Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 112: giục cưới (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta cầm lấy bàn tay của nàng, thâm tình nói:

“Ở trong lòng ta chưa từng coi Thải Tuyết là thị nữ.”

Duyên Bình ở một bên hiểu ý mỉm cười.

Ta vội vã dùng xong bữa sáng, sau đó bảo Dịch An chuẩn bị xe ngựa, dưới sự hộ tống của Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ, ta đi vào trong cung gặp Hâm Đức hoàng đế.

Thân phận của ta đã khác xưa, quần áo mặc trên người đều vô cùng xa hoa, không phải là ta có ý định phô trương, mà phải biết rằng phong tục ở Đại Khang và Đại Tần không giống nhau. Nếu như ta chỉ ăn mặc giản dị, thì trong mắt các hoàng tử khác sẽ nói ta keo kiệt, thậm chí có người còn nói ta giả vờ thanh cao, có ý đồ biểu hiện mình trước mặt phụ hoàng.

Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ không có quan chức gì, cho nên bọn họ không tiến vào trong hoàng cung được. Ta chậm rãi xuống xe ngựa, bảo bọn họ chờ ở bên ngoài, ung dung đi vào trong cung.

Hâm Đức hoàng đế bởi vì long thể bất an, đã nhiều ngày nay chưa từng vào triều, hiện tại đang ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng bệnh, thái giám trong cung đã thông báo cho ta truyện này từ sớm.

Ở trước Dưỡng Tâm Điện ta gặp Thập Tam hoàng tử cũng tới thăm hỏi bệnh tình của hoàng thượng, Đức Vương Long Dận Chiếu. Ta đối với tình cách của hắn cũng hiểu đôi chút, hắn và Cần vương là do một mẹ sinh ra, cùng là con của hoàng hậu. Nhưng sức khỏe của hoàng hậu không thể bằng được với Hâm Đức hoàng đế, bảy năm trước đã nằm liệt giường, không thể tự sinh hoạt, thậm chí không nói được nữa, hiện nay chẳng khác gì một người sống thực vật cả. Hậu cung Đại Khang hiện giờ đang như rắn mắt đầu.

Ta và Đức Vương mỉm cười nhìn nhau một chút, từ nhỏ chúng ta lớn lên ở trong. Cho nên quy củ nơi này đã ghi sâu trong tim, trong cung nghiêm cấm gây tiếng động lớn, mà bây giờ lại ở trước Dưỡng Tâm Điện, chúng ta chỉ còn mỗi phương thức này biểu hiện sự chào hỏi lẫn nhau.

Tiểu thái giám đi vào trong điện thông báo, không bao lâu sau hắn trở ra, bảo chúng ta có thể vào.

Ta và Đức Vương sóng vai đi vào trong đại môn của Dưỡng Tâm Điện, trước khi ta rời khỏi Đại Khang thì không có tư cách cùng đi với hắn, nhưng hiện giờ ta đã được phong vương, hơn nữa công tích còn hơn xa vị hoàng huynh không có tiếng tăm này, ta đi cùng với hắn đã là vinh dự cho hắn rồi.

Nhưng mà biểu hiện của ta vẫn là sự khiêm tốn và cung kính, đây là bản lĩnh mà ta học được khi lịch lãm mấy năm nay. Hiện giờ ta vận dụng nó lại càng thêm lô hỏa thuần thanh, tuổi ta tuy nhỏ hơn Long Dận Chiếu mười tuổi, thế nhưng luận tới tâm cơ, hắn còn kém rất xa ta.

Hâm Đức hoàng nằm ở trên giường, có một cung nữ vóc người yểu điệu đang xoa bóp chân cho hắn. Chúng ta cung kính quỳ xuống trước long sàng (giường của vua), cùng nói:

“Hài nhi Dận Chiếu, Dận Không bái kiến phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hâm Đức hoàng đế thở dài một hơi, được cung nữ đỡ dậy, điều này đã làm cho ta vui mừng một chút, xem ra bệnh tình của hắn không tệ như người ta vẫn nói.

Hâm Đức hoàng đế chậm rãi gật đầu, các khớp xương vang lên canh cách. Hắn nhìn Dận Chiếu một chút, sau đó lại nhìn ta, trong đôi mắt vẩn đục kia hiển hiện quang mang nhàn nhạt, ánh mắt hắn đã không còn lợi hại như ngày xưa, xem ra hắn thực sự đã già rồi.

Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế dừng lại trên mặt ta thật lâu, nhưng không nói câu gì.

Tim của ta đập thình thịch, nhưng sắc mặt lại như giếng cổ không một chút dao động. Hâm Đức hoàng đế tuy rằng đã già nua, thế nhưng hắn không hồ đồ.

“Dận Không! Tới đây, để cho ta nhìn kỹ con một chút.”

Từ khi ta sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gọi chính xác tên của ta. Nếu như đổi lại là trước kia, thì trong lòng ta sẽ có sự ấm áp vì tình thân, thế nhưng bây giờ ta đã biết, vị phụ hoàng trước mắt này là hung phạm sát hại phụ mẫu của ta, nên điều đó chẳng làm cho ta cảm động chút nào.

Nhưng đóng kịch thì vẫn phải làm, hai hàng nước mắt của ta rơi xuống, ta dùng hai đầu gối đi sát tới bên giường của hắn, nói:

“Phụ hoàng!”

Nước mắt của ta rơi xuống như mưa, trong lòng ta đang bội phục công phu diễn trò của mình.

Hâm Đức hoàng đế vỗ vỗ vai ta, hắn rất ít khi dùng phương thức này biểu lộ tình cảm, thanh âm của hắn vô cùng trầm thấp nói:

“Mấy năm này con đã phải chịu khổ rồi...”

Ta nức nở nói:

“Chỉ cần có thể đổi được sự an bình cho Đại Khang, thì chút khổ nhọc ấy có đáng gì.”

Ta dùng hai tay dâng lên một cây tuyết sâm, đây là cây tuyết sâm mà Tuệ Kiều đào được ở Thương Bạch Sơn, là một trân phẩm hiếm có.

Đức Vương Dận Chiếu vẫn giữ im lặng, thì nay kinh hoàng, nói:

“Không thể!”

Lông mày của ta không nhịn được mà nhíu nhíu lại, Dận Chiếu căm giận nói:

“Tam Thập Nhất đệ, phụ hoàng máu nóng thân thể hư nhược, sao có thể dùng nhân sâm, đệ có ý gì?” "

Không nghĩ tới Dận Chiếu này ngoài mặt tầm thường, nhưng cũng có tâm cơ, không buông tha một cơ hội tốt để công kích ta.

Hâm Đức hoàng đế sắc mặt hơi đổi, nhưng sau đó lại chuyển thành tươi cười, nói:

"Dận Chiếu, ta nghĩ Dận Không không có ý định hại ta, nó chỉ biểu đạt hiếu tâm mà thôi. "

Ta ha hả nở nụ cười:

"Thập Tam hoàng huynh vẫn còn chưa biết phẩm chất của nhân sâm này như thế nào, sao có thể vội vàng kết luận được?"

Ta cung kính hướng Hâm Đức hoàng đế nói:

"Phụ hoàng hãy truyền thái y tới để họ bình luận một chút. "

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, ngự y Chu Độ Hàn vốn đang ở ngay trong Dưỡng Tâm Điện, vội vàng chạy tới mở hộp sâm. Bên trong là một cây nhân sâm trắng như tuyết, thân sâm mượt mà trắng bóng, râu dài giống như một lão nhân, cành lá không bị gãy một chút nào.

Chu Độ Hàn nhịn không được khen:

"Đúng là sâm tốt!"

Hắn vui mừng hướng về phía Hâm Đức hoàng đế nói:

"Bệ hạ, đây là một tuyết sâm mọc cao ngàn dặm, ở Trung nguyên tuyệt đối không tìm được loại này, cây sâm này vốn sinh ra ở trên Tuyết Sơn, có tính thất thanh nhiệt, vừa vặn có thể trị bệnh cho hoàng thượng"

Hâm Đức hoàng đế nghe thấy vậy thì mừng lớn, hòa nhã nói:

"Dận Không, cây tuyết sâm này con lấy từ đâu vậy?"

Ta thấp giọng nói:

"Trong lúc đại chiến ở Man Châu, hài nhi phải lưu lạc Đông Hồ, lúc đi qua Thương Bạch sơn liên phát hiện ra cây sâm này, mới mang về kính hiến cho phụ hoàng. "

Chu Độ Hàn chen lời vào nói:

"Loại tuyết sâm này chỉ mọc ở nơi cực hàn, Bình vương điện hạ khi đào nó chắc chắn phải chịu không ít khổ cực. "

Ta run giọng nói:

"Hài nhi nhiều năm nay không túc trực chăm sóc bên cạnh phụ hoàng được, chỉ cần phụ hoàng có thể khỏe mạnh, thì một chút khổ cực đó có tính là cái gì?"

Hâm Đức hoàng đế cảm động không còn ngôn từ nào biểu đạt nên lời, Đức Vương xấu hổ tới cực điểm, hắn vốn tưởng đây là một cơ hội tốt để công kích ta, nhưng không ngờ ta lại có chuẩn bị trước. Nếu như không rõ bệnh tình của Hâm Đức hoàng đế, sao ta có thể mạo hiểm tặng đồ được?

Hâm Đức hoàng đế bất mãn nhìn Đức Vương một chút nói:

“Nếu như không còn chuyện gì thì ngươi lui xuống trước đi, ta và Dận Không còn có chuyện muốn nói.”

Đức Vương không thể làm gì khác hơn là cáo từ, trước khi đi còn liếc mắt nhìn ta một cái. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy cừu hận, trong lòng ta ngầm cười khổ, thực hiện tổ huấn đúng là quá khó với vị hoàng huynh này.

Khi Đức vương mới ra khỏi cửa, có một tiểu thái giám đi vào thông báo nói:

“Trân Phi nương nương giá lâm...”

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, tuy rằng đã dự định kiểu gì cũng phải tương phùng với nàng, nhưng thật không ngờ thời khắc đó lại tới nhanh như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio