Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 156: tin dữ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiền Tứ Hải nói:

“Làm ăn cũng giống như chiến trường, thời gian là mấu chốt của sự thành công, cơ hội sẽ không chờ đợi ta đến.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhưng mà đột nhiên ở ngoài cửa có một tiếng kêu lớn vang lên:

“Bình vương điện hạ!”

Ta có thể nhận rạ đây chính là thanh âm của Trử Đại Tráng, chẳng nhẽ hắn biết tin toàn bộ mỏ vàng đã được bán cho nên tới đây muốn giục lấy tiền?

Trên mặt Trử Đại Tráng chẳng có chút mừng rỡ nào, mà ngược lại có ba phần đau thương, vội vã đi tới trước mặt ta, thê lương lên tiếng nói:

“Bình vương điện hạ... An vương... Đã bệnh chết ở Bắc Hồ...”

“Cái gì?”

Ta không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình nữa.

Trử Đại Tráng lặp lại một lần nữa, nói:

“An vương bệnh chết rồi!”

Trước mắt của ta tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, trong đám hoàng tử thì ta với An vương Long Dận Tường có cảm tình tốt nhất, năm đó hắn không kỳ thị ta như những người khác.

Ta nhớ Dận Tường lớn hơn ta hai tuổi, thân hình cường tráng, khi ta về tới Khang Đô còn nhận được thư của hắn nói là sức khỏe vẫn tốt, ở Bắc Hồ sống cũng như ý, sao có thể đột nhiên chết bệnh được?

Trử Đại Tráng và Tiền Tứ Hải thấy ta sắc mặt của ta thống khổ, cuống quít đỡ ta ngồi trên ghế, thấp giọng quyền nói:

“Điện hạ xin nén bi thương.”

Ta chán nản nói:

“Trử tướng quân thu được tin tức hoàng huynh của ta chết từ bao giờ?”

Trử Đại Tráng nói:

“Ty chức vừa nhận được tin của An vương liền chạy tới, chắc không bao lâu nữa bệ hạ cũng nhận được tin.”

Ta thở dài nói:

“Hoàng huynh của ta năm nay mới có hai mươi hai tuổi sao lại đột nhiên mất sớm cơ chứ, đúng là trời cao đố kỵ anh tài!”

Trử Đại Tráng an ủi ta vài câu, sau đó mới rời đi.

Tiền Tứ Hải vừa nghe tin An vương chết, lập tức bỏ ý niệm rời khỏi Tuyên Thành, An vương đột nhiên tử vong không phải là việc nhỏ, nếu như Bắc Hồ không có giải thích hợp lý, sợ rằng Đại Khang sẽ không từ bỏ ý đồ, cục diện bình thường của hai nước hiện nay sẽ trở nên khẩn trương.

Ánh trăng mông lung, ta ngồi một mình ở trong hoa viên nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ của mình với Dận Tường.

Đối với các vị huynh đệ khác ta không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng Dận Tường là một ngoại lệ.

Từ lúc ta còn nhỏ, hắn đã chiếu cố ta, đối với một hoàng tử mẫu thân mất sớm như ta mà nói đây là một phần thân tình thực sự trân quý.

Trước kia hắn đi Bắc Hồ cầu thân, còn ta đi Đại Tần làm con tin, cả hai chúng ta chỉ là quân cờ mà Hâm Đức hoàng đế lợi dụng.

Nhưng không ngờ tới, ta có thể trải qua đau khổ mà sống sót, trong khi hắn lại bỏ mệnh nơi tha hương, cáo biệt Khang Đô một lần rồi thành thiên cổ.

Cảm thán số phận của Dận Tường, ta lại thấy cuộc sống của mình hiện nay sao mà may mắn như vậy.

Không biết tại sao, trong lòng ta luôn nghĩ tới chuyện, Dận Tường quyết không phải là chết bệnh, thể chất của hắn cường tráng, lý do chết bệnh thực sự là quá gượng ép.

Một đôi bàn tay mềm mại đặt lên vai của ta, ta xoay người nhìn lại, thấy Sở Nhi không biết từ khi nào đã đi tới phía sau của ta rồi.

Sở nhi ôn nhu nói:

“Huynh vẫn còn nhớ tới chuyện của hoàng huynh?”

Ta gật đầu, kéo Sở nhi ngồi xuống bên cạnh ta, nói:

“Trong tất cả số huynh đệ của ta, chỉ có Dận Tường mới coi ta là huynh đệ của hắn...”

Cổ họng của ta nghẹn ngào, nói không ra lời.

Sở nhi ôm ta, nàng nhẹ giọng nói:

“An Vương ca ca nếu như biết huynh nhớ người như vậy, có ở dưới cửu tuyền huynh ấy cũng mỉm cười thoải mái.”

Ta chán nản nói:

“Ta vốn có ý định viết thư cho Dận Tường, đem chuyện Tuyên Thành nói cho hắn biết, hẹn hắn khi nào có thời gian rảnh tới Tuyên Thành gặp nhau, thế nhưng không nghĩ tới... Không còn cơ hội gặp mặt kiếp này nữa rồi.”

Sở nhi nói:

“An Vương ca ca vì bình yên cho Đại Khang mà tới Bắc Hồ cầu thân, sự hi sinh của người đối với Đại Khang sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng bách tính.”

Ta chậm rãi lắc đầu nói:

“Sau khi người chết rồi, tất cả thanh danh đều như phù vân, có lưu lại được danh tiếng thì sao cơ chứ?”

Sở nhi lặng lẽ không nói.

Ta nhẹ giọng than thở:

“Không biết trong lòng phụ hoàng có nhớ tới người con này nữa hay không.”

Sự thực chứng minh sự lo lắng của ta là dư thừa, Hâm Đức hoàng đế không chỉ nhớ đứa con Dận Tường này, mà cũng nhớ rõ ta mồn một. Cho nên khi hắn chọn người đi Bắc Hồ phúng viếng, ta là người đầu tiên bị điểm danh.

Nguyên nhân rất đơn giàn, hoàng tử cách Bắc Hồ gần nhắt là ta, mà ta lại có cảnh ngộ tương đối giống Dận Tường, chuyện này giao cho ta là thích hợp nhất.

Nhưng còn một lý do trọng yếu hơn cả, đó là ta đã tự mình mang lại hòa bình cho Đại Khang trong chiến tranh Khang Tần, chuyện này đã chứng minh tài ngoại giao xuất sắc của ta.

Sau khi Dận Tường mất, quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ trở nên vô cùng vi diệu, hắn mong muốn quan hệ của đôi bên tiếp tục ổn định.

Ai cũng biết, lần đi Bắc Hồ phúng viến này tràn ngập nguy cơ và hung hiểm.

Yến Lâm là người đầu tiên phủ quyết nói:

“Không thể đi, huynh mới từ Tần quốc trở về, sao lại phải đi Bắc Hồ phúng viếng ngay, phụ hoàng huynh có hơn ba mươi người con, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn huynh?”

Ta cười nói:

“Muội có phải là sợ ta tới Bắc Hồ, bị Khả Hãn của Bắc Hồ lưu lại làm con rễ?”

Yến Lâm hai vành mắt mà đều đỏ lên, nói:

“” Người ta nói người Hồ trời sinh tính tình dã man, làm việc không nói tình lý, rất có khả năng bọn họ sẽ làm như vậy. "

Đôi mắt đẹp của Vân Na hiện lên sự sầu lo vô tận:

"Bắc Hồ Khả Hãn - Thác Bạt Thọ Thiện là người hỉ nộ vô thường, huống chi nguyên nhân cái chết của An vương lần này lại không rõ, nếu như tướng công đi tới đó, chắc chắn là hung hiểm dị thường. "

Ta ha hả cười nói:

"Phụ hoàng đã ban chỉ, bảo ta đi Bắc Hồ phúng viếng, nếu như ta không đi, thì đó là cãi mệnh. Hơn nữa người chết là hoàng huynh của ta, nếu như ta không đến, thì cũng không hợp lý cho lắm. "

Tư Hầu nức nở nói:

"Huynh biết là tới Bắc Hồ hung hiểm, vì sao lại còn phải đi. Phụ hoàng huynh nếu như giáng tội thì cùng lắm là không làm Bình vương nữa, chúng ta yên ổn làm bách tính, vui vẻ tự tại có hơn không. "

Dao Như ôn nhu nói:

"Còn có mấy tháng nữa huynh được làm cha rồi, chẳng nhẽ lại nhẫn tâm bỏ bọn muội ở lại tới Bắc Hồ hay sao?"

Ta thấy các nàng như đứt từng khúc ruột, trong lòng cũng không nỡ, thế nhưng lần đi Đông Hồ này có khi lại là một khảo nghiệm của Hâm Đức hoàng đế đối với ta.

Nếu như ta không đi Đông Hồ, thì hắn sẽ mượn cớ trị tội, huống chi ta còn có rất nhiều hoàng huynh am hiểu thuật bỏ đá xuống giếng.

Tuệ Kiều yên lặng ngồi ở một bên, không nói gì.

Ta nhìn về phía nàng, mong muốn nàng nói lên chính kiến của mình.

Tuệ Kiều u oán thở dài nói:

"Huynh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, muội nếu nói là không cho huynh đi, thì huynh vẫn sẽ đi, huynh đâu cần quan tâm tới cách nghĩ của muội làm gì?"

Ta gật đầu, thâm tình nhìn các vị kiều thê nói:

"Tuệ Kiều nói không sai, lần này ta nhất định phải đi. "

Tư Hầu và Yến Lâm nhịn không được nữa, bật khóc thành tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio