Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 191: ngõ hẹp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta đúng là phải bội phục tâm cơ của Tả Ngọc Di, mục tiêu của nàng là hướng về ta, nhưng mà lại chỉ xéo sang Tiền Tứ Hải, làm như vậy thì Tả Đông Tường có lý do để đối phó với hắn, khiển trách Tiền Tứ Hải là giả, nhưng làm khó dễ ta lại là thật.

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

“Điện hạ...”

Hắn đâu ngờ tới một cái họa to đùng từ trên trời rơi xuống, nếu như là nữ nhi của Tả Trục Lưu, thì cho dù hắn có thêm một cái gan cũng không dám động vào.

Ta ha ha cười nói:

“Chẳng qua chỉ là một hiểu lẩm nho nhỏ mà thôi, Tứ Hải huynh, còn không mau đến bồi tội với Tả tiểu thư.”

Tiền Tứ Hải nhân cơ hội xuống này đài nói:

“Tả tiểu thư... Tiền mỗ...”

Tả Ngọc Di cả giận nói:

“Ngươi chẳng phải là muốn thu ta làm bạn cùng phòng để đùa giỡn hay sao?”

Công phu bỏ đá xuống giếng của nàng đúng là bất phàm.

Sắc mặt Tả Đông Tường trở nên khó coi, tay phải chậm rãi đặt vào chuôi đao, nói:

“Bình vương điện hạ, người này hôm nay ta muốn dẫn đi!”

Ta kéo Tiền Tứ Hải về phía sau mình, lạnh lùng nhìn thẳng Tả Đông Tường nói:

“Ta chẳng phải đã nói qua Tứ Hải huynh là bằng hữu của ta, lẽ nào Tả tướng quân không bán cho bản vương cái thể diện này?”

Tả Đông Tường không có ý định lùi bước, nói:

“Tả thị nhất môn từ trước đến nay trung quân ái quốc, phụ thân ta lại càng cúc cung tận tụy với Đại Khang, hôm nay lại bị một gian thương Tần quốc hạ nhục ven đường, vậy thì nhục này ai có thể nhịn đây?”

Ta cười lạnh nói:

“Tả tướng quân xem ra muốn rút đao trước mặt bản vương rồi?”

Tả Đông Tường lạnh lùng nói:

“Ty chức sẽ gửi lại sự vũ nhục của người khác với mình.”

Hắn còn chưa dứt lời, thản hình đã lăng không bay lên, mũi chân trái nhẹ nhàng điểm vào bức tường bên cạnh, muốn vòng qua ta nhắm vào Tiền Tứ Hải ở phía sau.

Ta thật không ngờ hắn lại dám làm tới như vậy, vội vã kéo cánh tay Tiền Tứ Hải, xoay tròn hắn tại chỗ, dùng thân thể chắn trước lối đi của Tả Đông Tường, cười lạnh nói:

“Tả tướng quân muốn giết ta sao?”

Tả Đông Tường mới rút đao được một nửa, bắt buộc phải đẩy trờ lại, tức tới xì khói.

“Đại ca! Huynh làm cái gì vậy?”

Từ góc đường lại có một người đi ra, cũng là con trai thứ hai của Tả Trục tên là Tả Đông Hào, da hắn ngăm đen, vóc người thấp bé, trông thì chẳng giống như cùng một mẹ sinh ra với Tả Đông Tường.

Tà Đông Tường đưa tay chỉ vào Tiền Tứ Hải, cả giận nói:

“Thẳng nhãi này dám cả gan vũ nhục Ngọc Di!”

Tà Đông Hào đi tới trước mặt của chúng ta, cười nói:

“Đệ nghĩ chắc là hiểu lầm mà thôi, Bình vương điện hạ sao có thể để cho bằng hữu làm ra chuyện này chứ.”

Ta im lặng nhìn Tả Đông Hào, sao hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, hai người này một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, chủ yếu là muốn diễn trò trước mặt ta mà thôi.

Tả Đông Hào hướng ta vái một cái, nói:

“Bình vương điện hạ, huynh trưởng ta tính tình nóng nảy, bởi vì quan tâm tới Ngọc Di muội tử, nên mới mạo phạm điện hạ, xin người thứ lỗi.”

Ta cười nhạt nói:

“Đều là người của mình, chuyện này coi như xong đi.”

Tả Đông Hào lấy tay kéo huynh trưởng, Tả Đông Tường không tình nguyện hướng ta hành lễ nói:

“Ty chức vô lễ, xin Bình vương điện hạ thứ lỗi.”

Ta gật đầu nói:

“Nói tới chuyện này thì chúng ta cũng có trách nhiệm.”

Tiền Tứ Hải thấy tình hình đã ổn, vội vàng bước lên phía trước nói:

“Tứ hải không biết là Tả đại tiểu thư, có chỗ mạo phạm, xin tiểu thư bao dung nhiều hơn.”

Tả Ngọc Di xoay mặt đi, Tả Đông Hào cười nói:

“Ha ha, nếu như chỉ là hiểu lầm, không bằng chúng ta cùng bỏ qua, quý phủ không biết ở chỗ nào, đi trị liệu cho xa phu thì tốt hơn.”

Nhìn Tả thị Tam huynh muội biến mất ở đầu ngõ, Tiền Tứ Hải sợ hãi xoa xoa mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng nói:

“Nếu như không phải có Tả Đông Hào xuất hiện, thì không biết chuyện này nên giải quyết thế nào.”

“Tứ Hải huynh cho rằng hắn ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này sao? Chỉ sợ là hắn tới từ đầu, nhưng im lặng nhìn kịch hay.”

Tiền Tứ Hải nghi hoặc nói:

“Thế nhưng... Huynh muội bọn họ đối nghịch với điện hạ, đâu có chỗ nào tốt?”

Ta thấp giọng nói:

“Tả Ngọc Di chỉ vì hận thù của riêng nàng, nhưng hai ca ca nàng lại không thế, chắc là để hạ mã uy của ta, đồng thời cũng muốn thử thực lực của ta.”

Tiền Tứ Hải hạ giọng nói:

“Nữ nhi của Tả Trục Lưu đúng là quá mức kiêu ngạo, lại dám bất kính với điện hạ, tốt hơn hết là người thẳng thắn tấu lên hoàng thượng, trị tội bọn họ mạo phạm.”

Ta không nói gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu muốn leo lên đế vị, thì phải dọn cái hòn đá cản đường Tả Trục Lưu này đi mới được.

Sứ giả Bắc Hồ cuối cùng cũng trở về, việc cưới xin giữa hai nước đã định ngày.

Đối với lần cưới hỏi này, Bắc Hồ tỏ ra rất có thành ý, phái sứ giả mang theo sính lễ cùng với sứ giả Đại Khang tới Khang Đô, Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện định ngày hôn lễ cho thái tử là ngày mười tám tháng sau, cách thời gian hiện tại chỉ có gần một tháng.

Bắc Hồ thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ tới Lục Hải Nguyên trước bảy ngày để cử hành hôn lễ, đồng thời rước An Dung công chúa về nước. Bắc Hồ quốc tiểu công chúa cũng sẽ cùng đi tới Lục Hải Nguyên, chuyện cưới xin của hai nước trông thì có vẻ giống như đổi người.

Ta vẫn luôn đợi ngày này, Hâm Đức hoàng đế không còn lý do nào nữa để níu giữ ta ở lại Khang Đô, cuối cùng ta cũng có thể trở về Tuyên Thành.

Trước khi khởi hành, Hâm Đức hoàng đế gọi ta đến Thừa Ân điện, người bị gọi tới còn có Tả Trục Lưu và Dực Vương Lâm Bi Phong.

Hâm Đức hoàng đế bảo chúng ta ngồi xuống, nói:

“Hôm nay ta gọi các ngươi tới là vì việc An Dung công chúa gia tới Bắc Hồ, sính lễ của Bắc Hồ tương đối hậu, Đại Khang ta là đại quốc mênh mông, là quốc gia lễ nghi, nhất định không thể mất thể diện.”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Bệ hạ yên tâm, vi thần đã chuẩn bị danh mục sính lễ rồi.”

Hắn đem danh mục sính lễ trình lên.

Hắn lại hướng ta nói:

“Lần này ngươi trở về Tuyên Thành, thuận đường bảo hộ cho hoàng muội của ngươi, Tĩnh Đức phi kiên quyết muốn đưa nữ nhi lên đường, trên đường đi ngươi phải chiếu cố tốt cho hai người.”

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi nhất định làm ổn thỏa chuyện này.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bắc Hồ tiểu công chúa cũng cùng với thái tử đến Lục Hải Nguyên, ta nghĩ ngươi cũng định ra ngày thành hôn đi.”

Ta cười nhạt nói:

“Tất cả nghe theo sự phân phó của phụ hoàng.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Nếu như ta đã phong Tuyên Thành làm ấp phong của ngươi, vậy thì tổ chức hôn lễ luôn ở đó đi, không cần mệt nhọc tới Khang Đô làm gì.”

Trong lòng ta vui mừng vô cùng, đang muốn tạ ân, thì Tả Trục Lưu mở miệng nói:

“Bệ hạ! Lão thân cho rằng, việc này rất là không thích hợp. Bắc Hồ công chúa còn nhỏ, nhưng thân phận lại cao quý, hoàng tử cưới phi nếu không tổ chức ở đô thành, thì sẽ bị người ta cười chê. Xin bệ hạ nghĩ lại một chút, phương diện Bắc Hồ long trọng cưới An Dung công chúa như vậy, Đại Khang chúng ta lại tổ chức ở Tuyên Thành thì phương diện lễ tiết đúng là không xong.”

Hâm Đức hoàng đế dường như bị lời nói này làm động tâm, khẽ gật đầu.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, nếu như trở lại Đại Khang cưới Bắc Hồ tiểu công chúa, thì Hâm Đức hoàng đế sẽ cải biến chủ ý giam lòng ta ở chỗ này, chẳng phải ta sẽ không có cơ hội trở lại Tuyên Thành hay sao? Ta len lén nhìn Dực Vương xin giúp đỡ.

Dực Vương lập tức hiểu ý, cả giận nói:

“Tả tướng quốc có ý gì? Bắc Hồ tiểu công chúa thân phận cao quý, lẽ nào ta nữ nhi của Lâm Bi Phong ta ti tiện?”

Tả Trục Lưu mỉm cười nói:

“Tả mỗ chỉ bàn luận sự việc, Dực Vương không cần nổi giận như vậy?”

Dực Vương hét lớn:

“Lâm Bi Phong ta mặc kệ ai là Bắc Hồ công chúa, Dận Không cưới Sở Nhi trước, vậy thì Sở Nhi sẽ là chính thệ, Bắc Hồ công chúa cho dù có cao quý bao nhiêu, cũng chỉ là thiếp, hoàng tử cưới thiếp chẳng nhẽ lại long trọng như vậy sao?”

Hắn hướng Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bệ hạ, nếu như người coi nữ nhi của thần không xứng với hoàng thất, vậy thì thẳng thắn bảo Dận Không viết thư từ hôn đi, đỡ cho người khác mượn cớ cưới xin làm lớn chuyện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio