Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 150: gia vien (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta thấy Dao Như đứng ở một bên không nói câu gì, sắc mặt ảm đạm, không khỏi kỳ quái, ta cầm bàn tay của nàng, nói:

“Muội làm sao vậy? Sao gặp ta mà có cảm giác như không thích?”

Ta vừa mới hỏi, thì Dao Như đã che mặt khóc nức nở.

Tư Hầu vội vàng ôm lấy nàng an ủi.

Vân Na u oán thở dài nói:

“Điền bá phụ mất tích trên đường đi.”

Ta ngơ ngác, lập tức hiểu Điền Tuần đã chạy trốn, người này vô cùng gian xảo.

Ta còn tưởng cho hắn sự tự do, cho phụ tử hắn đoàn tụ, nhưng hắn không chút nào cảm động, tám phần mười là hắn muốn đi tìm kiếm bảo tàng Mâu thị.

Trong lòng ta không khỏi hối hận, trước khi đi quên không bảo Vân Na lưu ý tới hành tung của hắn một chút, hiện giờ lại phải bực tức vì chuyện này.

May mắn là hắn có trong tay cuốn sổ kia, nhưng dù sao cũng chỉ là một nửa bản đồ mà thôi, không cách nào tìm ra nơi hạ lạc của bảo tàng Mâu thị được.

Vân Na nói:

“Tư Hầu, muội mang Dao Như về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta nhất định sẽ tìm được Điền bá phụ.”

Nàng lại hướng Yến Lâm nói:

“Lâm muội, muội trò chuyện với Vương phi đi, đừng để cho nàng ấy cảm giác chúng ta xa lánh nàng.”

Đôi mắt đẹp của Yến Lâm trợn tròn, nàng không ngờ Vân Na lại giao cho nàng nhiệm vụ này:

“Vân Na tỷ tỷ... Muội từ nhỏ không khéo ăn nói, nếu như đắc tội vương phi người ta thì chẳng phải sau này không có ngày yên lành hay sao?”

Vân Na dịu dàng cười nói:

“Biết là tốt rồi, gia đình yên ấm thì vạn sự hưng, trong chúng ta thì chỉ có muội và nàng ấy là xuất thân cao quý, nên sẽ có nhiều điểm chung. Người khác chưa chắc đã có thể nói chuyện với nàng ấy, chuyện này tỷ đã nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy chỉ có muội là thích hợp nhất.”

Yến Lâm suy nghĩ một chút thấy không còn cách nào khác, nên đành gật đầu:

“Nếu như tỷ tỷ bảo muội làm, thì muội sẽ làm, nhưng nếu như muội làm rùm beng lên, thì tỷ cũng đừng trách muội.”

Thấy Yến Lâm điêu ngoa này phục tùng Vân Na, trong lòng ta không khỏi vui mừng, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vân Na, đặt nàng ngôi lên đùi ta, nói:

“Hoàn Nhan đại tướng quân quả nhiên lợi hại, ngay cả nha đầu Yến Lâm điêu ngoa này cũng bị nàng thu phục, bội phục bội phục.”

Vân Na nhẹ giọng cười nói:

“Đây không phải là công lao của muội, cái chính là do họ đối với huynh có tình cảm sâu đậm, nếu không ai chịu sự chia sẻ thế này?”

Ta có chút lo lắng nói:

“Sao muội lại bảo Yến Lâm tới, tiểu cô nương này nói thường không suy nghĩ.”

Vân Na cười thần bí:

“Khi muội nhìn thấy vương phi vào cửa, đã biết nàng ta ung dung rộng lượng, tính cách của Yến Lâm không tốt, nhưng lại vô cùng trong sáng. Huynh yên tâm, lấy tâm cơ của Lâm Sở Nhi, sẽ dễ dàng thu được hảo cảm của Yến Lâm.”

Ta ha hả nở nụ cười, có Vân Na bên cạnh, đúng là giải quyết hộ ta không ít phiền phức.

Vân Na nói:

“Lúc nãy muội thấy Công Tôn tiên sinh theo huynh đến đây, huynh không thể thiếu lễ với người ta, người này chức vụ không cao, nhưng lại vô cùng có tài học.”

Lúc này ta mới nhớ tới, mình mải nói chuyện với chúng nữ mà bỏ quên Công Tôn Lộc ở ngoài cửa.

Ta cuống quít đứng dậy đi ra ngoài cửa, thì thấy việc phát cháo đã dừng lại, những người dân đã tụ tập trong bãi đất trống nghe Công Tôn Lộc nói gì đó.

Công Tôn Lộc thấy ta xuất hiện, cuống quít dừng lại, đi tới trước mặt của ta nói:

“Bình vương điện hạ, mới có tin tức từ con sông cụt, khúc sông ở Lâm Tử pha xuất hiện tình hình nguy hiểm, ty chức đang thuyết phục mọi người tương trợ.”

Ta gật đầu nói:

“Tình huống thế nào?”

Công Tôn Lộc chán nản nói:

“Mực nước vẫn không ngừng dâng lên, sợ rằng con đê không cách nào giữ được nữa.”

Hắn thấp giọng bổ sung:

“Lâm Tử pha là khúc sông cách đây gần nhất, nếu như có một ngày vỡ đê, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, toàn bộ Tuyên Thành này sẽ bị bao phủ trong hồng thủy.”

Ta nặng nề gật đầu, gọi Đột Tạ nói:

“Ngươi tới quân doanh Tuyên Thành, hướng Trử Đại Tráng tướng quân cầu viện.”

Công Tôn Lộc nói:

“Bình vương đại khái không biết, bệ hạ có lệnh, quân đội cùng dân chính phải xa nhau, nếu muốn thuyên chuyển quân đội phải có sự phê chuẩn của triều đình.”

Ta ngửa đầu nhìn bầu trời tăm tối lớn tiếng nói:

“Tuyên Thành là ấp phong của ta, mọi việc ở đây do ta thống trị, cho dù là binh, hay là dân, chỉ cần sống trên mảnh đất này, thì có nghĩa phụ bảo vệ gia viên của ta! Đột Tạ, lập tức đi ngay!”

Ta đi nhanh tới trước đám người, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt u buồn và tang thương của họ, trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một tiếng sét, ta lớn tiếng nói:

“Các vị hương thân, ta là Long Dận Không, kể từ hôm nay ta và các người đều sinh sống trên mảnh đất Tuyên Thành này.”

Nói xong câu này, một tiếng sét như phá vỡ thiên địa vang lên.

Ta lớn tiếng nói:

“Ta biết các người đem hi vọng của mình ký thác lên người của ta, kỳ vọng ta có thể thay đổi cuộc sống của các ngươi, cứu các ngươi từ trong nghèo khó và túng quẫn ra ngoài, các ngươi sai rồi!”

Tất cả rơi vào trong sự im lặng.

Ánh mắt của ta sáng quắc nói:

“Bởi vì người cứu các ngươi chính là các ngươi, mảnh đất này tuy rằng khổ cực, nhưng nó là đất mẹ của chúng ta, chúng ta không thể bỏ nó được. Nếu muốn thay đổi đây tất cả, chỉ dựa vào một mình Long Dận Không ta thì không thể nào làm được, Tuyên Thành có ngàn vạn người, số phận của chúng ta sẽ được định đoạt trong thời gian tới.”

Ta đưa tay chỉ hướng con sông cụt, nói:

“Đại đê nguy cấp trong sớm tối, những nữ nhân và trẻ con ở Tuyên Thành sẽ đi đâu?”

Ta cởi trường bào trên người, đi tới khúc sông kia.

Trong đám người không biết là ai đã cảm động đã khóc ồ lên.

Dịch An, Công Tôn Lộc cũng rơi lệ đi theo ta, một người rồi mười người, rồi trăm người, số người đi theo ngày một nhiều, đội ngũ của chúng ta không ngừng lớn mạnh.

Ai nấy đều ngẩng cao đầu, bọn họ tuy rằng gầy yếu, thế nhưng trong mắt đều tràn ngập hi vọng.

Dọc đường đi, mưa ngày càng nặng hạt, nhìn thấy cả một biển nước trong mắt, cánh đồng ruộng đã ngập trong đại dương mênh mông.

Nước sông đã lên một cách nhanh chóng, trên đường khắp nơi đều là cây cối, lầy lội vô cùng, bùn nhão ngập tới đầu gối.

Đoạn đường vốn chỉ đi khoảng nửa canh giờ, thì chúng ta phải đi mất hơn một canh giờ.

Khi đi tới Lâm Tử pha, ta mới chính thức cảm thấy uy lực của hồng thủy, trên con đê lớn ở Lâm Tử pha đã có hơn ngàn bách tính đang cố sức giữ đê.

Bởi vì sau lưng phải đối mặt với sự sạt lở đất từ trên núi, trước mặt là đê vỡ tới nơi, cho dù cần bao tải đắp đất, tre dài chắn ngang thì cũng cần một lượng nhân lực tương đối lớn.

Chúng ta lập tức xông vào trong đội ngũ vác đất đắp đê.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio