Những mỹ tỳ đứng gác ở bên ngoài thấy ta đi ra thì đều sửng sốt, nhưng các nàng không dám hỏi đến, trong lòng ai nấy đều run sợ cúi đầu xuống, ta giận dữ hét lên:
“Giờ này còn đứng đây làm gì? Cút cho ta!”
Dịch An cũng không về nghỉ mà đứng ở cách đấy một đoạn, nghe thấy động tĩnh thì cuống quít chạy tới, hắn bảo mấy mỹ tỳ lui xuống, thấp giọng nói:
“Tiểu chủ nhân vì sao không nghỉ ngơi?”
Ta lạnh lùng nói:
“Không có tâm tình!”
Dịch An nhấ thời nghẹn lời, hồi lâu mới nói:
“Thế nhưng tối nay là...”
“Ta tới thư phòng nghỉ ngơi!”
Đi tới thư phòng, tâm tình phiền muộn của ta không cách nào giảm xuống được, ta mở cửa tủ lấy một vò rượu ngồi ngửa đầu uống.
Sự nóng bỏng của rượu làm cho tâm tình của ta càng thêm buồn bã, nhưng ta cũng tỉnh táo nhận ra, ta phẫn nộ không phải vì Lâm Sở Nhi.
Lệ Cơ đã trở thành một tình kết khó giải trong lòng ta, ta bắt đầu nghĩ lại, mình đối với nàng có quá mức tàn khốc hay không?
Nhìn Yến Lâm, Tuệ Kiều, Tư Hầu, thậm chí đối với ngay cả Tinh Hậu đã vài lần hãm hại ta, ta cũng không nói gì. Thế nhưng chi duy nhất có Lệ Cơ là ta chưa hồi báo được nàng điều gì.
Số phận của Lệ Cơ đáng thương nhất trong số các nàng ở đây, trong cuộc đời của mình, nàng đã đặt hết hi vọng vào ta, vì ta mà nàng không tiếc thứ vì, thế nhưng ta đã làm cho nàng được điều gì?
Thậm chí khi rời Đại Tần ngay cả một câu yêu thương ta cũng không nói được với nàng, ta có quá mức tàn khốc hay không?
Từ trong mắt Lâm Sở Nhi ta lại thấy ánh mắt của Lệ Cơ lúc sắp chia tay, ánh mắt này đã chạm tới sự đau khổ đã chôn sâu trong tâm của ta.
Ta thất tha thất thểu đi tới căn hầm, Đường Muội đang canh giữ đây không ngờ là ta lại tới, cho nên vội vàng bước lên đỡ lấy ta, nói:
“Công tử, người uống nhiêu quá.”
Khi vào bên trong, ta nghe thấy tiếng Yến Lâm thống khổ gào khóc, Duyên Bình đang ở bên cạnh an ủi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Duyên Bình ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ta đặt một ngón tay lên môi mình, ý bảo nàng im lặng.
Duyên Bình gật đầu xoay người rời khỏi hầm.
Ta chậm rãi đóng cửa lại, đi tới bên người Yến Lâm ngồi xuống, nàng vẫn ôm hai đầu gối, vùi mặt vào trong đó khóc thút thít.
Trong lòng ta tràn đầy áy náy, buông vò rượu, vỗ vỗ vào vai nàng.
Yến Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của nàng vì khóc mà sưng đỏ, ánh mắt của nàng tràn ngập nghi hoặc, sau đó là phẫn nộ.
Nàng nắm tay lại, hung hăng đấm lên người của ta, ta yên lặng chấp nhận, cho tới khi Yến Lâm có chút mệt mỏi, nàng mới bổ nhào vào trong lòng ta, “Oa” một tiếng khóc rống lên.
Ta nhẹ hôn lên khuôn mặt của nàng, nói:
“Nha đầu ngốc... Chẳng phải là ta đã tới rồi hay sao...”
Yến Lâm khóc hu hu, nói:
“Dận Không... Ngươi... Đúng là không có lương tâm... Ngươi có biết, ngươi chính là người duy nhất trên thế gian mà ta nương tựa... Ngươi không thích ta... Ta sẽ chết...”
Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Lâm nhi ngoan, sao ta lại không thích nàng cơ chứ?”
[ truyen cuatui đốt net ]
Yến Lâm ngẩng đầu lên nói:
“Thế nhưng vì sao ngươi phải nạp phi?”
Ta dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, nói:
“Ta nạp phi cũng không có nghĩa là ta không thích nàng, nàng cũng biết, Dao Như là thị thiếp của ta, nàng còn tiếp thu được, vì sao hôm nay lại không tiếp nhận được chuyện ta nạp phi?”
Yên Lâm cố sức cắn cắn môi dưới nói:
“Thế nhưng ngươi chưa từng thương lượng với ta...”
Ta khẽ hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng:
“Ta thân là Đại Khang hoàng tử, phụ hoàng tứ hôn đương nhiên là không cách nào cự tuyệt, mà lúc đó nàng còn ở Trung Sơn quốc, ta không thương lượng với nàng được.”
Yến Lâm lúc này mới hết giận dữ, nhẹ giọng nói:
“Thế nhưng vì sao hôm nay ngươi nạp phi lại nhốt ta trong này, rõ ràng là có mới nới cũ.”
Nghĩ tới đây nàng lại giận dữ, nắm lấy cánh tay của ta hung hăng cắn một cái.
Ta đau tới mức hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình không tự chủ được ngã về sau, nặng nề đập đầu vào tường, suýt nữa ngất đi.
Yến Lâm thấy ta như vậy, sợ đến mức chân tay luống cuống, ôm chặt lấy ta nói:
“Dận Không, huynh không có chuyện gì chứ, ngàn vạn lần đừng làm muội sợ!”
Ta cười khổ lắc đầu, cầm vò rượu lên nói:
“Lâm nhi, chúng ta ly biệt đã lâu, cũng nên uống một trận say khướt chứ.”
Ta và Yến Lâm vừa uống vừa trò chuyện, ta vốn đã say, uống thêm hai lần thì không kiềm chế được nữa.
Ta ôm lấy Yến Lâm, nói:
“Còn có nhớ chuyện... Nàng... Cường bạo ta năm đó không?”
Yến Lâm đại xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng nhẹ giọng phì phì nói:
“Tên dâm tặc này, rõ ràng là huynh...”
Nói tới nửa câu thì nàng nhớ lại tình hình ngày đó, xuân tình theo đó nảy mầm dí sát mặt vào ngực ta, vân vê vạt áo, dịu dàng nói:
“Huynh nói đúng, muội tình nguyện làm như vậy, bây giờ nếu như muội cường bạo huynh một lần nữa, huynh dám không?”
Câu nói này của Yến Lâm làm cho ta thấy kích thích vô cùng, ta cố ý giả bộ thấp thỏm lo âu, che ngực nói:
“Ngươi nếu như dám làm như thế, ta liền lớn tiếng kêu cứu.”
Yến Lâm quyến rũ cười, một tay đẩy ta ngã xuống mặt đất, đôi chân ngọc nhảy lên người của ta, kiêu mị nói:
“Ngươi có lớn tiếng kêu, cũng không ai tới cứu ngươi.”
Yến Lâm cúi xuống, môi anh đào nóng rực đã chặn lấy đôi môi của ta, một mùi thương thoang thoảng bay vào mũi, cộng thêm mùi rượu làm cho ta càng thêm kích thích.
Nàng cởi từng món đồ, đôi môi anh đào hôn dần xuống dưới, một cảm giác sung sướng khó ta tràn ngập toàn thân ta.
Ta hít một hơi thật sâu, hai tay cầm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng kéo chiếc váy, Yến Lâm a một tiếng, ta xoay người đặt nàng xuống dưới.
Trong đôi mắt đẹp của nàng đã tràn ngập xuân tình, nàng nhẹ giọng nói:
“Bây giờ thì ai cường bạo ai?”
Ta lấy ta xoa chân ngọc mềm mại, dọc theo đó tiến lên, thân hình Yến Lâm nhịn không được run rẩy, đôi mắt khép hờ nhìn ta.
Chẳng hiểu tại sao, tâm tình của nàng bỗng nhiên lạnh lùng, đẩy ta ra, ta bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng đẩy ngã trên mặt đất, ngạc nhiên nói:
“Nàng làm cái gì vậy?”
Yến Lâm mày liễu dựng thẳng nói:
“Dận Không, ngươi là tên dâm tặc vô sỉ, có phải vương phi không cho ngươi chạm tới, nên ngươi mới tới tìm ta. Ngươi cho ta là cái gì, là nô lệ gọi tới là tới ư?”
Ta đưa tay muốn cầm tay nàng, nhưng mà Yến Lâm nổi giận cầm vò rượu lên mặt đất, định đập vào người của ta.
Ta ôm lấy đôi chân nhỏ của nàng, làm cho nàng ngã xuống, hai chúng ta quấn chặt vào một chỗ, trên người ai nấy đều dính đầy rượu ngon và bụi bặm.