Hưng vương cười nói:
“Phụ hoàng nói đúng, Lô chân nhân là người trong tiên đạo, lai lịch xuất thân đương nhiên sẽ không giống tục nhân tầm thường, nhi thần thấy hắn hạc phát đồng nhân (tóc bạc mà người như trẻ con), không biết là đã mấy trăm tuổi rồi.”
Ta nhìn thấy hắn mặt mày rạng rỡ, trong lòng đã hiểu hơn phân nửa, cái tên Lô chân nhân này tám phần mười là do Hưng vương Long Dận Thao dùng một số tiền lớn mang về.
Tiên đan chỉ là mượn cơ, nói không chừng muốn nhân cơ hội độc chết Hâm Đức hoàng đế.
Cần vương thấy mình nói một câu đã chọc giận Hâm Đức hoàng đế, đương nhiên là không dám nói tiếp.
Cũng may Hâm Đức hoàng đế liền chuyển trọng tâm của câu chuyện lên đầu của ta:
“Dận Không, ngày nạp phi đã tới gần, công việc chuẩn bị tới đâu rồi?”
Ta cười nói:
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, hài nhi đem mọi chuyện phức tạp cho thủ hạ xử lý, hơn nữa sau đại hôn hài nhi cũng tới Tuyên Thành, cho nên mọi việc đều tiết kiệm, hầu như đã chuẩn bị xong rồi.”
Hâm Đức hoàng đế khẽ cau mày, buông chén trà nói:
“Sao lại có thể như vậy? Con dù sao cũng là con trai của trẫm, Dực vương cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối, nếu hôn lễ đơn giản chẳng phải là khiến người khác đàm tiếu hay sao?”
Hưng vương phụ họa nói:
“Đúng vậy, hôn lễ của hoàng thất chúng ta sao có thể giống bách tính tầm thường? Lần này không những phải làm to, mà còn phải làm cho long trọng.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Trẫm cũng có ý này.”
Hắn nhìn về phía ta nói:
“Hôn lễ của Dận Không lần này tổ chức trong cung đi.”
Hắn mới nói ra câu này, Hưng vương và Cần vương đồng thời biến sắc, phải biết rằng dựa theo quy củ của Đại Khang, chỉ có thái tử mới có thể tổ chức nạp phi ở trong cung, những người khác không thể được.
Ta cuống quít uyển chuyển cự tuyệt nói:
“Phụ hoàng, hài nhi đã tu sửa Bình vương phủ như mới, hơn nữa đã hỏi qua ý của Dực vương, hắn cũng muốn tổ chức hôn lễ trong vương phủ.”
Đối với Hâm Đức hoàng đế ta phải đề phòng, hắn trời sinh tính tình thô bạo, hơn nữa dâm tà vô cùng, trước đây hắn đã từng dòm ngó sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi, muốn thu nàng vào hậu cung.
Nếu như không phải Dực Vương kiên quyết phản đối, thì hắn đã thực hiện được, lần này ta cũng phải cẩn thận.
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:
“Ý của Dực vương thì ngươi nghe, nhưng ý của trẫm thì ngươi không nghe sao?”
Ta cuống quít quy rạp xuống đất nói:
“Hài nhi không có ý này, phụ hoàng bệnh mới khỏi, nếu như tổ chức hôn lễ ở trong cung, đương nhiên sẽ quấy rầy sự dưỡng bệnh của người. Hơn nữa, Đại Khang có quy định, ngoại trừ hoàng thượng và thái tử, thì không ai được tổ chức hôn lễ ở trong cung. Phụ hoàng nếu như để hài nhi tổ chức hôn lễ ở đây, thì hài nhi không cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, mà quần thần cũng có cách nhìn khác.”
Cần vương và Hưng vương cũng đồng thời khuyên nhủ:
“Phụ hoàng, kỳ thực cử hành hôn lễ ở Vương Phủ, cũng náo nhiệt vô cùng. Dận Không nói không sai, người đừng làm khó đệ ấy nữa.”
Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:
“Bỏ đi, uổng cho ý tốt của ta, nếu như ngươi không muốn, vậy thì tùy ngươi đi!”
Nói xong hắn phẩy tay áo rời đi, để cho ba người chúng ta ngơ ngác nhìn nhau.
Cần vương là người đầu tiên phá tan sự trầm mặc, hắn đứng lên nói:
“Ta còn có một số việc muốn làm, huynh đệ các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước.”
Bây giờ hắn đã coi ta cùng một trận tuyến với Hưng vương, đương nhiên là không muốn ở chung với chúng ta.
Hưng vương nhìn theo bóng lưng của hắn, nở nụ cười nhạt, khi chuyển hướng sang ta đã khôi phục sự thân mật:
“Dận Không, có cái gì... Cần ta giúp không?”
Ta cười nói:
“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, Dận Không đã chuẩn bị tương đối rồi, nếu như có chuyện gì cần nhờ hoàng huynh, thì đệ sẽ không khách sáo.”
Hưng vương cười nói:
“Như vậy rất tốt, huynh đệ chúng ta thân lại càng thêm thân, sau khi đệ cưới Sở Nhi, thì cũng coi như là muội phu (em rể) của ta.”
Hắn nói câu này làm cho lông mao của ta dựng đứng hết lên, nếu để người khác không hiểu nghe được, thì lại tưởng rằng ta loạn luân.
Hưng vương cảm thán nói:
“Chỉ tiếc, huynh đệ chúng ta vừa đoàn tụ, thì đã phải chia tay, ta thật không hiểu, vì sao phụ hoàng lại phái đệ tới Tuyên Thành cơ chứ?”
Hắn rõ ràng là mèo khóc chuột giả từ bi, ta bị cách chức đến Tuyên Thành, trong lòng hắn cao hứng vô cùng mới đúng.
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không thích nhất là cuộc sống nhàn vân dã hạc, Tuyên Thành với đệ mà nói, đó là một chỗ lý tưởng, nghĩ đến chuyện có thể giương cung xạ điêu, khu cẩu bác miễn (xua chó đuổi con mồi), Dận Không hận không thể lập tức bay tới đó.”
Hưng vương làm ra bộ dáng mê say, nói:
“Nghe thấy đệ nói tới cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy, ngu huynh đúng là đã động tâm, chỉ tiếc phụ hoàng tuổi tác đã cao, ta còn phải ở chỗ này chia bớt sầu lo cho người.”
Trong lòng ta thầm mắng hắn đê tiện, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
“Sau này khi hoàng huynh rảnh rỗi, có thể tới Tuyên Thành tìm đệ, huynh đệ chúng ta hai người phóng ngựa chạy dưới chân núi Âm sơn, rong ruổi cười to, đó mới là sảng khoái.”
“Nhất định!”
Hưng vương nói.
Hai người chúng ta cùng rời khỏi cung, ta định cáo từ, thì Hưng vương giữ lại nói:
“Dận Không, sau khi đại hôn đệ phải đi Tuyên Thành, chắc chắn huynh đệ chúng ta sẽ khó gặp nhau, đêm nay ta ở Noãn Xuân các mở tiệc, đồng thời chúc mừng và cũng là tiễn đệ lên đường.”
Trong lòng ta ngơ ngác, Noãn Xuân các là một nơi nổi tiếng phong nguyệt, lấy thân phận của ta lúc này, đi vào đó có chút không tiện.
Hưng vương dường như nhìn thấu sự do dự của ta, mỉm cười nói:
“Đêm nay ta còn mời mấy vị hoàng huynh, đệ cứ việc yên tâm, huynh đệ chúng ta sẽ không ai nói cho cữu phụ biết đâu, hơn nữa vi huynh cũng chỉ mời đệ uống rượu, không làm chuyện hoang đường, đệ coi như nể mặt ta mà tới?”
Dưới sự chèo kéo của hắn, ta chỉ còn cách gật đầu, Long Dận Thao hiện đang cố sức kéo ta gia nhập phe của hắn, cho nên sẽ không có chuyện hắn hại ta.
Noãn Xuân các cũng có điểm tương tự giống như Bách Hoa Lâu của Tần quốc, người tới nơi này hầu như là người có thân phận địa vị trong triều đình.
Cho nên ra vào đây không phải là danh môn vọng tộc, cũng là thế gia công tử.
Ca kỹ ở đây chỉ bán nghệ không bán thân, khác với những kỹ viện tầm thường.
Khi tiệc bắt đầu ta mới biết, ngoại trừ ta ra, Hưng vương không mời hoàng huynh nào khác.
Sau khi rượu và thức ăn bưng lên, có một ca kỹ ngồi đối diện với chúng ta, hoặc đàn hoặc thổi những khúc nhạc du dương.
Hưng vương nói:
“Dận Không, thực không dấu diếm, hôm nay ta mời đệ tới đây là có một chuyện muốn nhờ.”