Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 166: gian tình. ( (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước cửa phủ phò mã vô cùng vắng vẻ, tuy rằng có đầy đủ các loại câu đối và vải tang, nhưng mà bên trong tế điện lại không có nhiều người. Ta và Sở Nhi mặc đồ tang màu đen, tâm tình trầm trọng đi vào trong đại môn cũng được sơn đen.

Toàn bộ phủ viện này không lớn, chẳng qua chỉ là một khu nhà theo kiểu tam tiến tam xuất, khắp nơi giăng đầy vải tang, càng làm cho nó chật chội. Một gã người còn trẻ, đang lầm rầm khấn vái ở ngoài linh đường.

Lĩnh cữu Dận Tường được đặt ở trong đại sảnh của phủ phò mã, tuy rằng hắn và Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi thành hôn đã nhiều năm, nhung mà vẫn không có con nối dõi.

Bên trong linh đường, chỉ có một mình công chúa đang quỳ, cảnh tượng lại càng thêm thê thảm vô cùng.

Hai mắt của ta đỏ ngầu, nức nở nói:

“Hoàng huynh, đệ tới thăm huynh...”

Ta trịnh trọng lạy ba lạy, cổ họng nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, Sở nhi đỡ lấy cánh tay của ta.

Khi ta lau nước mắt, ta chú ý tới Thác Bạt Ngọc Nhi, cho dù nàng mặc quần áo tang, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp trời sinh, nàng cúi đầu, khuôn mặt như tranh, đúng là một vị mỹ nữ.

Ta và Sở nhi đi tới chỗ nàng, cung kính hành lễ nói:

“Tẩu tử (chị dâu) xin nén bi thương, bảo trọng thân thể.”

Vành mắt của Thác Bạt Ngọc Nhi đỏ lên, rơi lệ. Sở Nhi cuống quít đi tới bên cạnh nàng khuyên nhủ.

Ta thở dài, xoay người nhìn phía linh cữu Dận Tường.

Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới bên người ta, thấp giọng nói:

“Ngày ấy khi phò mã đi săn trở về thì sốt cao không ngừng, phụ hãn đã phái toàn bộ ngự y trong hoàng cung tới chữa bệnh, chỉ tiếc là không cách nào xoay chuyển lực của trời đất...”

Trong lòng của ta không kìm được thổn thức.

Ta cảm thán nói:

“Có một sổ việc sức người không làm được.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Đêm nay ta ở trong phủ thiết yến, mời riêng phu thê Bình vương tới tẩy trần.”

Ta cười nhạt nói:

“Thịnh tình của thái tử ta tâm lĩnh, nhưng mà ta phải ở lại đây túc trực bên cạnh linh cữu của hoàng huynh.”

Trong mắt Thác Bạt Thuần Chiếu hiện lên sự khâm phục:

“Huynh đệ các ngươi tình thâm nghĩa trọng làm cho ta cảm động vô cùng.”

Sở Nhi đã khuyên được Thác Bạt Ngọc Nhi trở về nghỉ tạm, lúc nàng ta đứng dậy, ta bỗng nhiên phát hiện một gấu váy màu đỏ hồng của nàng. Trong lòng ta chấn động, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ.

Thác Bạt Thuần Chiếu còn có chính sự phải xử lý, hắn hướng ta cáo từ sau đó rời khỏi phủ phò mã, ta tiễn hắn ra khỏi đại môn, sau người lại thì thấy Sở Nhi đang đi tới.

Sở Nhi dường như có chuyện muốn nói, cầm tay ta đi tới một chỗ vắng vẻ, thấp giọng nói:

“Dận Không, muội thấy có điều quái dị.”

Ta nhìn xung quanh, vững tin không có người, mới thấp giọng nói:

“Ta cũng cảm thấy như vậy, trong bộ đồ tang của Thác Bạt Ngọc Nhi là một bộ đồ màu đỏ.”

Đôi mi thanh tú của Sớ Nhi nhăn lại, nói:

“Muội không nhận ra chuyện này, nhưng mà mùi hương trên người nàng ta vô cùng nồng nàng, rõ ràng là mùi Bách Hoa Lộ của Ba Tư. Thử hỏi làm gì có một nữ nhân trượng phu mới mất nào lại chú ý trang điểm tới như vậy?”

Ta gật đầu, xem ra việc này rất kỳ quái, phía sau cái chết của Dận Tường không biết có giấu bí mật gì đây?

Tới thời gian hoàng hôn, ta và Sở nhi tới gặp Thác Bạt Ngọc Nhi, đây là lần đầu tiên nói chuyện giữa ta và nàng từ khi tới Bắc Hồ.

“Công chúa, Dận Không tới đây là có chuyện muốn nhờ.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nói:

“Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói. Dận Tường mặc dù đã rời trần thế, nhưng dù gì đi chăng nữa ta cũng là tẩu tử của các ngươi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức để hỗ trợ.”

Lời nói của nàng ta không khéo, không hổ là một công chúa.

Ta cung kính nói:

“Dận Không muốn nhìn mặt hoàng huynh một lần cuối.”

Trong đôi mắt đẹp của Thác Bạt Ngọc Nhi hiện lên sự kinh hoảng, nhưng mà lập tức bình tĩnh lại ngay, nhẹ giọng than thở:

“Dận Tường đã nhập quan từ lâu, sao ngươi lại quấy rầy sự yên tĩnh của huynh ấy?”

Ta cung kính nói:

“Dận Không không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hoàng huynh, nhưng mà có một việc Dận Không bắt buộc phải làm.”

Ta lấy từ trên cổ xuống một cái Lục sắc Long Bội, đưa tới trước mặt Thác Bạt Ngọc Nhi:

“Hoàng thất Đại Khang chúng ta có một quy củ, phàm là mỗi vị hoàng tử lúc mới sinh ra, đều được ban một cái Long bội. Khối ngọc bội này được làm từ mỹ ngọc Lam Điền (loại ngọc nổi tiếng được bán nhiều ở Vương Phủ Tỉnh - Bắc Kinh), chứa đựng tinh hoa của trời đất, hoa văn trong ngọc bội có thể làm cho thân thể chúng ta khỏe mạnh. Trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã có giao phó, nếu như không thể mang linh cữu của huynh ấy về Đại Khang, thì phải mang ngọc bội trở về.”

Thác Bạt Ngọc Nhi cười lạnh nói:

“Ta và huynh ấy làm phu thê nhiều năm, nhưng chưa từng nghe tới chuyện này.”

Ta cười nhạt nói:

“Chắc là hoàng huynh vẫn chưa nhắc với tẩu tử, Long bội này chính là tiêu chí đặc hữu của gia tộc, cả đời không thể rời khỏi thân thể.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nửa tin nửa ngờ, nói:

“Có chuyện như vậy sao?”

Ta gật đầu nói:

“Từ khi khai quốc, có một vị hoàng tử bị thuộc hạ đầu độc bằng thuốc độc, tiên đế đã căn cứ vào sự biến đổi màu trên ngọc bội, mà tìm ra hung thủ chân chính.”

Ta im lặng chú ý tới biến hóa của Thác Bạt Ngọc Nhi, thấy trong mắt nàng ta có sự hoảng hốt.

Ta hầu như có thể kết luận, Bắc Hồ công chúa này khẳng định có vấn đề, có khi cái chết của Dận Tường có quan hệ với nàng ta.

Gió nhẹ thổi qua làm cho ngọn đèn trong phòng phất phơ, Thác Bạt Ngọc Nhi có bóng ma trong lòng, nên cũng hơi sợ hãi.

Sở nhi bỗng nhiên thân hình mềm nhũn dựa vào người của ta, đôi mi thanh tú vi nhăn lại, dường như có vẻ hết sức thống khổ.

Ta ân cần nói:

“Sở nhi, muội làm sao vậy?”

Sở Nhi dịu dàng cười nói:

“Chắc là do quỳ lâu, nên mệt mỏi...”

Thác Bạt Ngọc Nhi nhẹ giọng nói:

“Phòng nghỉ ở hậu viện đã thu thập xong, ngươi có thể mang nàng tới đó nghỉ ngơi.”

Sở nhi ôn nhu nói:

“Để muội tự đi, huynh ở lại đây túc trực bên linh cữu của hoàng huynh.”

Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng mới bước được hai bước, đã la hoảng một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Ta nhanh chóng vọt tới, ôm thân thể nàng vào lòng, lớn tiếng la lên:

“Sở nhi! Sở nhi!”

Thác Bạt Ngọc Nhi thấy tình hình trước mắt thì kinh hãi, nói:

“Có muốn ta mời đại phu tới không?”

Ta lắc đầu nói:

“Nàng chỉ là mệt nhọc quá độ, để ta mang nàng về nghỉ ngơi một chút là hồi phục lại ngay.”

Ta nhìn linh cữu Dận Tường nói:

“Nhưng mà việc túc trực bên linh cữu đêm nay, phải làm phiền công chúa...”

Thác Bạt Ngọc Nhi gật đầu nói:

“Nguơi đi đi, ta là thê tử của Dận Tường, làm việc này cũng là bổn phận của mình.”

Ta ôm thân thể mềm mại của Sở Nhi tới hậu viện, khi khép cửa phòng, trên mặt nở nụ cười.

Sở Nhi đang giả bộ hôn mê cũng mỉm cười, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:

“Muội có công phu đóng kịch trời cho.”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Lúc muội ngã xuống, chỉ sợ huynh không đỡ được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio