Dao Tán, bắt đầu là ba ngày một lần, sau đó là một ngày một lần, nửa năm trước là một ngày phục dùng nhiều lần, con người hoàng thượng dần trở nên si ngốc, ngơ ngác, chuyện quốc gia đại sự đều vô năng xử lý, nhìn hoàng thượng ngày một già yếu, ta mới đoán ra, ngày đó Lô vương cùng Yên Nguyên Tịch lập mưu gây ra
Dận Không lặng im, ngồi nghe. Nếu hêt thảy mọi điều đều như Tinh hậu nói, thì Yên Nguyên Tịch con người này quả thật vô cùng tàn ác và âm hiểm, hắn dám hạ độc phụ hoàng mình, mưu cầu ngôi vị hoàng đế
Tinh hậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ:
- Dận Không! Toàn bộ ngự y trong cung này toàn là lủ vô dụng, bọn họ nói hoàng thượng có thề kéo dài nhiều nhất là bảy ngày
Tinh hậu ngừng lại, khuôn mặt cố gắng cười mỉm đượm vẻ bất lực, dưới ánh trăng sáng, Tinh hậu trong bộ bạch y cung trang như là tiên nữ hạ phàm, nàng nói tiếp:
- Mà cái ta cần nhất ngay bây giờ, chính là thời gian!
Dận Không đương nhiên hiểu ý tứ của Tinh hậu, nếu trong vòng bảy ngày, Tần đế băng hà, Yên Nguyên Tịch với cương vị thái tử, đương nhiên đường hoàng đăng cơ đế vị. Tinh hậu trong thời gian ngắn không có cách nào chuẩn bị chu đáo
Tinh hậu nói:
- Ta muốn kéo dài khoảng hai mươi ngày, ngươi có làm được không?
Nhớ lời Tôn Tam Phân nói, hắn không do dự liền gật đầu đáp ứng
Nét mặt Tinh hậu lộ vẻ vui mừng nói:
- Dận Không! Nếu ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, ta đảm bảo tại Đại Tần, ngươi sẽ luôn có vinh hoa phú quý, một đời không lo
Trong lòng mừng rỡ, Dận Không cuốn quít quỳ xuống nói:
- Dận Không... Tạ ơn cô cô trước
Tinh hậu mỉm cười nói:
- Nếu ta không nhầm, thì người so với Nguyên Tông còn nhỏ hơn hai tuổi. Nếu người không chê, sau nay gọi ta một tiếng mẫu thân đi
Dận Không không thể tin tưởng lời vừa nghe từ Tinh hậu, Tinh hậu muốn nhận hắn làm nghĩa tử, đối với hắn mà nói, chuyện này thật sự là một bước lên trời, liền cuốn quít quỳ rạp dưới mặt đất, xá ba cái, nói lớn:
- Mẫu thân tại thượng! Xin nhận của nghĩa tử ba lạy
Tinh hậu nhận hắn làm nghĩa tử, sau này đương nhiên có thể tự do ra vào cung, nhưng quan trọng hơn sau này cả Đại Tần đều biết Tinh hậu là người đứng sau lưng hắn, thái tử Yên Nguyên Tịch cũng không dám đối phó với hắn như trước
Tinh hậu dặn dò:
- Bệnh tình hoàng thượng, ngoài trừ chúng ta ra, không được cho người khác biết
Dận Không lập tức gật gật đầu
Lúc này ở phía xa đột nhiên nghe tiếng khóc lớn của Yên Lâm
- Mẫu hậu! Mau tới, phụ hoàng không xong rồi...
Hắn cùng Tinh hậu nhìn nhau, ánh mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh sợ
Tinh hậu sợ hãi vì quyền lực và địa vị có thể mất đi. Dận Không sợ hãi, vì mọi nổ lực sẽ tan thành bọt nước nếu Tần đế băng hà vào lúc này
Khi hắn cùng Tinh hậu đi vào cửa, liền nghe được tiếng khóc than bi thảm, Tinh hậu cuốn quít đi vào trong. Dận Không thấy Tôn Tam Phân lấy ra từ hòm thuốc một cái hộp gỗ, nét mặt vẫn bình thản trầm ngâm, nhất thời nội tâm liền bình tĩnh, đối với y thuật của Tôn Tam Phân, hắn luôn vô cùng tin tưởng
Hai ngự y đang ở cạnh Tần đế tận lực cứu chữa. Bản thân là con dân Đại Khang, nên Tôn Tam Phân không thể nhúng tay vào, nhưng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Tinh hậu lên tiếng
Tinh hậu đã mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, lớn tiếng nói:
- Dận Không!
Lời này chính là cho phép Tôn Tam Phân, hai người trước sau từ từ đi vào trong phòng, nội tâm Dận Không vô cùng khẩn trương, tương lại tại Đại Tần của hắn, đang nằm hết trên tay Tôn Tam Phân
Nét mặt Tần đế nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng rên rĩ, hai ngự y thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, xem ra cả hai đã không có biện pháp
Tôn Tam Phân đem hộp gỗ đặt trên long sàn, tay mở ra, bên trong chứa đầy dao mỗ và kim châm. Một thái giám đứng bên cạnh thấy vậy, thất kinh la lớn:
- Lớn mật! Dám mang vũ khí vào, mưu đồ bất chính
Tôn Tam Phân lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu nương nương! Xin mời tất cả mọi người không liên quan ra ngoài hết
Môi đào Tinh hậu cắn chặt, hy vọng của nàng giờ đặt ở đôi tay Tôn Tam Phân, dù có mời nàng ra ngoài, nàng cũng sẽ đáp ứng, lớn giọng quát:
- Còn dám quấy nhiễu, Tôn tiên sinh chữa bệnh cho hoàng thượng, cẩn thận coi chừng ta chém cái đầu của ngươi!
Vài tên thái giám nghe vậy, liền kinh hãi, xin phép lui ra bên ngoài
Tôn Tam Phân cầm cổ tay Tần đế, lấy dao khứa trên mạch một nhát, một dòng máu đen dọc theo cổ tay chảy ra ngoài
Dận Không liếc mắt trông thấy, Tôn Tam Phân dù rạch vết dao trên tay Tần đế, mà cảm thấy như đang rạch trên tay hắn, cơ hồ không dám nhìn cảnh tượng này, vô tình ánh mắt hắn lại gặp phải ánh mắt của Tinh hậu, lúc này nàng đã không còn huyết sắc trên khuôn mặt, đôi môi đào thỉnh thoảng run lên, hai tay nắm chặt.
Tôn Tam Phân có điều gì sơ sẫy thì cái Dận Không mất là tính mạng, còn nàng cái mất chính là giang sơn Đại Tần
Bình tĩnh không vội vàng, Tôn Tam Phân nhẹ nhàng buông ngân đao, lấy kim châm ra, ánh mắt nhìn Tinh hậu ra ý bảo đở Tần đế ngồi dậy. Tay cầm kim châm hướng Bách hội huyệt trên đỉnh đầu đâm tới, một châm đâm ra, lập tức thu về, hai tay nhanh như gió liên tiếp châm vào các đại huyệt Đại chuy, phong phủ...
Ước chừng thời gian dùng một chun trà, ba mươi đại huyệt trên người Tần đế, kim châm đều đâm tới. Hít một hơi lấy sức, Tôn Tam Phân lấy ra trong hộp một cây kim khác và tiếp tục chấm tới
Sau khi dùng kim châm đả thông kinh mạch Tần đế, mồ hôi trên trán của Tôn Tam Phân ướt đẫm, hắn thu châm lại, thì liền nghe Tần đế phát ra tiếng: “Nga...”
Hai mắt mở ra, miệng phun một ngụm máu đen kịt, tiếng ho khan một lần nữa vang lên trong Dụ Đức cung, trên mặt mỗi người trong cung, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôn Tam Phân đã thành công đem Tần đê quay lại từ cõi chết
Đợi cho Tần đế thiếp đi, Dận Không cùng Nguyên Tịch, Yên Lâm lui ra ngoài
Yên Lâm thấy phụ hoàng tạm thời qua cơn nguy kịch, tay lau khô nước mắt, liếc nhìn Dận Không, ra ý muốn nhắc nhở lời hứa hẹn của hắn về Dao Như
Kỳ vương Yên Nguyên Tông từ lúc thấy Dận Không đến giờ do lo lắng bệnh tình của Tần đế, nên không có chào hỏi, nay chủ động đi đến gần hắn, nói;
- Bình vương điện hạ! Đa tạ ngươi đã mang Tôn tiên sinh đến đây
- Sau này các ngươi là huynh đệ
Tinh hậu vén màn trúc từ từ đi ra, vẻ mặt của nàng đã khôi phục lại nét trấn tĩnh thường ngày, nói
Kỳ vương đương nhiên không biết chuyện của Dận Không nhận Tinh hậu làm mẹ, liền trố mắt nhìn hắn
Tinh hậu cười nói:
- Ta chính thức nhận Dận Không làm nghĩa tử, sau này hắn là đệ đệ của ngươi
Kỳ vương nét mặt mừng rỡ, đối với hắn mà nói, trong hoàng thất, tuy huynh đệ nhiều, nhưng không có ai có cùng sở thích như hắn, Dận Không tài thư phú hơn người, chính là hợp ý hắn, liền cầm hai tay Dận Không nói:
- Dận Không! Ta sớm đã có ý định cùng ngươi kết bái huynh đệ, không nghĩ tới chuyện này mẫu hậu đã làm trước
Yên Lâm dướn ánh mắt gắt gao nhìn Dận Không, sau đó đi lại gần hắn, vươn tay vỗ vỗ trên vai nói:
- Dận Không! Ngươi là đệ đệ của thất ca, đương nhiên cũng là huynh đệ của ta, ngàn vạn lần cũng không nên quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta.
Yên Lâm vỗ toàn lực, khiến Dận Không đau đớn mà không nói nên lời, trong lòng thầm hận: “Nếu ngươi để ta nắm được cơ hội thì ta sẽ cho ngươi chết không bằng sống”
Tinh hậu lấy trong người ra một phỉ thúy ngọc bội nói:
- Đây là Long bội, là thứ mà hoàng thượng luôn mang theo bên mình, nay ta vừa nhận ngươi làm nghĩa tử, hoàng thượng đương nhiên là nghĩa phụ, vật này chúng ta tặng cho ngươi, coi như là lễ vật ra mắt
Trong lòng Dận Không thầm cười, nếu Tần đế tỉnh táo, sẽ không bao giờ nhận tên địch quốc chất tử này làm nghĩa tử, long bội này chắc là Tinh hậu lấy từ trên người Tần đế đưa cho hắn, chủ ý nhận hắn làm nghĩa tử đương nhiên là do nàng quyết định
Dận Không quỳ xuống miệng nói
- Tạ ơn nghĩa hậu
Trong lòng hắn vô cùng đắc ý
Tần đế được Tôn Tam Phân điều trị đã qua được cơn nguy hiễm, tinh thần Tinh hậu đã trầm tỉnh trở lại, hướng Dận Không nói:
- Tôn tiên sinh nên ở trong cung theo dõi bệnh tình hoàng thượng, ý ngươi thế nào?
Dận Không thống khoái gật đầu
Trước khi rời đi, Tinh hậu hướng Kỳ vương nói:
- Nguyên Tông! Ngày mai, đem chuyện ta và phu hoàng nhận Dận Không làm nghĩa tử thông báo cho chư vị hoàng tộc công khanh đại thần, sau đó phái người đi tìm một phủ đệ mới
Kỳ vương cười nói:
- Mẫu hậu yên tâm! Hoàng nhi sẽ liền thông báo việc này, còn phủ đệ hoàng nhi thấy Phong Lâm Các hiện này không ai ở, nếu Dận Không không chê đơn sơ, có thể đến đó
Tinh hậu gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt
Nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Nguyên Tịch khẳng định vẫn còn rất căm tức Dận Không, nay ngươi đã là nghĩa tử của ta, ta ban chỉ dụ này, hắn cũng không dám làm khó dễ
Đối với Dận Không mà nói, buổi tối hôm nay cảm giác của hắn đi từ nguy hiễm sang tràn đầy hưng phấn, đảo mắt một cái, một người mang thân phận chất tử trở thành nghĩa tử của hoàng đế và hoàng hậu Đại Tần, tương lai tốt đẹp phía trước đang từng bước hé rộng
Vui sướng qua đi, hắn lại tỉnh táo suy nghĩ lại, Tinh hậu sỡ dĩ nhận hắn làm nghĩa tử, là do tình thế trước mắt, hắn đối với nàng cực kì có giá trị lợi dụng, nếu muốn cho hoàng hậu thật coi trọng, trong thời gian ngắn phải biểu hiện cho thật tốt, khiến Tinh hậu xem hắn là nhân vật không thể thiếu trong việc giành quyền lực này
Thật ra Dận Không cũng không có chuẫn bị cho tình huống hiện nay, tính toàn ban đầu của hắn là từ từ coi tình thế quyền lực ở Đại Tần trong tay kẽ nào, rồi mới hành sự, nhưng người tính không bằng trời tính, Lợi ích và cả sinh mạng của hắn giờ đây đã dính chặt vào việc thành hay bại của Tinh hậu, nếu Tinh hậu thua, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hậu quả hắn sẽ gánh chịu từ thái tử Yên Nguyên Tịch, nếu Tinh hậu thắng, cơ hội hắn trọng phản Đại Khang gần ngay trước mắt. Lòng thầm quyết định, phải phát huy hết tất cả trí tuệ để hiệp trợ Tinh hậu đánh bại Yên Nguyên Tịch
Yên Nguyên Tông tự mình đưa Dận Không tới chất tử phủ, Dao Như và Thái Tuyết đoán chừng nghe động tĩnh, nhanh chóng ra cửa đón hai người, hai đôi mắt đẹp long lánh ánh lệ nhìn Dận Không
Yên Nguyên Tông thấy chất tử phủ một mảnh hoang tàn, trong lòng không khỏi tức giận, nói lớn:
- Hoàng huynh là việc này thật sự quá đáng!
Kỳ vương gọi mấy tên thị vệ canh cửa hung hăng trách mắng một hồi, sau đó bảo mọi người dọn dẹp rời khỏi chất tử phủ, có chỉ dụ của hoàng hậu, đương nhiên bọn thị vệ không dám ngăn cản, đành thúc thủ đứng im
Dận Không mang theo Dao Như, Thái Tuyết, ba người lên xe ngựa của Kỳ vương hướng Phong Lâm các biệt viện thẳng tiến
Phong Lâm Các cách Kỳ vương phủ không xa lắm, tọa lạc trên bờ hồ xung quanh là cảnh tự nhiên xinh đẹp, nơi này trước kia là phủ đệ của Kỳ vương, sau khi xây phủ đệ mới, Nguyên Tông cũng ít lui tới nơi này, bất quá nơi này cảnh tượng yên tĩnh lại phong cảnh hữu tình, nên Kỳ vương vẫn duy trì người quét dọn, phòng khi mình quay lại nghĩ ngơi
Đi đến Phong Lâm Các thì đã vào giữa đêm, đám người hầu nghe được tin tức đã đứng hết bên ngoài chờ
Phong Lâm Các so với chất tử phủ mà nói, có thể ví như một trời một vực, khung cảnh xung quanh tuy có vẻ vắng vẻ do xa trung tâm Tần đô, nhưng được không khí vô cùng thoáng mát, phủ đệ lại khang trang trông rất tao nhã, rất phù hợp với tính cách của Dận Không
Yên Nguyên Tông cũng không trở về Kỳ vương phủ, mà ở lại Phong Lâm Các, uống rượu ngắm trăng với Dận Không
Trăng thanh, gió mát, rượu ngon, làm cho Nguyên Tông vô cùng cảm khái, sau một ngày vô cùng lo lắng bất an vì Tần đế. Tại Đại Khang, Dận Không có không ít các vị hoàng huynh theo đuổi mục đích đêm ngày hưỡng lạc thú ngắm trăng, thưởng hoa, rượu ngọn, gái đẹp, nhưng tất cả các vị hoàng huynh coi điều này là loại buồn bực mà phát tiết, tạm quên đi cuộc tranh đấu hoàng vị mà mình không đủ thực lực.
Yên Nguyên Tông chính là thật tâm hưởng thụ, tính Nguyên Tông sống đạm bạc, không tranh giành quyền lực, muốn tìm một vị hoàng tử có cơ hội đang cơ đế vị như hắn thật hiếm thấy
Có lẽ do Tinh hậu vô cùng thương yêu, nên mới tạo tính cách của Nguyên Tông ngày nay. Nguyên Tông từ khi ra đời, Hạng Tinh đã lên ngôi hoàng hậu, nàng đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hắn, Nguyên Tông từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ trãi qua ủy khuất, chính thái tử Yên Nguyên Tịch cũng không dám làm gì hắn, nên căn bản Nguyên Tông không biết. Quyền lực của Tinh hậu đã mang đến những thứ đó cho hắn, trong lòng Nguyên Tông chỉ hướng đến cuộc sống vô tranh, tranh giành làm gì, khi mọi thứ mình muốn đều có
Yên Nguyên Tông ngắm nhìn Trăng trên cao, bùi ngùi thở dài:
- Nếu có thể rời xa nơi trần thế, ung dung tự tại, mọi sự tranh đấu đều để bên ngoài, siêu thoát thế tục, thật là tốt biết bao nhiêu...
Lời nói của Yên Nguyên Tông toát ra vẻ vô cùng mất mác, bất lực
Dận Không cầm chén rượu uống cạn nói:
- Chỉ sợ nghĩa mẫu không cho phép làm như vậy!
Ánh mắt Yên Nguyên Tông buồn bả, rót cho Dận Không ly rượu, nói:
- Mẫu thân thủy chung không hiểu được ta, ta ghét nhất là cảnh quyền lực phân tranh, anh em tương tàn, cho dù sau đó có thể lên ngôi hoàng đế, ta cũng không phải là một hoàng đế tốt
Yên Nguyên Tông cảm khái một hồi, rồi nói tiếp:
- Đại hoàng huynh, bất cứ thứ gì đều hơn ta, nếu hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế, chắc chắn tốt hơn ta
Dận Không cảm khái trong lòng, không nghĩ tới Yên Nguyên Tông tự biết khả năng của mình, nhưng Tinh hậu muốn hắn kế vị ngôi đế, không chỉ vì hắn, mà còn cho tương lai sau này của Tinh hậu, tình thế Tinh hậu với thái tử hiện nay như nước với lửa, không thề dung hòa được nữa
Yên Nguyên Tông đối ẩm một chén với Dận Không, rồi hỏi:
- Dận Không! Nếu ở vị trí của ta, ngươi nên làm như thế nào?
Dận Không nở nụ cười, nếu hắn có điều kiện như Nguyên Tông hiện nay, tất sẽ trăm phương ngàn kế nhằm chiếm đế vị, sau đó chứng tỏ tài năng của mình
Suy nghĩ là vậy, nhưng hắn cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nguyên Tông, mà hỏi ngượi lại:
- Đai ca có nghĩ tới, nếu thái tử lên ngôi đế, người có còn có ngày tháng ung dung tự tại như hiện nay không
Yên Nguyên Tông lạnh nhạt cười nói:
- Ta là người không muốn tranh đấu, đại hoàng huynh hẳn là thấy ta đối với ngôi đế không có chút uy hiếp, nếu như hắn thật sự không dung dưỡng, ta nguyện không làm cái gọi là Kỳ vương, rời Tần đô làm một người áo vãi bình dân
Yên Nguyên Tông suy nghĩ là như thế, nhưng nếu Yên Nguyên Tịch trở thành Tần đế, hắn có buông tha cái nguy cơ này không?
Dận Không trong lòng suy nghĩ, chắc chắn là không bao giờ, đổi lại là hắn nếu là Yên Nguyên Tịch sau khi kế thừa ngôi vị, việc đầu tiên là thanh trừ thế lực đối đầu Tinh hậu, Yên Nguyên Tông mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn là người bên trận doanh của Tinh hậu, hơn nữa lại là con cờ đầu, lấy tính cách làm người của Yên Nguyên Tịch, hắn nhất định trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ, nhổ cả gốc)
Dận Không cảm thán nói:
- Sinh ra trong nhà đế vương, có rất nhiều chuyện, căn bản không cho chúng ta lựa chọn
Yên Nguyên Tông nghe vậy, lòng tràn đầy niềm cảm kích gật đầu, giơ chén rượu nói:
- Vô! Hôm nay có rượu thì hôm nay say, huynh đệ chúng ta nhất định không say không nghĩ
Tửu lượng Nguyên Tông so ra kém hơn Dận Không, hai vò rượu trôi qua, hắn bắt đầu nói ra những điều chất chứa bấy lâu trong lòng, trách cứ Tinh hậu kềm kẹp hắn, không cho hắn tự do lựa chọn cuộc sống theo ý mình.
Dận Không chỉ biết cười cười, Nội tâm Yên Nguyên Tịch so với hắn vô cùng yếu ớt, không giống như Tinh hậu đầy bản lãnh, không hiểu sao Nguyên Tông do Tinh hậu sinh ra mà tính cách lại không giống nhau như thế?
Yên Nguyên Tông cầm cừ không nổi, gục xuống bàn, thiếp đi. Dận Không lắc đầu, đứng lên dìu hắn về phòng
Đem Yên Nguyên Tông lên được cái giường, thì toàn thân Dận Không đều đã đầy mồ hôi. Dao Như cùng Thái Tuyết nghe động tĩnh đi lại, hắn liền ra hiệu đừng làm ồn, xoay người đóng cửa, định rời đi, thì nghe Nguyên Tông trở mình trên giường thấp giọng kêu lên:
- Lâm nhi...!
Dận Không chấn động, lui lại một bước, Nguyên Tôn lại trong mộng nói lớn:
- Ta không nên làm ca ca của ngươi... Lâm nhi...
Dận Không cơ hồ không dám tin tưởng cái tai của mình, chẳng lẻ Nguyên Tông lại đi thích muội muội cùng cha khác mẹ của mình, ả công chúa biến thái Yên Lâm kia, hoàng cung Đại Tần xem ra còn loạn hơn ở Đại Khang a
Hắn xoay người rời đi, thì thấy Dao Như cúi đầu xuống, liền lập tức nhận ra, Dao Như khẳng định biết việc này
Dận Không im lặng bước đi, Thái Tuyết nhìn ra ánh mắt Dận Không, khẳng định hắn có chuyện muốn nói cùng Dao Như, liền nhẹ giọng nói:
- Nô tỳ đi nấu cho Kỳ vương chén thuốc giãi rượu
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Dao Như đi thẳng tới phòng ngủ, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi:
- Những lời Kỳ vương vừa nói, nàng đã từng nghe qua?
Dao Như gật đầu, chợt ngã và lòng hắn, run giọng nói:
- Tinh hậu đem bọn thiếp, đám tú nữ, đưa đến Kỳ vương phủ, một là phá bỏ chướng ngại sau này, hai là cho Kỳ vương tuyển phi. Mỗi vị tú nữ lúc mới vào Kỳ vương phủ, ai cũng có khát vọng một ngày trở thành vương phi, nhưng chính là...
Dao Như tựa hồ như nhớ là một chuyện cực kì đau khổ, thân thể mềm mại run rẩy
Dận Không ôm chặt nàng vào lòng, Dao Như cất tiếng khóc nói:
- Kỳ vương là người khẳng khái, coi kim tiên như là cỏ rác, nhưng trong mắt hắn, bọn thiếp ngay cả cỏ rác cũng không bằng...
Một bóng đen bao phủ nội tâm Dận Không, chẳng lẻ Yên Nguyên Tông cũng biến thái như Yên Lâm
Dao Như nói tiếp:
- Bọn thiếp nhanh chóng nhìn ra, Kỳ vương không có hứng thú với bất kì ai Chỉ cần hắn cao hứng, bọn thiếp có thể vì hắn làm thân trâu ngựa cũng không tiếc...
Dao Như nói:
- Năm trước, có một vị tú nữ được hoàng hậu cho vào Kỳ vương phủ, trong tâm muốn hút sự chú ý của Kỳ vương, nên đã lén vào phòng ngủ, cố ý dùng sắc quyến dụ... Nhưng sau đó...
Đôi mắt đẹp của Dao Như tràn đầy hoảng sợ nói tiếp
- Sáng sớm hôm sau, người tú nữ đó liền bị phát hiện chết trong hồ, trên thân vết thương khắp nơi, từ lần đó, không ai còn dám chủ động đến gần Kỳ vương
Dận Không hít một hơi lãnh khí nói:
- Hắn không phải hứng thú với nam nhân chứ?
Trong lòng hắn có chút rét run, Kỳ vương luôn nhiệt tình với hắn, không lẽ Yên Nguyên Tông đã nhìn trúng hắn??
Dao Như lắc đầu nói:
- Chắc là không như vậy, Kỳ vương có đông đảo môn khách trong nhà, cũng không có ai có thể lưu lại Kỳ vương phủ, hơn nửa trước giờ không có phát hiện Kỳ vương với một nam tử nào biểu hiện thân mật
Dận Không thở ra một hơi, như trút đi gánh nặng trên vai
Dao Như nói tiếp:
- Sau đó, bọn thiếp phát hiện, chỉ cần Cửu công chúa xuất hiện, Kỳ vương trở nên vui vẽ dị thường, cửu công chúa không hai lòng chuyện gì, Kỳ vương cũng trở nên ưu sầu, cửu công chúa muốn làm gì, Kỳ vương cũng cố gắng hết biện pháp cho nàng thỏa mãn, bọn thiếp nhận ra, tình cảm của Kỳ vương đối với cửu công chua đã vượt lên trên tình huynh muội
Dận Không nhẹ nhàng hôn lên má Dao Như, nhẹ nhàng nói:
- Sau này, ta tuyệt đối không bao giờ làm thương tổn nàng
Ánh mắt đầy lệ ôn nhu của Dao Như ngước lên nhìn hắn
Dựa vào lời Dao Như nói, Dận Không cũng không chắc chắn tình cảm của Nguyên Tông đối với Yên Lâm như thế nào, thêm hôm nay trong lúc say rượu, Nguyên Tông bộc lộ ra, chứng tỏ hắn đối với Yên Lâm có một loại tình cảm không phải là tình cảm huynh muội đơn giản, Dận Không đột nhiên do dự nên hay không nên xuống tay với Yên Lâm
Lấy thủ đoạn của Dận Không phối hợp với mê dược, tất sẽ nắm Yên Lâm trong tay, nhưng hôm nay lại phát hiện ra chuyện này, hắn cho dù gan bằng trời cũng không dám xuống tay như kế hoạch, bất quá chuyện này phát sinh, trong đầu hắn hiện lên một kế hoạch mới
Hoàng hôn hai ngày sau, Dận Không vào cung bái kiến Tinh hậu, thân phận hắn giờ là nghiã tử của Tần đế và hoàng hậu, nên dễ dàng vào cung mà không bị cản trỡ
Tinh hậu mấy ngày nay, luôn túc trực bên cạnh Tần đế, Tôn Tam Phân xuất hiện, nàng liền thở ra một hơi, Dận Không đi tới Dục Đức cung, vừa lúc Tinh hậu mới bước ra
Cung nữ Như Nhi, dẫn hắn tới chổ ngồi, Tinh hậu rữa mặt xong, mới đến gặp hắn.
Nàng mặc bộ bạch y cung trang, mái tóc đen dài được cột bởi sợi dây lụa, khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng vẫn toát ra vẽ mỹ nhân thành thục khiến người khác mê say
Nghĩa mẫu!
Dận Không đứng lên cuốn quít muốn lạy, liền bị Tinh hậu nắm vai hắn lại nói:
- Mẫu tử hà tất phải khách sáo!
Thanh âm dịu dàng, người nàng tỏa ra mùi thơm dể chịu, trong lòng hắn cảm thấy tự nhiên vô cùng khó chịu, lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra chính mình cũng không phải là hạng quân tử gì, trước mặt nghĩa mẫu lại phát sinh ra ý niệm dâm tà
- Ngươi gấp như vậy muốn tìm ta, có phải là có chuyện gấp?
Tinh hậu mỉm cười, ngồi xuống ghế
Dận Không liếc mắt bốn phía, Tinh hậu hiểu ý, liền cao giọng nói:
- Như nhi! Mấy người các ngươi ra ngoài thay bình hoa củ đi
Vài tên cung nữ và thái giám lập tức rời đi
Dận Không nhìn bọn họ đóng cửa đi xa, mới hướng Tinh hậu nói:
- Lần này, Thần nhi tới đây là chính là giãi nổi ưu sầu trong lòng của nghĩa mẫu.
- Nga!
Đôi chân này xinh đẹp của Tinh hậu nhướn lên, anh mắt toát lên vẻ chờ mong
Hắn thấp giọng nói:
- Thần nhi có biện pháp khiến cho Kỳ vương có hứng trong việc tranh đấu
Tinh hậu nhìn hắn với ánh mắt bán tính bán nghi hồi lâu rồi nói:
- Trước đây ta đã nhiều lần khuyên nhủ nó, nhưng nó lại cố chấp hồ đồ, trước mặt các công khanh, đại thần, làm cho ta không còn mặt mũi, một lòng vì hắn tranh đoạt ngôi vị, lại khiến cho người khác nghĩ ta định hí lộng triều chánh
Nghe khẩu khí của nàng, Dận Không cảm thấy hy vọng vào Nguyên Tông của nàng càng lúc càng xa vời
Hắn mỉm cười nói:
- Cửu công chúa Yên Lâm hình như đã đến tuổi cưới gả??
Tinh hậu dướn ánh mắt nhìn hắn, không hiểu tại sao lúc này hắn lại đem Yên Lâm nói ra
Ánh mắt nàng, làm cho Dận Không bối rối, chắc nàng nghĩ, hắn đối với Yên Lâm có tình cảm, liền nhanh chóng nói:
- Nếu mẫu hậu tìm một vị hôn phu cho Yên Lâm, chắc chắn sẽ khiến cho Kỳ vương bộc lộ lòng tranh đấu
Tinh hậu nhạy cảm, ánh mắt nhìn thẳng Dận Không nói:
- Ý của ngươi là...
Nàng cười, vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đứng dậy nói:
- Không có khả năng... Không có khả năng...
Dận Không bổ sung:
- Nghĩa Mẫu xin hãy yên tâm, trong mắt cửu công chúa vẫn coi Kỳ vương là một vị ca ca
Tinh hậu buồn bả thở dải:
- Ta cả ngày bên cạnh hoàng thượng, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này...
Dận Không thấp giọng đề nghị:
- Thuận nước đẩy thuyền, nghĩa mẫu mau mau đính ước cho công chúa, ngăn cản Kỳ vương mê muội
Đôi mi thanh tú của Tinh hậu nhíu lại, đề nghị của hắn đúng là nhất cữ lưỡng tiện, nếu Yên Nguyên Tông đối với Yên Lâm tình ý thâm trọng sẽ nhất định ra tay cản trở hôn nhân này, nhưng với địa vị của Nguyên Tông bây giờ thì chỉ có tâm mà vô lực, Nguyên Tông chỉ có cơ hội khi hắn nắm quyền lực trong tay, tức là khi hắn lên ngôi Tần đế
Nhưng nếu Yên Nguyên Tông im lặng tiếp nhận chuyện này, thì đối với hắn cùng vô cùng hữu ích, hắn sẽ đoạn tuyệt mối luyến ái mê muội này
Tinh hậu hướng Dận Không nói;
- Dận Không! Ngươi cảm thấy Yên Lâm như thế nào?
Nàng không phải là muốn gã Yên Lâm cho ta chứ, Dận Không thầm than
Hắn cuốn quít khom người nói:
- Cửu công chúa quốc sắc thiên hương, quả là tuyệt sắc giai nhân, nhưng bất quá, Dân Không sợ rằng vô phúc...
Tinh hậu nghe vậy không khỏi cười nói:
- Ngươi khẩn trương cái gì? Ta còn chưa nói đem Yên Lâm gả cho ngươi!
Lời của nàng làm hắn vô cùng xấu hỗ
Tinh hậu nói tiếp:
- Thật ra mà nói, thân phận Đại Khang hoàng tử của ngươi so với Yên Lâm cũng là môn đăng hộ đối, nhưng làm như vậy sẽ làm cho Nguyên Tông hận ngươi, ta không muốn hai huynh đệ ngươi vì Yên Lâm mà sinh ra thù hận
Dận Không thầm nghĩ, cái này chỉ là một, cái thứ hai Tinh hậu sợ hắn sau khi cưới Yên Lâm hợp cùng với thái tử thì lúc đó nàng muốn trở tay cũng không kịp
Tinh hậu nói:
- Ta vừa nghĩ ra một người thích hợp
Phong thái uy nghi, tràn ngập vẻ kiều mị, lại tràn về, nàng nói:
- Công tử của tướng quốc Tiết An Triệu, Tiết Vô Kị là người vô cùng thích hợp
Dận Không liền hiểu mục đích của Tinh hậu, Tiết An Triệu là tướng quốc Đại Tần, cũng là người theo phe thái tử Nguyên Tịch, Yên Lâm nếu gả cho con hắn, tức sẽ làm Nguyên Tông phát sinh cừu hận đối với hắn, sinh ra động cơ tranh đấu ngôi vị, phương diện khác lại có thề phát sinh lòng nghi ngờ của thái tử đối với Tiết An Triệu
Dận Không trong lòng băn khoăn, hỏi:
- Tiết tướng quốc là nhân vật quan trong bên phía thái tử, hắn có tiếp nhận thành ý này của nghĩa mẫu?
Tinh hậu lạnh nhạt cười nói:
- Tiết An Triệu sẽ không có lý do gì để cự tuyệt, nhưng để mọi sự vẹn toàn, tốt nhất là nên thông qua một người
- Người nào?
- Tần đô đệ nhất phú thương Tiền Tứ Hải
- Nhưng chính hắn cũng là người của thái tử
Dận Không lại khó hiểu hỏi lại
Inh hậu cười nói:
- Loại người như Tiền Tứ Hải căn bản không thuộc phía nào. Hắn quan hệ rất tốt với cha con Tiết An Triệu, nhờ hắn làm cái này vô cùng thích hợp, thêm nữa..
Khuôn mặt xinh đẹp cười cười nhìn hắn nói tiếp:
- Nghe nói ngươi cùng Tiền Tứ Hải từng gặp gỡ qua, chuyện này giao cho ngươi đi làm, ý ngươi thế nào??