Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 176: kết bái (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ta tắm rửa thay y phục xong, thì nhận được tin tức Tri Phủ Tuyên Thành Triệu Đông Tề mang theo Công Tôn Lộc đến đây gặp ta. Từ khuôn mặt tươi cười của hai người, ta có thể hình dung ra tất cả mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi.

Triệu Đông Tề trước tiên hỏi ta tình huống của chuyến đi Bắc Hồ, sau đó mới đem trọng tâm câu chuyện chuyển về Tuyên Thành.

Hắn cười híp mắt nói:

“Tài chính bán đấu giá các mỏ vàng còn rất nhiều, chúng ta đang tiến hành nạo vét khúc sông.”

Công Tôn Lộc nói:

“Có một việc Bình vương chắc sẽ không không ngờ tới, những thương nhân đãi vàng này trắng trợn đào móc bùn để tìm vàng, vô hình trung đã thanh lý được số bùn ứ đọng trong nhiều năm.”

Ta nhịn không được bật cười, việc này đúng là ngoài ý liệu của ta.

Ta thấp giọng nói:

“Dựa theo sự phỏng đoán của các ngươi, công việc nạo vét con sông kia bao nhiêu lâu thì hoàn thành?”

Triệu Đông Tề nói:

“Ty chức và Công Tôn Lộc đã tính toán, đến tháng ba sang năm là có thể hoàn thành, đến lúc đó sẽ không còn nạn hồng thủy nữa.”

Ta thoả mãn gật đầu nói:

“Gần đây bách tính có tình hình biến chuyển gì không?”

Triệu Đông Tề nói:

“Ty chức dựa theo lời điện hạ nói, tiến hành cứu tế nạn dân, hơn nữa còn có phần thưởng cho những bách tính chủ động canh tác, cho nên đã có không ít bách tính quay trở về Tuyên Thành, cứ tính theo tình hình này, thì mọi chuyện rất khả quan.”

Công Tôn Lộc tràn ngập lo lắng nói:

“Bình vương điện hạ, có một chuyện ty chức vẫn lo lắng không dứt được, đó là chúng ta lợi dụng chuyện mỏ vàng hấp dẫn thương nhân tới Tuyên Thành. Nhưng mà trải qua một thời gian dài, có một số mỏ đúng là đào được vàng, nhưng mà số lượng rất ít, so với những điều mà điện hạ nói không tương xứng, cho nên nhiều thương nhân đã thoái chí.”

Ta cười nói:

“Chuyện này ta đã tính toán qua, đúng là không cách nào giải quyết được, cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng gom đủ số tài chính, nếu như bọn họ muốn rời đi vậy thì kệ họ thôi.”

Công Tôn Lộc nói:

“Nhưng mà tiếp tục như vậy, thì bọn họ sẽ nhận ra điện hạ lừa dối họ, sau này làm gì có thương nhân nào muốn tới Tuyên Thành kinh doanh?”

Ta ha hả cười nói:

“Chuyện này ngươi không nên lo lắng, nói cho các ngươi một tin vui, khi ta ở Bắc Hồ đã cùng với Xích Lỗ Ôn nói chuyện, sau này Tuyên Thành sẽ trở thành nơi trung chuyển giao dịch giữa Đại Khang và Bắc Hồ. Ta tin càng ngày sẽ có càng nhiều thương nhân tới đây đầu tư.”

Công Tôn Lộc nói:

“Ty chức cho rằng, chúng ta nên bồi thường cho mỗi thương nhân một chút?”

Ta lắc đầu nói:

“Không phải là ta không muốn bồi thường cho họ, mà là Tuyên Thành không có năng lực bồi thường. Làm chuyện gì cũng cần hồi báo, sở dĩ bọn họ mua mỏ vàng cũng là muốn có lợi nhuận nhiều hơn...”

Ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm mừng rỡ của Tiêu Trấn Kỳ:

“Công tử!”

Tính cách của hắn từ trước đến nay trầm ổn, rất ít khi vui mừng ra mặt.

Ba người chúng ta đồng thời nhìn ra cửa, thấy Tiêu Trấn Kỳ nở nụ cười vọt vào, Dực Hổ thở hổn hển theo sau.

Dực Hổ mấy ngày nay vẫn đi theo Tiêu Trấn Kỳ học học võ tài bắn cung, sự sùng bái đối với ta trước kia đã chuyển sang người Tiêu Trấn Kỳ.

Dực Hổ giành nói:

“Tỷ phu! Trong mỏ vàng chúng ta đào ra được... Rất nhiều vàng đen.”

Ta ha hả cười nói:

“Trên đời này làm gì có vàng đen?”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Là than! Dùng để sưởi ấm!”

Ta và Triệu Đông Tề đồng thời đứng dậy, đây đúng là một tin tức vô cùng tốt, dưới đất Tuyên Thành có than đá, chuyện này chưa có người nào nghe nói tới.

Tiêu Trân Kỳ thở hổn hển nói:

"Không chỉ có mỏ vàng của chúng ta, mà hầu hết các mỏ vàng đều có, hơn nữa lại rất lớn. Ta đã từng nghe các thương nhân kinh doanh than đá nói, số lượng than của Tuyên Thành còn nhiều hơn so với Tấn quốc nhiều lần.

Chuyện này ta đã nghe nói tới, ở Tấn quốc có một người là Phan Độ, dựa vào "Ô Nguyên mỏ" buôn bán than đá mà trở thành một trong thiên hạ tứ đại phú thương.

Nếu như đúng theo lời Tiêu Trấn Kỳ nói, thì ông trời đã ban cho Tuyên Thành một hậu lễ rất lớn.

Triệu Đông Tề cũng kích động vô cùng.

Công Tôn Lộc lại nói:

"Chúng ta phát hiện tài nguyên, mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng có một tai họa ngầm ty chức cần nhắc nhở điện hạ. Hầu như những mỏ vàng này đều ờ hai bên bờ sông cụt, đãi vàng và khai thác than là hai khái niệm khác nhau. Nếu như để cho bọn họ tự do khai thác không có quy hoạch, thì tình hình lại trở nên vô cùng nghiêm trọng. "

Ta hít một hơi lạnh, quyết đoán hạ lệnh:

"Lập tức thông tri cho tất cả các vị quáng chủ (chủ mỏ khoáng sản), lập tức dừng sản xuất, triệu tập tới phủ nha nghị sự. "

Lần này ta tự mình làm chủ, trên mặt thương nhân tới đây ai nấy đều hiện lên sự mừng rỡ.

Hôm nay họ không biết ta triệu tập họ tới làm gì, nhưng mà được ta tự mình tiếp kiến, họ cũng đoán được chuyện này không phải là chuyện đùa.

Ta mỉm cười nhìn toàn trường, nói:

"Nghe nói ở mỏ vàng của các ngươi đào được không ít than đá?"

Đám thương nhân hai mặt nhìn nhau, không biết ta nói câu này là có ý gì.

"Các ngươi không cần sợ, nếu như ta đã chuyển nhượng các mỏ vàng này cho các ngươi, thì cũng sẽ không thu hồi. "

Lúc này họ mới yên lòng.

Ta lớn tiếng nói:

"Thế nhưng có chuyện ta phải nói rõ trước, các mỏ khoáng sản hầu như đều ở hai bên bờ sông. Lúc trước chuyển nhượng cho các ngươi, cũng chỉ tính theo giá chuyển nhượng của mỏ vàng. Nếu như bây giờ các ngươi đào móc than đá, kiếm được tiền nhiêu là chuyện tốt, các ngươi có nhiều khoáng sản, thì Tuyên Thành cũng sớm ngày phú cường. Nhưng mà... "

Ta cố ý dừng lại một chút, chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, họ đang muốn nghe ta nói tiếp, bởi điều ta sắp nói có liên quan mật thiết tới lợi ích của họ.

Ta trịnh trọng nói:

"Ta đang tiến hành nạo vét, tu sửa con sông này, trong khi các ngươi lại tiến hành đào móc, việc này đã làm tăng thêm phí tu sửa. "

Trong đám người có một gã thương nhân nói:

"Bình vương thiên tuế, chúng ta có thể đưa ra một số lượng tài chính để tu sửa. "

Mọi người đồng thanh phụ họa.

Ta đang đợi bọn họ nói điều này, mỉm cười nói:

"Tâm ý của mọi người ta tâm lĩnh, nhưng ta triệu tập mọi người tới đây cũng không phải là chiêu mộ tài chính của các ngươi. Ta đã cùng Triệu tri phủ, Công Tôn tiên sinh thương lượng, phàm là ai khai thác mỏ, thì phải khai báo số lượng, quan phủ sẽ định ra kết hoạch khai thác cụ thể. Ta mong là mọi người chấp hành kế hoạch này, ngàn vạn lần không thể khai thác quá độ, ảnh hưởng tới sự an toàn của khúc sông. Nếu như có một ngày đê vỡ, thì tài phú của các ngươi cũng bị chìm trong bọt nước. "

Ta lớn tiếng nói:

"Mời chư vị yên tâm, ngày nào bản vương còn ở Tuyên Thành thì ngày đó sẽ bảo đảm cho lợi ích của các ngươi. Thế nhưng ta mong muốn, mọi người sẽ lo lắng cho cục diện của Tuyên Thành. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio