Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 148: vùng đất hoang (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta và Sở nhi đi vào trong đại môn, cảnh tượng trước mắt làm cho chúng ta trợn mắt há mồm.

Có một trung niên thư sinh mặc quần áo cũ nát đang cho gà ăn, bên cạnh còn có một nha dịch đang quét tước những vũng nước trong phủ.

Thấy ta và Sở Nhi vào, thư sinh kia thả tay xuống nói:

“Nhị vị tới cáo trạng hay tới tìm người?”

Ta đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:

“Đương nhiên là tới cáo trạng!”

Thư sinh kia cười nói:

“Ba năm nay công tử là người đầu tiên tới đây cáo trạng.”

Sở Nhi nói:

“Tri phủ đại nhân ở chỗ này?”

Thư sinh kia lắc đầu nói:

“Triệu đại nhân đã tới con sông cụt kia xem mực nước, hôm nay không sẽ trở lại, nhị vị có chuyện thì cứ nói với tại hạ đi.”

Hắn hướng nha dịch kia bảo một tiếng, hai người rửa tay, rồi đi vào trong công đường, Sở nhi thấp giọng hướng ta nói:

“Không thể nào, ở đây chỉ có hai người bọn họ.”

Đi vào công đường, thư sinh kia bảo nha dịch lấy ra hai cái ghế, mỉm cười nói:

“Nhị vị mời ngồi, uống chén trà rồi nói.”

Ta thấy hắn bưng nước trà tới, nhưng rõ ràng là trong suốt thấy đáy, chỉ là nước sôi, đâu có thấy nửa bóng lá trà nào đâu.

Thư Sinh nói:

“Tại hạ là văn án của Triệu đại nhân, Công Tôn Lộc, hai vị có chuyện gì thì xin nói với tại hạ.”

Hắn nhìn ta một cái nói:

“Nhìn hai vị thì chắc chắn không phải là người Tuyên Thành.”

Công Tôn Lộc cười khổ nói:

“Công tử có điều không biết, Tuyên Thành vô cùng cằn cỗi, quan phủ trong ba năm nay chưa được hưởng lương, nha dịch ở đây dù sao cũng phải sinh sống, không thể nhịn ăn ở chỗ này hầu người khác, cho nên họ rời đi tự tìm cách sinh nhai.”

Tiếng gà mái ở ngoài cửa cục tác kêu lên, nha dịch kia kích động nói:

“Đẻ trứng, đẻ trứng!”

Sở nhi nhịn không được cười thành tiếng.

Công Tôn Lộc thở dài nói:

“Nghèo đương nhiên là chuyện xấu, nhưng cũng có mặt tốt, ở Tuyên Thành không ai nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa.”

Nha dịch kia chen lời vào nói:

“Không nhặt của rơi trên đường là bởi vì không có gì đáng nhặt, đêm không cần đóng cửa là bởi vì không ai có tài vật gì để trộm.”

Tâm tình của ta trầm trọng hơn trước rất nhiều.

Công Tôn Lộc nói:

“Mấy năm nay tai họa không ngừng, thuế khóa mỗi năm đều ít hơn năm trước, những bách tính có sức khỏe thì chạy tha hương làm ăn, còn lại toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, thuế khóa trong mấy năm nay không thể nào thu được.”

Nha dịch kia nói:

“Công tử đến cáo trạng ai?”

Ta vốn muốn tới cáo trạng tri phủ Tuyên Thành, thế nhưng nghe Công Tôn Lộc nói xong, thì tình cảnh hiện nay không phải là do tri phủ Tuyên Thành tạo nên.

Công Tôn Lộc cười nhạt nói:

“Vị công tử này sợ rằng không phải tới cáo trạng, nếu như ty chức không đoán sai thì công tử chính là Bình vương điện hạ đến từ Khang Đô.”

Ta mỉm cười gật đầu nói:

“Nhãn lực của ngươi không tệ.”

Công Tôn Lộc và tên nha dịch kia cuống quýt quỳ xuống nói:

“Tiểu nhân tham kiến Bình vương thiên tuế, Vương phi thiên tuế.”

Ta ha hả cười nói:

“Hóa ra Công Tôn Lộc ngươi đã sớm biết thân phận của ta, vừa rồi chỉ là cố ý nói cho ta nghe, có phải thế không?”

“Bình vương minh giám!”

Công Tôn Lộc vẫn quỳ trên mặt đất.

Ta mỉm cười nói:

“Mau đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút, vì sao ngươi đoán ra thân phận của ta.”

Công Tôn Lộc lúc này mới đứng dậy, cung kính nói:

“Bình vương và Vương phi ăn mặc hoa mỹ, khí chất cao quý, rất hiếm thấy ở Tuyên Thành, hơn nữa Triệu đại nhân trước khi đi có dặn trong khoảng hai ngày nữa Bình vương sẽ tới Tuyên Thành, bảo ty chức chú ý quan sát nhiều hơn.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tri phủ Tuyên Thành cũng là một người chính trực, biết ta từ Khang Đô tới, cũng không tạo cảnh thái bình giả tạo, nghi thức long trọng, làm chuyện nịnh hót. Có lẽ hắn muốn làm thế này để ta biết tình trạng khổ cực nơi đây.”

Ta hướng Công Tôn Lộc nói:

“Chờ Triệu đại nhân trờ về, ngươi làm bảo hắn tới Bình vương phủ gặp ta, ta có chuyện cần thương lượng với hắn.”

Công Tôn Lộc liên tục gật đầu, bảo nha dịch chuẩn bị một chiếc xe lừa, muốn đưa ta quay về Vương Phủ. Con lừa kia gầy ốm lông xoăn, nhìn thấy hình dạng của nó như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm cưỡi được?

Ta cười nói:

“Không cần, từ nơi này đến Vương Phủ cũng không quá xa, chúng ta đi bộ là được, nhân tiện nhìn tình huống Tuyên Thành một chút.”

Công Tôn Lộc nói:

“Nếu như vậy thì ty chức nguyện dẫn đường cho Bình vương.”

Công Tôn Lộc dẫn ta đi qua phố phường trong Tuyên Thành, hắn chuyên chọn những nơi nghèo khó mà đi, đường xá nhà cửa trước mắt toàn là cành tượng thê lương.

Hắn vừa đi vừa nói cho chúng ta biết những tại họa gần đây của Tuyên Thành. Ta và Sở Nhi nghe được mà lòng chua xót không ngớt.

Bình vương phủ ở dưới chân Lộc Vân sơn ngoại ô Tuyên Thành, nơi này vốn là hành cung nghỉ mát của hoàng đế thứ hai của Đại Khang, sau đó rồi cũng bị vứt bỏ.

Sau khi Hâm Đức hoàng đế hạ lệnh ban ấp, đã cưỡng chế quan phủ địa phương xây dựng vương phủ cho ta.

Quan phủ Tuyên Thành không có tiền bạc xây dựng, liền to gan đem cái hành cung sớm bị triều đình bỏ quên này cải tạo lại một phen.

Công Tôn Lộc là người thẳng thắn thành khẩn, đối với tất cả cũng không giấu diếm, hắn lại thông minh, nên chuyện gì cũng nói rất rõ ràng.

Khi đi tới chân núi Lộc Vân sơn thì thỉnh thoảng có những người dân nghèo khổ đi tới đi lui, ta ngơ ngác, nhưng không biết bọn họ tới đây làm cái gì.

Công Tôn Lộc nói:

“Đây cũng là ơn trạch của Bình vương, mỗi buổi chiều nơi này đều có phát cháo, những người dân bị đói trong thành đều tới đây.”

Ta biết đây là những hành động của Vân Na và các nàng, họ muốn tạo danh tiếng tốt cho ta, nên không khỏi mỉm cười.

Sở nhi kéo cánh tay ta nói:

“Việc này cỏ phải là do mấy vị hồng nhan tri kỉ của huynh làm hay không?”

Sở nhi đã nghe nói ta có mấy vị cơ thiếp, nhưng mà từ khi thành hôn chưa bao giờ hỏi ta.

Ta cũng định, nói với nàng chuyện này, thế nhưng mỗi khi muốn mở miệng, lại sợ nàng không tiếp nhận, cho nên kéo dài tới bây giờ.

Ta có chút lúng túng cười cười nói:

“Chắc là như vậy...”

Sở nhi hung hăng véo vào cánh tay ta một cái, thấp giọng nói:

“Sắp gặp các nàng rồi, vì sao huynh không nói cho muội biết trước?”

Ta nhẹ giọng nói:

“Ta lo lắng muội sẽ mất hứng.”

Sở nhi cắn môi nói:

“Trước khi muội thành hôn, muội có nghe nói huynh đã có hồng nhan, nhưng khi đó muội cũng không biết huynh là Bình ca ca. Sau khi chúng ta thành thân, muội liền chú ý tới việc này, thế nhưng huynh lại không nhắc gì với muội, muội còn cho rằng trên đường tới Tuyên Thành huynh sẽ nói cho muội biết, nhưng mà không ngờ...”

Ta ha hả cười nói:

“Ta cũng đang định nói cho muội chuyện này.”

Sở nhi nhẹ giọng phì phì nói:

“Tin huynh mới là lạ, nếu như muội không hỏi Dịch An trước, thì sợ rằng tới nơi này phải trợn mắt há mồm mà đứng nhìn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio