Tuy rằng chúng ta đã hạ thủ lưu tình, nhưng mà nhiều người vẫn bị thương không nhẹ.
Tọa kỵ của Sở Nhi đột nhiên bị bắn trúng cổ, con ngựa này hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân loạng choạng ngã xuống.
Ta thấy vậy bèn nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng lên con ngựa của ta.
Ở phía sau có một người nhân cơ hội này đâm ta một mâu, Sở Nhi quét ngang trường thương, trúng ngay thắt lưng của hắn.
Tên kia kêu thảm một tiếng ngã từ trên lưng ngựa ngã xuống, đồng thời kéo theo hai người khác lăn xuống.
Ta và Sở nhi đồng thời huy động trường thương, phối hợp trái phải, làm cho địch nhân không thể nào tới gần được.
Phía trước lại có mấy con ngựa phóng tới chỗ ta, ta quay đầu lại hướng Sở nhi nói:
“Muội có sợ không?”
Trong đôi mắt đẹp của Sở Nhi hiện lên sự ôn nhu, lắc đầu nói:
“Ở bên cạnh huynh, muội chẳng có gì phải sợ!”
Trong lòng ta cảm động, hét lớn một tiếng:
“Xông lên!”
Khi hai người bên đối phương cưỡi ngựa xông tới chỗ ta, ta và Sở nhi đồng thời xuất thương, hai người kia lập tức ngã xuống.
Võ sĩ thủ hạ của ta phấn khởi, đánh bại không ít địch nhân.
Giao chiến kịch liệt nhất vẫn là Đường Muội và tên người Hồ kia.
Mâu pháp của người Hồ kia tinh thâm, cho dù tốc độ hay lực lượng đều cho thấy hắn là một cao thủ đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Đường Muội phải ứng phó với người này, nhưng đồng thời cũng phải ứng phó với những người khác quấy rầy hắn, trường mâu vừa quét ngã một đối thủ, thì đã phải thu về phòng ngự, bởi tên người Hồ kia đã đâm tới trước ngực hắn.
Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, vứt trường mâu, tay trái cầm trường đao che ở trước ngực.
“Keng” một tiếng, trường mâu của đối phương đâm trúng ngay thân đao, tên người Hồ kia hiển nhiên không ngờ tới Đường Muội lại có thể cản được mâu này của hắn, trong ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng.
Đột nhiên ở phía sau có một tiếng nữ tử sợ hãi truyền tới, ta ghìm cương ngựa xoay người nhìn lại, thì thấy Phổ Mạn đã lọt vào trong vòng vây của người Hồ, nàng ta đã ngã ngồi trên đất, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Đường Muội và ta đồng thời chú ý tới chuyện này, vung đao cản một kích của đối phương, rồi quay đầu phóng tới chỗ Phổ Mạn.
Ta và hắn cách nhau tương đối xa, thấy hắn xông vào trận địa thì thầm kêu không ổn.
Lúc này đa số người bên ta đã có thể phá vòng vây, nếu như tiến nhập vào trong vòng vây của địch một lần nữa thì thực không phải là hành động sáng suốt.
Ta hét lớn:
“Đường Muội trở về!”
Đường Muội bây giờ coi lời ta nói như bỏ ngoài tai, trường mâu lao tới, tạo thành một đường máu phóng tới chỗ Phổ Mạn.
Tên nam tử người Hồ kia lập tức bám sát theo hắn.
Ta lắc đầu, làm một cái thủ thế, Đột Tạ và những võ sĩ khác lập tức theo ta phóng tới chỗ Đường Muội.
Đường Muội đã vọt tới bên người Phổ Mạn, trường mâu đập vào hai tên người Hồ bên cạnh nàng, cúi người ôm lấy eo của Phổ Mạn nâng nàng dậy.
Cũng ngay lúc đó tên nam tử người Hồ kia đã vọt tới phía sau của hắn, trường mâu toàn lực đâm vào hậu tâm của Đường Muội.
Trong lòng ta trầm xuống, tay chân nhất thời trở nên băng lãnh, tiếc rằng ta và Đường Muội cách nhau quá xa, không thể nào cứu viện được.
“Đừng mà!”
Phô Mạn lập tức khóc thét lên.
Tên nam tử người Hồ kia ngơ ngác, nhưng lúc này trường mâu đã tới sát vạt áo, không thểnào thu mâu kịp, “phốc” một tiếng đâm vào thân thể của Đường Muội.
Đường Muội cố sức cắn môi, ôm Phổ Mạn vào trong lòng, trở tay một đao chém đứt trường mâu của đối thủ, máu tươi lặp tức phun ra như suối.
Thân hình hắn chấn động, lặp tức ngã ngựa.
Phổ Mạn cũng lăn theo hắn, khóc lóc ôm lấy Đường Muội, nói:
“Đường Muội! Ngươi không nên làm ta sợ... Là ta đã hại ngươi...”
Tên nam tử người Hồ kia ngơ ngác, những người Hồ khác cũng quên mất công kích.
Ta vọt tới trước người Đường Muội, xoay người đẩy Phổ Mạn ra, giận dữ hét:
[ truyen cua tui | Net ]
“Cút ngay!”
Trong lòng ta đã biết rõ, Phổ Mạn và đám người này là một bọn.
Ta xé áo của Đường Muội, Đột Tạ ôm lấy Đường Muội, những võ sĩ khác vây quanh chúng ta, Sở Nhi dùng trường thương chỉ ngay vào gáy của Phổ Mạn, rất sợ nàng ta đào tẩu, nhưng Phổ Mạn lúc này căn bản là không chú ý tới ai khác.
Đầu mâu đâm trúng vai trái của Đường Muội, xem ra tiếng kêu cuối cùng của Phổ Mạn đã làm cho tên người Hồ kia cải biến sát ý. Mũi mâu chỉ cần nghiêng sang phải một chút, là đâm trúng trái tim của Đường Muội.
Thế nhưng hiện giờ đầu mâu đã chui rất sâu vào trong người, ta không dám rút ra, vì sợ hắn mất máu nhiều mà chết.
Tên người Hồ kia thấp giọng nói:
“Không bằng để ta thử xem thế nào?”
Ta xoay người nhìn lại, lúc này mới thấy rõ mặt hắn, người này ngũ quan rõ ràng, trông hơi thô kệch, trên má là một bộ râu quai nón.
Ta lại nhìn Đường Muội thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, dưới tình huống này, ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải mạo hiểm thử một lần.
Ta lạnh lùng nói:
“Nếu như Đường Muội có gì không may xảy ra, ta thề rằng nợ máu các ngươi sẽ phải trả bằng máu!”
Hắn đứng đối diện với ta, thản nhiên nói:
“Xoa Tháp tộc chúng ta từ trước tới nay chưa từng sợ uy hiếp!”
Phổ Mạn khóc nói:
“Ca ca, cứu hắn...”