Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 158: âm sơn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau ta từ biệt các vị kiều thê, rời Tuyên Thành lên bắc, đi được khoảng chừng trăm dặm đã tới được chân núi Âm Sơn.

Ngoại trừ Sở nhi, Đường Muội, Đột Tạ ta chỉ dẫn theo hơn hai mươi võ sĩ, vốn ta định mời Tiền Tứ Hải đi cùng, thế nhưng Tiền Tứ Hải lo lắng chuyện An vương mới mất, tình thế không rõ, cho nên không dám đem thân nhập hiểm địa.

Hắn viết một phong thư, nhờ ta mang tới cho Đông Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn.

Trong số võ sĩ đi theo ta, có một người tên là Vương Chính, đây là người do Trử Đại Tráng đề cử, người này đã từng nhiều lần thâm nhập Bắc Hồ dò xét quân tình, đối với con đường đi từ Âm Sơn tới Bắc Hồ tương đối quen thuộc.

Chân núi Âm Sơn đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, nhưng mà lại không có ai chăn nuôi, thỉnh thoảng có thấy một hai con dê núi.

Vương Chính nói:

“Lúc đầu ở đây có không ít người chăn nuôi, nhưng do họ không chịu được người trong bộ tộc Hồ Lỗ quấy rầy, nên tất cả đã rời khỏi đây.”

Ta nhíu mày nói:

“Trử tướng quân không đóng quân ở đây?”

Vương Chính nói:

“Quân đội thì có.”

“Đi về hướng tây có một kỵ binh doanh, bọn họ phụ trách cảnh giới ở vùng này. Nhưng mà, Âm Sơn Hồ lỗ xuất quỷ nhập thần, mỗi lần đánh bất ngờ đều nhanh chóng dị thường, hơn nữa chiến mã của họ thần tuấn, quân ta chưa chạy tới nơi, thì họ đã rút khỏi từ lâu rồi. Chuyện buồn cười nhất chính là có một lần Hồ Lỗ giả cướp đoạt điều kỵ binh ra ngoài, sau đó đánh bất ngờ vào doanh trại, đốt đi toàn bộ doanh địa.”

Ta bùi ngùi than thở:

“Trang bị của quân ta thực sự quá kém.”

Vương Chính nói:

“Những người chăn nuôi thấy quân đội không cách nào bảo hộ họ, nên chẳng còn ai dám ở nơi này chăn thả, nơi màu mỡ này đã trở nên hoang vắng.”

Sở nhi nói:

“An cư mới lại nghiệp, nếu như muốn Tuyên Thành khôi phục phồn vinh, đầu tiên phải làm tốt trị an, mang lại cho bách tính một cuộc sống bình yên.”

Ta gật đầu nói:

“Chờ sau khi chúng ta từ Bắc Hồ trở về, sẽ lo lắng chuyện này.”

Từ khi có con ngựa Thất Thụy Tuyết Thông do Ung vương tặng, ta đã đem con Hắc Sư tử cho Tiêu Trấn Kỳ, con ngựa này tuy rằng không thần tuấn bằng hắc sư tử nhưng mà tính tình dễ bảo.

Sở nhi cưỡi một con ngựa màu vàng nhạt, càng thêm xinh đẹp, hai ống tay áo phất phơ lại càng tỏa ra tính kiêu mị của nữ giới.

Trong đội ngũ của ta có hai người tinh kỵ đi cuối cùng, vừa nói nói mà, thỉnh thoảng cười lên vui vẻ.

Vương Chính đã từng vài lần đi tới Bắc Hồ, cho nên lựa chọn một cái sơn đạo hẹp hòi, thế núi khúc khủy, ngựa không đi được. Nếu như dựa theo lẽ thường, thì Hồ Lỗ sẽ không chọn những nơi này làm mục trường chăn dê.

Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, chúng ta tìm một khu đất bằng phẳng cắm trại, Đường Muội chỉ huy thủ hạ lập trướng bồng, lại đốt ở phía trước một đống lửa thật to.

Có mấy võ sĩ cầm cung đi vào trong rừng, dã thú ở đây rất nhiều, không bao lâu chúng ta đã có vài món ăn thôn quê nhắm rượu.

Đường Muội nói:

“Thuộc hạ đi tới ngọn núi phía trước nhìn xem có thấy bóng địch nhân hay không.”

Ta gật đầu nói:

“Ta và Sở nhi đi với ngươi, thuận tiện xem cảnh sắc ban đêm của Âm Sơn.”

Chúng ta đang muốn đứng dậy, thì mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu mạng từ trong núi vọng ra. Ta và Đường Muội liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy về hướng có tiếng kêu cứu.

Chạy về phía trước chừng hai trăm bước, có một khối cự nham đột ngột chắn ngang, thanh âm kia lại càng trở nên rõ ràng, đây là một thanh âm của nữ tử.

Ta và Đường Muội nhảy lên khối cự nham nhìn sang, thì thấy bên kia có một cái bóng màu đỏ đang nằm.

“Có ai không, cứu mạng...”

Nàng thống khổ kêu lên.

Nhìn khối cự nham của nàng cao chừng hơn mười trượng, Đường Muội đang muốn nhảy sang cứu, ta lập tức cầm cánh tay của hắn kéo lại, thấp giọng ngăn cản nói:

“Trong núi sâu hoang dã sao lại có duy nhất một nữ tử, cẩn thận hành động.”

Đường Muội thấp giọng nói:

“Công tử, nếu như chúng ta không viện thủ, một khi dã thú tới, thì chẳng phải nàng sẽ nguy hiểm hay sao?”

Thiếu nữ kia càng kêu cứu thảm thiết, ta nhìn bốn phía xung quanh, vững tin không có người nào ở đây, mới thở dài nói:

“Ngươi đi đi!”

Lúc này Sở Nhi cũng mang theo hai võ sĩ chạy tới, nàng cũng thấy hiếu kỳ, nhẹ giọng nói:

“Sao lại có một nữ tử ở trong sơn dã như thế này?”

Ta thấp giọng nói:

“Cứ cứu trước rồi hỏi sau.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Nếu có chỗ nào quái dị, thì một đao chém chết nàng ta.”

Đường Muội cởi đai lưng kéo thiếu nữ kia lên, sau đó ta cũng vươn tay giúp hắn.

Đường Muội cẩn thận buông nữ tử kia ra, lúc này ta mới thấy thiếu nữ kia mặc một bộ trang phục màu đỏ, đỉnh đầu có một cái mũ da thú, khuôn mặt xinh đẹp, trong đôi mắt màu xanh vẫn còn vương lệ, trong lòng còn ôm một con sơn dương.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Không nghĩ tới Hồ nữ này lại là một mỹ nữ.”

Sở nhi nặng nề véo cánh tay của ta một cái, ta đau đến nhíu mày, nàng đương nhiên biết là ta đang nhìn Hồ nữ này, cho nên mỉm cười.

Đường Muội lau đi mồ hôi trên trán, hướng Hồ nữ nói:

“Cô nương không có chuyện gì chứ?”

Hồ nữ gật đầu nói:

“Đa tạ ân cứu mệnh của tráng sĩ.”

Nàng đang muốn đứng dậy, nhưng lại thống khổ “a” lên một tiếng, ngã luôn xuống đất.

“Cô nương sao vậy?”

Đường Muội ân cần nói.

“Đại khái là ta bị trẹo chân.”

Ta và Sở nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, ta cố ý nói:

“Đường Muội, ngươi cõng vị cô nương này về trại.”

“Cái gì?”

Ta và Sở nhi đã xoay người đi trước, ta thấp giọng hướng Sở nhi nói:

“Khi về muội nên chú ý tới hành động của Hồ nữ này, chú ý xem nàng ta có... Tìm cách liên hệ với người khác không.”

Đường Muội chắc là do cứu người sốt ruột, nên không cố kỵ gì nhiều, hắn cõng Hồ nữ kia trên lưng, nhưng trong lòng lại xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.

Khi về tới trại, hắn đặt Hồ nữ kia xuống bên cạnh đống lửa.

Sở nhi cầm một lọ rượu thuốc đi tới:

“Tỷ tỷ, không biết thương thế của ngươi thế nào, ta giúp ngươi bôi thuốc nhé.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio