Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 123: khinh nhờn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dao Như không biết được ta tới, động tác gõ mõ vẫn như cũ.

Mái tóc đen của nàng đã hoàn toàn cạo trọc, không biết là nó có đại biểu cho việc, nàng đã chém đứt trần duyên giữa ta với nàng hay không?

Trong lòng ta cảm thấy chua xót khổ sở, yên lặng quỳ xuống bên cạnh Dao Như.

Tiết tấu gõ mõ bỗng nhiên trở nên rối loạn, đôi mi thanh tú của Dao Như nhíu lại, nàng đã cảm thận được ta, khí tức của ta đối với nàng vô cùng quen thuộc.

Ta cung kính lạy ba lạy trước tượng bồ tát, nói:

“Ta đã trở về, cầu Bồ tát thành toàn!”

Thân thể mềm mại của Dao Như rung mạnh, nàng tuy rằng đã cố gắng kiềm chế, thế nhưng hai hàng nước mắt trong suốt vẫn không thể chảy xuống.

Ta nhìn nàng, thâm tình nói:

“Dao Như, vì sao nàng phải dằn vặt mình như vậy?”

Dao Như vẫn không mở đôi mắt, hồi lâu mới nói:

“Thí chủ... Ngươi nhận nhầm người rồi...”

Ta đưa tay cầm vai nàng, nói:

“Nếu như nhầm, thì sao nàng không dám nhìn ta?”

Dao Như chậm rãi mở đôi mắt, trong đôi mắt đẹp đã đẫm lệ, nàng cố sức cắn môi lắc đầu, thoát khỏi hai bàn tay ta, nói:

“Trước mắt ngươi chỉ có một nữ ni pháp hiệu Tuệ Thanh, thí chủ xin... Tự trọng...”

Nàng đứng dậy muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị ta kéo vào trong lòng.

Dao Như ảm đạm, hạ giọng nói:

“Thí chủ... Ngươi... Mau buông ra... Ở trước mặt Bồ tát, ngươi không được khinh nhờn thần linh, chẳng nhẽ ngươi không sợ thiên lôi giáng xuống ư”

Ta áp sát vào mặt của nàng, nói:

“Cho dù thiên lôi có đánh xuống, chỉ cần ta được ở với Dao Như, thì có chết cũng không oán hận.”

Dao Như run giọng nói:

“Ngươi... Có hiểu hay không, ta đã quyết ý xuất gia, từ lâu đã quên... Tất cả quá khứ. Coi như ta cầu xin... Ngươi... Bỏ qua cho ta đi...”

Ta lớn tiếng nói:

“Ta không biết là vì cái gì thúc đẩy muội xuất gia, thế nhưng ta biết, tình cảm của nàng với ta không dễ thay đổi như vậy.”

Dao Như đã trấn tĩnh lại từ trong sự hoảng loạn, nàng cố sức giãy dụa, lạnh lùng nói:

“Thí chủ sợ rằng đã nhậm rồi, Tuệ Thanh đã sớm quên tất cả trần thế, ngươi đã đánh giá cao địa vị của ngươi trong lòng người khác rồi.”

Mặc dù ta biết nàng đang nói dối, thế nhưng những lời này vẫn như kim châm, khơi dậy sự phẫn nộ của ta, ta liều lĩnh ôm nàng vào trong lòng:

“Dao Như! Ta nhất định phải mang nàng đi!”

Dao Như ra sức giãy dụa, điều đó lại càng làm ta phẫn nộ, bàn tay của ta đưa vào trong áo của nàng, vuốt ve bộ ngực phập phồng mềm mại.

Đôi mắt đẹp của Dao Như kinh hoảng trợn to, không ngờ ta lại dám làm tới chuyện khinh nhờn thần linh như thế này.

“Ngươi... Lại dám như thế... Ta liền lớn tiếng kêu cứu...”

Ta cười lạnh một tiếng, động tác vẫn không dừng lại, tăng bào của Dao Như đã bị ta cởi ra. Ta đặt thân hình mềm mại của nàng nên hương án, thô bạo tiến vào trong công thành.

Dao Như kêu lên một tiếng thống khổ, hai tay bấu vào hương án, thân hình không biết là vì đau đớn hay sợ hãi mà run lên.

Trong lòng ta dâng lên sự áy náy, động tác trở nên ôn nhu, ta hôn dọc theo cổ của Dao Như xuống dưới.

Dao Như nhẹ giọng khóc ồ lên, dưới sự vỗ về của ta, nàng cuối cùng cũng chủ động ôm lấy ta, thân thể mềm mại bắt đầu phối hợp.

Ta nhìn tượng Quan âm trên đỉnh đầu, cái cảm giác này làm cho ta hưng phấn vô cùng, gần như điên cuồng hành động, phật châu trong tay Dao Như chậm rãi rơi xuống đất...

Dao Như chỉnh sửa lại tăng bào, khuôn mặt đỏ bừng không cách nào che giấu được, cái cảm giác tội ác đã sớm bị sự sung sướng do yêu đương vụng trộm thay thế.

Nàng ôm lấy ta nói:

“Dận Không! Cái tên oan gia này, muội không cách nào quên được huynh.”

Ta nâng cái cầm hoàn mỹ của nàng lên, khẽ hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, thâm tình nói:

“Ta quyết không cho nàng rời khỏi ta.”

Dao Như gật đầu, trong đôi mắt đẹp lại xuất hiện hai dòng nước mắt.

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Chúng ta rời nơi này thôi!”

Dao Như nhu thuận gật đầu.

Ra bên ngoài Từ Tể am, Tiêu Trấn Kỳ đang sốt ruột vô cùng, nếu như chúng ta nếu không ra, thì chắc chắn hắn phải xông vào.

Thấy Dao Như đi cùng ta, hắn mừng rỡ kêu lên:

“Dao Như cô nương quả nhiên ở chỗ này.”

“Tiêu đại ca!”

Dao Như kêu một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, lúc này nàng đã thay đổi y phục tục gia, nhưng cái đầu trọc thì không cách nào che giấu được.

Ta dùng loan đao cắt một mảnh áo coi như là một cái khăn quấn trên đỉnh đầu.

Nếu như cứ để vậy mà đi ra, thì người khác nhất định cho là ta đã lừa gạt được một vị nữ ni phong lưu.

Tiêu Trấn Kỳ hiểu ý đi phía trước, cách chúng ta một khoảng tương đối dài.

Ta và Dao Như cùng cưỡi chung một con ngựa đi phía sau, nhân cơ hội này nàng kể lại tình hình của nàng.

Hóa ra khi Dao Như ở Đại Tần nghe tin ta đã chết, liền nghĩ ra tới việc lấy cái chết đi theo, nhưng sau đó được Thu Nguyệt Hàn khuyên bảo, tâm tàn như tro nguội, liền quyết ý xuất gia.

Ta cười nói:

“Lúc nãy muội nhận ra ta, sao lại tỏ vẻ không quen biết thế?”

Dao Như nói:

“Huynh bây giờ là Bình vương, hơn nữa còn sắp nạp phi, muội chỉ là một nô tỳ, làm sao xứng đôi với điện hạ.”

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng nói:

“Trong lòng ta chưa bao giờ đem coi nàng là một nô tỳ, ta nói rồi Dao Như là thê tử của ta, cho dù quá khứ hay tương lai, câu này vĩnh viễn không thay đổi.”

Dao Như cảm động trong đôi mắt đẹp lại ngập tràn nước mắt, run giọng nói:

“Điện hạ...”

Đôi môi thơm chủ động dâng lên, chúng ta triền miên trong một nụ hôn dài.

Nhớ tới trận điên cuồng trong Quan Âm các, Dao Như không khỏi sợ hãi nói:

“Hôm nay huynh ở trên phật đường ép buộc muội làm chuyện đó, không biết bồ tát có trách tội hay không?”

Ta ha hả cười to nói:

“Quan Âm bồ tát luôn có phương châm là tế thế cứu nhân, phổ độ chúng sinh, người muốn làm nguyệt lão cho chúng ta còn không kịp. Hơn nữa chuyện chúng ta làm là chuyện bình thường trong chúng sinh ai mà chẳng biết, mà Bồ tát lại càng rõ làng, xem trộm chúng ta như vậy chẳng phải là phạm tội nghiệt hay sao? Cho nên Bồ tát chắc chắn sẽ không trách tội chúng ta.”

Dao Như khuôn mặt ửng hồng nói:

“Trong đầu huynh toàn là ý niệm dâm tà, cho dù Bồ tát nghe huynh nói cũng phải đỏ mặt.”

Đi ra khỏi khu rừng, dù sao ta cũng nên để ý tới thân phận một chút, nếu như để cho người khác thấy ta và Dao Như thân thiết một chỗ, thì sẽ khó nói trước mặt Dực vương.

Bởi vậy, ta bảo Tiêu Trấn Kỳ mang Dao Như đi trước, còn ta theo một đoạn rất xa ở phía sau.

Dao Như thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn ta, ta mỉm cười nói:

“Trở lại Vương Phủ, ta sẽ cho muội một sự vui mừng bất ngờ.”

Sự vui mừng mà ta nói tới chính là Điền Tuần, Dao Như không ngờ tới mình lại ở trong vương phủ gặp lại phụ thân, phụ tử hai người đều trải qua một kiếp nạn, lúc này mới cảm thấy tình thân đáng quý, cho nên ôm nhau khóc rống lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio