Sở Nhi vỗ nhẹ vai ta, nói:
“Gia Cát tiên sinh vừa từ mỏ than trở về, hắn muốn gặp huynh!”
Ta lắc đầu nói:
“Trước khi Dao Như tỉnh lại, ta không gặp ai cả!”
Sở nhi nói:
“Trông tình hình của hắn thì có vẻ như rất là cấp bách, huynh ngàn vạn lần đừng làm hỏng đại sự, Dao Như đã có bọn muội ở đây chiếu cố, huynh ở lại cũng không có tác dụng gì cả.”
Nàng thấy ta không muốn rời đi, thở dài nói:
“Huynh muốn ở lại cũng chỉ vì sự hổ thẹn trong lòng mà thôi, huynh muốn cho lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bọn muội và Dao Như giống nhau, ai cũng muốn nam nhân của mình tạo nên công to nghiệp lớn, huynh ngàn vạn lần đừng làm cho bọn muội thất vọng, làm cho Dao Như thất vọng...”
Ta gật đầu, thâm tình vuốt ve khuôn mặt của Dao Như một chút, rồi mới rời đi.
Gia Cát Tiểu Liên đã đợi ta ở thư phòng rất lâu rồi, ánh mắt của hắn nặng nề, nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên của hắn là:
“Công tử điều động Xoa Tháp tộc tới Lục Hải Nguyên là có ý gì?”
Ta hít một hơi thật sâu, ổn định, tâm tình một chút mới nói:
“Đó là di dời sự chú ý của Trử Đại Tráng!”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công từ đã động sát niệm với Trử Đại Tráng và Đức vương?”
Ta không hề che giấu gật đầu.
Ta không hề che giấu gật đầu, Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử có biết ta vội vã từ mỏ than trở về là vì chuyện gì không?”
Hắn thấp giọng nói:
“Ta trở về là muốn công tử thừa dịp này trừ Đức vương, thu Sở Châu làm của riêng.”
Gia Cát Tiêu Liên lắc đầu nói:
“Thế nhưng công tử không nên diệt Trử Đại Tráng, Trử Đại Tráng chỉ là một hạng người tầm thường vô năng, huống chi hắn còn là bộ hạ thân tín của Dực vương, nếu công tử giết hắn sẽ nảy sinh khúc mắc với Dực vương, hơn nữa cũng khó mà ăn nói với vương phi.”
Ta cười lạnh nói:
“Ai biết?”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Các chuyện Trử Đại Tráng làm gần đây đều chọc giận công tử, sớm muộn công tử cũng thay thế hắn bằng Tiêu Trấn Kỳ, khi ở Khang Đô, Dực vương đã đồng ý chuyện này, công tử cần gì phải nóng vội. Dùng Xoa Tháp tộc đánh lạc hướng một bộ phận binh lực của Trử Đại Tráng, biểu hiện thì xảo diệu, nhưng mà trên thực tế lại giấu đầu hở đuôi. Tiểu Liên có thể đoán được sách lược của công tử, thì người khác cũng có thể đoán được.”
Ta chậm rãi gật đầu, Gia Cát Tiểu Liên nói lời này không phải là không có lý, bây giờ giết chết Trử Đại Tráng đúng là có chút liều lĩnh, ta thấp giọng nói:
“Ta lập tức phái người thông tri cho Nhã Khắc!”
Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:
“Công tử chớ trách, Tiểu Liên đã giả mạo ý của người phái Cự Linh đi rồi.”
Ta ngơ ngác:
“Cái gì?”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Ta chờ mãi công tử không tới, sợ mất cơ hội, không thể cứu vãn sự việc, nên đã bảo Cự Linh cầm lệnh phù của công tử đi tìm Nhã Khắc, bảo bọn họ thay đổi kế hoạch, trực tiếp tới Sớ châu hiệp trợ dẹp loạn dân, về phẩn Đường Muội, ta đã phái Lang Thứ đi Sở châu thông báo, công tử không trách ta tự chủ trương đó chứ?”
Ta nhíu màynói:
“Nếu như không có lệnh phù của ta, Đường Muội sẽ không nghe lời...”
Ta bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Ngươi đang gạt ta? Sao ngươi lại có lệnh phù của ta, nói, là ai bảo ngươi làm như vậy?”
Gia Cát Tiểu Liên thờ dài một hơi nói:
“Lấy trí tuệ của công tử, Tiểu Liên rất khó lừa được người.”
“Lệnh phù là do muội cho hắn!”
Sở nhi đây cửa đi đến.
Ta cả kinh, nói:
“Sở nhi!”
Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt một tiếng, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Sở Nhi u oán thở dài một hơi nói:
“Chuyện này là do muội đoán ra, muội biết trong lòng huynh đã chán ghét Trử thúc thúc từ lâu rồi, vì chuyện mộ binh lại càng làm cho huynh phản cảm. Hôm nay khi huynh động sát niệm, nhân chuyện Sở Châu mà phái Đường Muội cùng xuất chinh, muội liền đoán được huynh muốn hạ thủ. Sau đó muội hỏi Đột Tạ, mới biết hắn đi Âm Sơn mời Nhã Khắc, cho nên đoán được đầu đuôi của chuyện này.”
Ta thấp giọng nói:
“Hóa ra muội đã nhận ra từ sớm rồi!”
Sở nhi thấp giọng nói:
“Hai ngày nay tâm thần của huynh bất định, muốn làm gì trong ánh mắt đều hiện rõ, muội là thê tử của huynh, đương nhiên là đoán được rồi.”
Ta cười khổ nói:
“Đã như vậy, vì sao muội không trực tiếp nói với ta, lại phải mời Gia cát tiên sinh làm gì?”
Sở nhi nói:
“Dao Như đã xảy ra chuyện như vậy, muội sao có thể trở thành một gánh nặng trong lòng của huynh nữa, huống chi chuyện này nếu như do muội nói ra, huynh chỉ nghĩ là muội một lòng muốn che chở của Trử thúc thúc, nghĩ muội ở sau lưng lừa huynh.”
Trong lòng ta cảm thấy xấu hổ, những lời này của Sở nhi như đang nhắc nhở ta, nếu như ta khoan dung hơn trong chuyện của Dao Như, thì sao phải tới nông nỗi này cơ chứ.
Sở Nhi nói:
“Chúng ta tạm thời không nói tới quan hệ của Trử thúc thúc với Lâm gia, huynh giết thúc ấy cũng chẳng có chỗ tốt nào cả, Đức vương chết trong đám loạn dân đương nhiên có thể hiểu, thế nhưng nếu Trử thúc thúc cũng chết, phụ thân muội sẽ là người đầu tiên hiềm nghi huynh.”
Ta im lặng không nói.
Sở nhi nói:
“Giết chết Trử thúc thúc có thể để cho Tiêu đại ca sớm thay thế vị trí, thế nhưng huynh có nghĩ tới cảm thụ của phụ thân muội không. Năm đó nếu không có Trử thúc thúc cõng phụ thân muội khỏi chiến trường, thì phụ thân muội đã mất rồi, thúc ấy là ân nhân cứu mạng của phụ thân muội, không có người sẽ không có phụ thân, lại càng không có muội...”
Sở Nhi rưng rưng nói:
“Dận Không, chẳng nhẽ nào để thành vương giả, phải bất chấp tất cả tổn thương người thân của mình hay sao?”
Trong lòng ta đau đớn, hai tay nắm chặt, vô lực nói:
“Ta... Sai rồi...”
Sở Nhi lắc đầu nói:
“Huynh không sai, lỗi là của bọn muội, bọn muội chỉ là nữ tử nên ánh mắt và ý chí không thể lớn như huynh được, bọn muội không thể lúc nào cũng sẵn lòng buông bỏ thân tình và tình cảm như huynh. Nhưng mà mỗi người trong bọn muội đều thật tâm với huynh, toàn tâm toàn ý yêu huynh, bọn muội yêu cầu không nhiêu, huynh có thể hiểu không?”
Ta nặng nề gật đầu, Sở nhi giang tay ôm ta vào trong lòng. Sở nhi không chỉ nói rõ cho ta hiểu chuyện Trử Đại Tráng, mà chuyện của Dao Như cũng giống như vậy.
Các nàng không thể giống như ta, không thể buông bỏ được người thân bên cạnh, ta không thể bắt ép các nàng vì ta mà bỏ tất cả được.
Ta hôn lên khuôn mặt đầy lệ của Sở nhi, thấp giọng nói:
“Ta không bao giờ... Làm tổn thương tới tình cảm của các nàng nữa...”