Dực Vương mở lễ hộp, thì thấy bên trong có một bức họa, ta mỉm cười, tâm lý thuật là điều mà ta am hiểu nhất, nếu như muốn thu được hảo cảm của người khác, đầu tiên phải biết được trong nội tâm đối phương suy nghĩ cái gì.
Dực Vương rất nặng tình, đối với thê tử của mình nhớ mãi không quên, ta từ phòng tranh trong cung, tìm hồi lâu mới được bức họa Thiên Dạ Yến Đồ năm đó đại sư Khải Chi vẽ.
Dưới sự trợ giúp của Dịch An ta mang nó ra ngoài cung, trong khi đó ta là cao đồ của họa sư Khải Chi, cho nên vẽ lại nó theo ý của mình rốt cục cũng hoàn thành bức họa Dực vương phi.
Ánh mắt của Dực vương đã ngấn lệ, nhìn chăm chú vào bức họa, khóe mi đã ươn ướt.
Ung vương không ngờ trong hộp lễ vật của ta có giấu đòn sát thủ này, cho nên không thể giấu được sự bội phục với ta.
Trong lòng ta âm thầm đắc ý, phương pháp tuy rằng cũ, thế nhưng cứ áp dụng là đúng, cho dù Dực Vương có ý chí sắt đá thì cũng sẽ bị bức họa của ta làm cho cảm động.
Dực Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiêng người sang chỗ khác, giơ ống tay áo lau lệ trên khỏe mắt.
Hắn cẩn thận cuộn bức họa lại, nói:
“Đa tạ Bình vương, đây... Là lễ vật trân quý nhất mà bản vương nhận được.”
Hắn đem bức họa giao cho nô bộc bên người nói:
“Đem bức họa treo giữa phòng ngủ của ta.”
Tên nô bộc xoay người rời đi.
Dực Vương cười nói:
“Lúc nãy bản vương thấy vật nhớ người, nhớ tới vong thê, hai vị không nên chê cười.”
Ta cung kính nói:
“Cữu phụ đối với cữu mẫu tình thâm ý trọng, thật sự khiến cho người khác phải kính nể.”
Dực Vương nói:
“Khi còn sống, bản vương chỉ yêu một mình vương phi, chỉ tiếc thiên ý trêu người, đã làm cho chúng ta âm dương xa cách, sinh ly tử biệt...”
Lời nói của hắn đã thổn thức vô cùng.
Ta cảm thán nói:
“Đa tình từ xưa thường ly biệt, trong nhân thế đâu có được mấy chuyện hoàn mỹ đâu?”
Dực Vương bưng chén rượu lên nói:
“Nào, khó có khi chúng ta hợp ý như vậy, cạn một chén.”
Ba người chúng ta nhìn nhau cười, đồng thời uống cạn chén rượu ngon.
Dực Vương hỏi tình hình khi ta làm con tin ở Tần quốc, ta một lòng đáp lại. Ta đem những chuyện ở Tần quốc và Đông Hồ gia công lại, rồi thoải mái thổi phồng, mặc dù những nhân vật như Dực vương cũng không khỏi cảm thán.
Rượu uống còn chưa thỏa, Dực vương đã chuyển ý, nhẹ giọng than thở:
“Năm nay bệ hạ đã thất tuần, trong khi cái chức thái tử vẫn còn đang treo, không biết Bình vương có cao kiến gì không?”
Câu nói này của hắn là hỏi về lập trường chính trị của ta, toàn bộ Đại Khang ai mà không biết, Dực vương một lòng phò tá cháu ngoại là Hưng vương Long Dận Thao, cho nên ta không thể biểu lộ mục đích thực sự trước mặt hắn.
Ta mỉm cười để chén rượu xuống, ánh mắt nhìn về phía Dực Vương nói:
“Dận Không chẳng biết nói gì!”
Dực Vương hứng thú nói:
“Chỗ này không có người ngoài, Bình vương cứ nói đừng ngại.”
Ta làm bộ gượng ép, nói:
“Dận Không cho rằng, kỳ thực ai làm thái tử đều không quan trọng, chuyện chủ yếu là người đó phải thực sự suy nghĩ cho Đại Khang, có thể thay đổi được quốc lực đang hạ thấp từng năm như hiện nay.”
Hai mắt Dực Vương không khỏi sáng ngời, hắn vội hỏi:
“Bình vương cho rằng ai có năng lực này?”
Ta cười nhạt nói:
“Bất cứ người nào cũng biết, có hai người có khả năng lớn sẽ được chọn làm thái tử, một là ngũ hoàng huynh của ta, Cần vương Long Dận Lễ, một vị khác chính là lục hoàng huynh Hưng vương Long Dận Thao. Thực không dám dấu diếm, trước khi ta tới bái phỏng cữu phụ, hai vị hoàng huynh này đồng thời đưa thiệp mời ta đi dự tiệc, Dận Không lo lắng suy nghĩ cho nên mới uyển chuyển cự tuyệt.”
Dực Vương mỉm cười nói:
“Hai vị hoàng huynh của ngươi đều mời, tại sao ngươi không chọn lấy một?”
Ta thẳng thắn thành khẩn nói:
“Dận Không sợ rằng đi tới tiệc của vị hoàng huynh này, sẽ đắc tội với vị hoàng huynh khác, căn cứ vào tình hình của Dận Không mà nói một không quyền, hai không muốn tranh danh đoạt lợi. Chịu ba năm đau khổ ở Tần quốc, ta đã khám phá ra sự tranh đoạt chính trị có hậu quả gì, nên hiện giờ chỉ muốn bo bo giữ mình... Không đếm xỉa đến...”
Ta dừng lại một chút, cố ý nói:
“Cữu phụ sẽ không trách Dận Không không có chí tiến thủ đó chứ?”
Dực Vương thoải mái cười một tiếng, đưa tay vỗ vai ta, nói:
“Dận Không, lấy tuổi của ngươi mà có ánh mắt như vậy thực sự là hiếm có, xem ra những chuyện trải qua mấy năm nay không phải là không có lợi với ngươi.”
Ta cung kính nói:
“Đại Khang nếu như muốn cường thịnh, thì chuyện đầu tiên là nội chính phải vững chắc, mà chuyện này lại nằm trong tay phụ hoàng. Cũng như lời cữu phụ nói chuyện thái tử một ngày còn chưa quyết, thì các vị hoàng huynh sê không dừng tranh đấu. Dận Không không có dã tâm gì với ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn gia nhập trận doanh nào, chỉ cầu có thể bình an sống qua ngày, làm tốt những việc phụ hoàng giao phó, đồng thời tận lực vì Đại Khang, như vậy là được rồi.”
Dực Vương nặng nề gật đầu, qua buổi nói chuyện này ta đã hiểu tâm tư của hắn.
Trước khi tới đây ta đã suy nghĩ quá nhiều, Lâm Sở Nhi là một nữ nhi duy nhất của hắn, người làm phụ mẫu ai chẳng muốn con mình được sống một cuộc sống an toàn.
Mà sự an toàn của Lâm Sở Nhi lại quyết định, bởi người mà nàng lấy.
Nếu như ta bộc lộ dã tâm muốn ngôi vị thái tử thì Dực vương lại lo lắng cho nữ nhi của mình, cho nên ta tận lực tạo ấn tượng không muốn tranh đoạt với hắn làm cho hắn yên tâm giao nữ nhi cho ta.
Công phu của ta quả nhiên không có uổng phí, Dực Vương và ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong nháy mắt một vò rượu ngon đã bị uống cạn, lần đầu tới nhà ta cũng không muốn tạo ấn tượng là một người say rượu, nên đứng dậy cáo từ nói:
“Trời cũng đã tối, Dận Không xin phép, cữu phụ cứ việc nghỉ ngơi.”
Dực Vương cười nói:
“Uống còn chưa tận hứng, sao lại trở về sớm vậy, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, uống với ta thêm hai chén nữa.”
Thịnh tình không thể chối từ, ta chỉ còn cách nặng nề ngồi xuống, cùng hắn tiếp tục uống rượu.
Dực Vương nói:
“Dận Không, nếu như ngươi đã thẳng thắn như vậy, thì ta cũng không che giấu làm gì, mục đích tới đây của ngươi hôm nay, ta rất rõ ràng.”
Nói đến đây hắn ngẩng đầu nhìn Ung vương.
Ung vương lập tức hiểu ý, cười nói:
“Bản vương có chút say, muốn đi ngắm hoa, hai người các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Dực Vương lúc này mới nói:
“Hôm nay bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn.”
Hai mắt hắn sáng quắc nhìn về phía ta nói:
“Cũng không cần dấu giếm, hồi chiều ta mới vào cung, đem ý này nói cho Tĩnh Đức phi nương nương.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Lần này hắn tới tìm Tĩnh Đức phi là muốn tìm cách chối bỏ cuộc hôn nhân này.”
Dực Vương nói:
“Ta không muốn gả Sở nhi vào trong nhà đế vương, ta làm quan nhiều năm, đã rõ như lòng bàn tay những chuyện xảy ra trong hoàng tộc, ta không muốn đem nữ nhi duy nhất của mình đẩy vào trong hố lửa!”
Ta gật đầu, lắng nghe lời hắn nói.
Dực Vương nói:
“Bệ hạ tuổi tác đã cao, trong khi đó việc người kế thừa lại không quyết, ta dám khẳng định, sau khi bệ hạ trăm tuổi, cục diện Đại Khang sẽ có sự biến đổi lớn. Ta thân là thần tử Đại Khang, đương nhiên là phải tận lực tuyển chọn cho Đại Khang một vị quân chủ anh minh, bị cuốn vào cơn gió lốc này là chắc chắn không thể tránh được.”
Dực Vương thân là đệ đệ của Tĩnh Đức phi, là cữu phụ của Hưng vương Long Dận Thao đương nhiên là phải vì gia tộc tận lực, chuyện này thiên hạ ai cũng biết.
Dực Vương nói:
“Thế nhưng ta không muốn Sở nhi bị liên quan vào trường phong ba này, ngươi hiểu chưa?”
Ta cung kính nói:
“Ý của cữu phụ Dận Không đã hoàn toàn hiểu rõ, người yên tâm ngày mai ta sẽ xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Dận Không sẽ không làm khó cữu phụ.”
Dực Vương cười nhạt nói:
“Qua buổi nói chuyện hôm nay, đã làm bản vương thay đổi cách nhìn, ngươi đúng là người có tình, ta tin tưởng nếu như Sở nhi gả cho ngươi, thì nó sẽ không bị ủy khuất”
Ta mừng rỡ biết rằng hiểu hiện đêm nay đã làm cho ánh mắt của Dực vương về ta khác xưa, những lời này của hắn chẳng khác nào đã đồng ý hôn sự của ta và Lâm Sở Nhi.
Dực Vương nói:
“Bản vương muốn ngươi hứa một điều.”