Dực Vương theo ta tới trước cửa phủ Bình vương mới cáo từ, dựa theo quy định thì hắn bây giờ không thể vào trong nhà, ta cười nói:
“Sáng sớm ngày mai hài nhi và Sở Nhi tới kính trà.”
Dực Vương gật đầu nói:
“Ngươi trên người mang thương tích, nên nghỉ ngơi thực nhiều, nếu như không thể tới cũng không miễn cưỡng, không cần câu nệ lễ tiết rườm rà.”
Ta cung kính hướng về phía hắn cáo từ, cho tới khi xe ngựa biến mất nơi góc đường ta mới đi vào trong.
Trần Tử Tô đứng ở trước cửa, mỉm cười nói:
“Công tử đã trở về.”
Ta ngạc nhiên nói:
“Tiên sinh vẫn ở nơi này chờ ta?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Tử Tô chỉ trùng hợp đi ra ngoài mua đồ thôi, không nghĩ tới công tử cũng trở về lúc này, công việc thế nào rồi?”
Ta và hắn vừa đi vừa nói chuyện, nhưng không đem chuyện của mình và Dực vương nói cho hắn biết.
Trần Tử Tô chau mày nói:
“Chuyện này rất kỳ quặc, việc phong ấp không thể đưa ra trong trường họp này, trừ phi...”
Hắn hai mắt sáng ngời nói:
“Trừ phi Hâm Đức hoàng đế trước đó đã ra quyết định, Tả Trục Lưu chỉ là người được sắp xếp đưa ra trước mặt mọi người.”
Ta gật đầu nói:
“Xem ra phụ hoàng đã có tâm cảnh giới đối với chúng ta.”
Trần Tử Tô nói:
“Chiêu này của Hâm Đức hoàng đế đúng là rất lợi hại, nhưng mà cũng chỉ có những hoàng tử thiếu kiên nhẫn mới động thủ trước.”
Ta lắc đầu nói:
“Trong số huynh đệ của chúng ta, không có ai chân chính giao thiệp với quân chính của Đại Khang, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh.”
Trần Tử Tô nói:
“Nếu như vậy thì công tử bị phái đi Tuyên Thành còn tốt hơn những người khác.”
“Sao tiên sinh, lại nói như vậy?”
Trần Tử Tô nói:
“Ở càng gần Khang Đô, thì càng bị Hâm Đức hoàng đế kiềm tỏa, Tuyên Thành ở Bắc cương của Đại Khang, công tử nhất định sẽ tự do hơn.”
Ta mỉm cười nói:
“Mặc kệ người khác an bài thế nào, chúng ta cũng chuẩn bị bắt tay đi Tuyên Thành thôi.”
Trần Tử Tô thần bí hướng ta nói:
“Công tử có biết vì sao Dực vương tới hoàng cung không?”
Ta không nói nhìn hắn, Trần Tử Tô quỷ bí cười:
“Là vương phi bảo ta tới Dực vương phủ, đem chuyện công tử vào cung nói cho Dực Vương biết.”
Hắn thâm ý nói:
“Xem ra Vương phi rất quan tâm tới người.”
Ta cười ha ha một tiếng, cố sức vỗ vỗ vai của Trần Tử Tô, rồi đi tới tiểu lâu.
Lâm Sở Nhi vẫn đang đợi ta, thấy ta trở về, nàng mừng rỡ từ trong tiểu lâu chạy tới đón, khi tới gần ta, bước chân mới chậm lại, trở nên rụt rè hơn.
Ta mỉm cười nói:
“Muội vẫn đang đợi ta?”
Lâm Sở Nhi cười yếu ớt, nàng nhẹ giọng nói:
“Muội đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.”
Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, ta không khỏi lấy làm kinh hãi, thủ pháp nấu nướng của trù sư vương phủ ta đã quen. Nhưng mà nhìn những món ăn trên bàn này tinh xảo hơn nhiều lắm.
yencuatui.net
Duyên Bình cười nói:
“Vương phi bận rộn tròn một buổi sáng, những thức ăn này toàn bộ do đích thân người làm cho tiểu chủ nhân.”
Trong lòng ta tràn ngập cảm giác ấm áp.
Lâm Sở Nhi ôn nhu nói:
“Trù nghệ của Sở Nhi không tinh, mong rằng điện hạ không nên ghét bỏ.”
Ta ha ha cười nói:
“Sao lại như vậy chứ.”
Ta cầm đôi đũa gắp một món ăn, chỉ thấy nó tinh thuần mát lạnh, còn hơn là ngự trù trong hoàng cung làm, thực sự là không nhận ra đây là do vị tiểu kiều thê của ta làm.
Lâm Sở Nhi thấy ăn quá nhanh, nên mỉm cười.
Cho tới bây giờ, chúng ta mới cảm nhận được sự vui vẻ của tân hôn.
Màn đêm phủ xuống, đây là đêm thứ hai chúng ta kết hôn, giờ đã lên đèn, ta đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Huynh đi đâu vậy?”
Lâm Sở Nhi ở phía sau ta nói.
Ta mỉm cười, cố ý nói:
“Ta tới thư phòng đọc sách.”
Đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi trở nên ảm đạm, có chút u oán nói:
“Đêm khuya rồi điện hạ còn khổ công đọc sách ư?”
Ta cố ý thở dài nói:
“Sở nhi, ta không muốn ép buộc muội, ta sẽ chờ, đợi cho tới khi muội tiếp nhận tướng công này mới thôi.”
Ta làm bộ muốn mở cửa rời đi.
Lâm Sở Nhi bỗng nhiên vọt tới, từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ giọng khóc nức nở nói:
“Bình ca ca, muội không cho huynh đi... Sở nhi đã sớm coi huynh là phu quân của mình rồi.”
Ta cười khổ nói:
“Trong lòng của muội coi ta là phu quân hay là coi Bình ca ca là phu quân?”
Ta thậm chí có cảm giác mình ăn dấm chua.
Lâm Sở Nhi áp khuôn mặt vào lưng của ta, nói:
“Sở nhi biết Bình ca ca chính là Dận Không, Dận Không chính là Bình ca ca, từ khi huynh giúp muội cản mũi tên kia... Muội đã biết huynh chính là Bình ca ca, là Bình ca ca bảo hộ muội cả đời...”
Câu nói này đã chạm tới nội tâm của ta, ta bỗng nhiên xoay người lại, cố sức đem Lâm Sở Nhi kéo vào trong lòng, đôi môi không khách khí hôn tới đôi môi anh đào của nàng.
Khi hai môi chạm vào nhau, thân thể mềm mại của Lâm Sở Nhi chấn động, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mở miệng, cho đầu lưỡi của ta xâm nhập vào bên trong.
Cái lưỡi nguyệt thơm lảng tránh khiêu khích của ta, hương thơm bay vào trong miệng của ta, chúng ta hòa nhập vào nhau.
Đôi lông mi đen dài của Sở Nhi láy động, đối với lần đầu tiên này chờ mong, nhưng cũng khẩn trương.
Do hành động quá độ, nên vết thương trên vai đau đớn, ta nhịn không được hừ một tiếng.
Sở nhi mở đôi mắt đẹp, không hôn ta nữa, cái miệng yêu kiều hổn hển nói:
“Thương thế của huynh...”
Đôi môi của ta lại dính lên cái tai ngọc của nàng, khí tức nam tử khiến cho thân hình nàng run rẩy, câu định nói nhất thời quên mất.
Ta dùng đầu lưỡi liếm dọc theo gáy ngọc, hô hấp của Sở Nhi trở nên gấp gáp, bộ ngực mê người phập phồng.
Tay trái của ta chậm rãi cởi ngoại bào của nàng, di chuyển dần dần lên bộ ngực của nàng, đùa nghịch cái yếm bạc, rồi xoa xoa nắn nắn.
Sở nhi bị ta xoa nắn thì khẩn trương, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.
“Điện hạ...”
Nàng run giọng kêu lên.
“Tiểu Đinh Đương, gọi Bình ca ca...”
Ta thấp giọng nói.
“Bình ca ca...”
Ta và Sở nhi ôm nhau đi tới bên giường hỉ, dù sao ở vai phải của ta còn có thương tích, cởi quần áo bất tiện, Sở nhi xấu hổ thay ta bỏ đi áo khoác, cúi đầu thật sâu không dám nhìn ta.
Ta cười nói:
“Lẽ nào chúng ta cứ như thế này động phòng ư?”