Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 164: bộ lạc (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Màn đêm buông xuống, trong Xuyên Vân Cốc đã đốt lửa trại, người của Xoa Tháp tộc đã lập thịnh yến chiêu đãi những khách quý như chúng ta.

Ta và Sở Nhi ngồi xung quanh một đống lửa, hưởng thụ đặc sản của người Xoa Tháp tộc là thịt quay và rượu trái cây, Nhã Khắc và thê tử của hắn là Đông Thải Tô ngồi cùng với chúng ta, không ngừng mời rượu.

Ta và hắn đã giải tỏa được khúc mắc, nhưng nghĩ tới ngày mai còn phải lên đường đi xa, cho nên uống rượu cũng giữ mình.

Đột Tạ và những vố sĩ khác đã bị những thiếu nữ của Xoa tháp tộc nhiệt tình kéo lên nhảy múa.

Có một số thiếu nữ khác hướng ta vẫy tay, hiển nhiên là muốn mời ta gia nhập.

Sở Nhi cười nói:

“Muội đã sớm biết, trên đường đi thảo nào huynh cũng có diễm ngộ, có lẽ muội không nên cùng đi với huynh nếu không sẽ phả hòng nhiều chuyện tốt trên đường.”

Ta ha hả cười nói:

“Có muội ở bên cạnh ta, ta sao có thể động tâm với người khác?”

Ta nắm lấy tay của Sở Nhi đi tới chỗ nhảy múa, ta học theo cách nhảy của bọn họ, thanh âm reo hò liên tục vang lên trong trời đêm.

Từ phía xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, chúng ta đồng thời cả kinh, thanh âm này rõ ràng phát ra từ vị trí căn nhà gỗ của Đường Muội.

Nhã Khắc áy náy nói:

“Chuyện này là do ta gây ra, nên cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, không bằng như vậy, ta tự mình đưa các ngươi đến Bắc Hồ, lấy việc này biểu đạt sự áy náy trong lòng ta.”

Ta và Nhã Khắc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạv tới.

Khi đi tới trước cửa đã phát hiện, người phụ trách ở lại bảo vệ là Vương Chính đã ngã trong vũng máu.

Mông Lý Đa nguời đầy mùi rượu đang cố sức kéo cánh tay của Phổ Mạn, xông vào trong nhà gỗ, trong tay hắn vẫn đang cầm một thanh loan đao đang rỉ máu.

Mông Lý Đa không để ý tới chúng ta, tóm lấy Phổ Mạn giận dữ hét:

“Ta có gì không bằng tên người Hán này, từ nhỏ tới lớn ta đều suy nghĩ cho nguơi, trong lòng của ngươi tại sao lại không có vị trí của ta?”

Nhã Khắc giận dữ hét:

“Mông Lý Đa, lá gan của ngươi thật lớn!”

Mông Lý Đa lạnh lùng nhìn Nhã Khắc, tay hắn vẫn cầm lấy cổ tay của Phổ Mạn không buông ra, Mông Lý Đa lớn tiếng nói:

“Nhã Khắc, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, ngươi đã chính mồm đáp ứng gả Phổ Mạn cho ta, tại sao hôm nay lại đồng ý cho nàng và tên người Hán này ở cùng một chỗ?”

Nhã Khắc kiềm chế tức giận nói:

“Mông Lý Đa, ngươi không được tiếp tục làm loạn, trong lòng Phổ Mạn không có nguơi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được!”

“Ngươi nói dối! Phổ Mạn là của ta, không ai có thể cướp nàng đi!”

Mông Lý Đa xoay loan đao để vào cổ Phổ Mạn, nói:

“Nếu như chết, ta cũng phải chết cùng với nàng!”

Hắn giống như một con hổ điên, thần trí đã thác loạn từ lâu.

Võ sĩ nâng Vương Chính, kinh hô:

“Vương Chính đã chết!”

Trong lòng ta cũng cả kinh, lập tức bắt mạch cho Vương Chính, thấy cánh tay hắn đã lạnh ngắt, chẳng còn mạch đập, chứng tỏ đã chết từ lâu.

Ta phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng Mông Lý Đa đã tóm được Phổ Mạn, hơn nữa đây là chỗ của Xoa Tháp tộc, tốt nhất là để hắn cho Nhã Khắc xử lý.

Nhã Khắc cả giận nói:

“Mông Lý Đa, ngươi đã làm chuyện tốt rồi đó, còn không mau buông Phổ Mạn ra!”

Mông Lý Đa cười lạnh một tiếng, đao phong lại dí thêm một chút, máu tươi lập tức theo cái cổ trắng như tuyết của Phổ Mạn phun ra.

yencuatui.net

Nhã Khắc quang tâm tới an nguy của muội muội hai tay nắm chặt, nhưng mà không dám xông lên.

Phổ Mạn lạnh lùng nói:

“Mông Lý Đa, ngươi là tên cầm thú, ta chưa bao giờ thích ngươi, nếu như ngươi làm như vậy, thì trong lòng ta lại càng coi thường ngươi hơn.”

Ta thầm kêu không ổn, tâm tình của Mông Lý Đa đang bị kích động, Phổ Mạn này lại còn kích thích hắn, có khả năng hắn sẽ cùng Phổ Mạn đông quy vu tận.

Mông Lý Đa quả nhiên kích động vô cùng, đôi môi không ngừng run rẩy nói:

“Ta giết ngươi...”

“Ngoại trừ... Khi dễ nữ nhân... Ngươi còn có bản lãnh gì?”

Thanh âm yếu ớt của Đường Muội vang lên, không hiểu hắn lấy lực lượng ở đâu mà bước xuống giường.

Tay phải của hắn nắm trường đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mông Lý Đa.

Ta cảm thấy, sát khí trên người của hắn tỏa ra mạnh mẽ vô cùng.

Mông Lý Đa nhìn thấy Đường Muội, tất cả cừu hận đều xông lên đầu, hét lớn:

“Ta muốn giết tên hỗn trướng này!”

Đường Muội bình tĩnh nói:

“Ta biết ngươi hận ta, ta... Cho ngươi một cơ hội, chân chính là nam nhân... Đường đường chính chính đánh với ta một trận...”

Mông Lý Đa nặng nề gật đầu, bỗng nhiên đẩy Phổ Mạn ra, sải bước hướng Đường Muội đi đến.

Nhã Khắc thấy Mông Lý Đa thả muội muội của mình, lớn tiếng nói:

“Bắt hắn lại cho ta!”

Đường Muội cười nhạt nói:

“Ta nói rồi... Ta sẽ cho hắn một cơ hội...”

Mông Lý Đa gầm lên giận dữ, loan đao giống như lôi đình vạn quân chém tới Đường Muội, Đường Muội không có phản kích gì cả, không biết tay hắn còn sức lực phản kích hay không.

Khi đao phong gần bổ trúng hắn, thân hình của Đường Muội lập tức ngã xuống đất, khoảng cách giữa hắn và loan đao đã cách xa.

Cùng lúc đó, trường đao trong tay của hắn đâm ngược trở nên, trúng ngay vào tiểu phúc của Mông Lý Đa.

Do bị thương nên Đường Muội không cách nào xuất toàn lực, bằng không một đao kia sẽ đâm chết Mông Lý Đa.

Mông Lý Đa kêu thảm một tiếng, thân hình lập lức lui lại phía sau, Nhã Khắc nắm chắc thời cơ xông tới, đấm thẳng một quyền vào cổ của Mông Lý Đa, làm cho hắn ngất đi.

Thủ hạ dũng sĩ của Xoa Tháp tốc xông tới, trói Mông Lý Đa lại.

Phổ Mạn ôm lấy Đường Muội khóc lớn, máu ở ngực của Đường Muội lại chảy ra, trận giao phong vừa rồi làm cho vết thương của hắn lại vỡ chảy máu.

Nhã Khắc nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu sống hắn.”

Vương Chính tử vong là chuyện ngoài ý muốn của chúng, người chi đường của chúng ta bị chết, hành trình lên Bắc Hồ của chúng ta sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nhã Khắc tuy rằng biểu hiện là muốn trừng phạt Mông Lý Đa một cách nghiêm khắc, nhưng mà ta nhận ra hắn lại không muốn làm như vậy, Mông Lý Đa từ nhỏ đã kết bái an đáp (huynh đệ) với hắn, vì tình cảm này Nhã Khắc sẽ không bao giờ giết.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, đêm đó ta nghe được tin tức Mông Lý Đa đã đào tẩu, ta biết Nhã Khắc lén thả hắn ra, nhưng trong lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như bây giờ truy cứu chuyện này, cũng không mang lại được lợi ích gì cả.

Ta để Đường Muội tạm thời ở lại Xuyên Vân Cốc, sáng sớm hôm sau ta cùng Sở Nhi và võ sĩ thủ hạ của mình tiếp tục đi về hướng Bắc Hồ.

Khi đi ra khỏi cốc khẩu, ta nghe thấy một tiếng gọi, khi xoay người nhìn lại thì thấy Nhã Khắc cưỡi một con tuấn mã màu đen đuổi tới.

Ta ghìm cương ngựa, mỉm cười nói:

“Nhã Khắc tráng sĩ còn gì phân phó hay sao?”

Nhã Khắc đi tới trước mặt của ta, ta chú ý tới bọc hành lý trên người của hắn thì nhận ra hắn muốn đi xa.

Nhã Khắc nói:

“Ta nghe Đường Muội nói, người chết tối hôm qua là người dẫn đường của các ngươi?”

Ta gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio