Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 21: mất khống chế (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàn Mật cả nhà sống chết đối với Dận Không không hề quan hệ, hắn muốn vào cung diện kiến Tinh hậu chỉ vì lo lắng cho Tinh hậu đang lúc bất lực cô độc, lúc này chính nàng cần được người khác quan tâm nhất.

Cảnh tượng hoàng cung vẫn như xưa không có gì thay đổi kể từ lúc Tần đế Yên Uyên băng hà, chỉ có khác, ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt hơn. Xe ngựa vào đến cửa ngọ môn, Dận Không vén màn xe lên xem, quả nhiên có một thi thề được treo trên cao, ánh trăng chiếu rọi lên thi thể tạo một cái bóng dài trên mặt đất, khung cảnh xung quanh vô cùng thê lương.

Dận Không thầm thở dài một tiếng, Hoàn Mật vốn tính lấy mạng mình để kích khởi đấu chí đám quần thần, không ngờ bị chính Bạch Quỹ lấy cái chết của mình làm công cụ trấn nhiếp văn võ bá quan.

Tại Dục Đức cung, các cung nữ và thái giám vận tang phục vẫn đi tới đi lui, nhưng Dận Không lưu ý thấy ngoài trừ mấy quan viên phụ trách lễ nghi trong triều, thì hầu hết các đại thần đều đã rời đi. Tần đế Yên Uyên vừa mới chết, theo lẽ thường, vương tôn đại thần phải tập chung tai chổ này, bên cạnh linh đường, không lẻ đã xảy ra chuyện gì?

Mang theo một bụng nghi ngờ, Dận Không hướng cửa Dục Đức cung bước vài bước, liền đụng Hứa công công đang mang khay thức ăn đi ra. Thấy Dận Không, Hứa công công liền thở dài nói:

- Hoàng hậu nương nương hai ngày nay đã không ăn gì...

Dận Không đưa tay tiếp lấy khay thức ăn nói:

- Để ta đi khuyên nhủ người.

Hứa công công nói:

- Hoàng thượng cùng Bạch tướng quân đến Chính Đức diên để thương nghị về việc tang lễ, các đại thần đa số đều qua bên đó, ở đây lại vô cùng vắng vẻ

Dận Không nói:

- Hứa công công, ngài tuổi tác đã cao, nên bảo trọng thân thể, hoàng hậu sau này còn dựa vào chiếu cố của người.

Hứa công công cuốn quít gật đầu nói:

- Vừa rồi, Tam hoàng tử và các công chúa có đến vấn an, nhưng hoàng hậu nổi giận đuổi bọn họ đi rồi.

Dận Không gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, một cơn gió lánh từ phía sau lưng thổi tới, cả đại sảnh tràn ngập những tấm lụa màu trắng theo gió bay lên, hắn kiềm chế không được, chợt rùng mình một cái

Cả đại điện trống trơn, chỉ có một cung nữ đang ngồi canh chừng linh đường, Dận Không liền bước vào nội đường bên trong

Tinh hậu đang ngồi bên lặng lặng bên cạnh quan tài của Tần đế, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, dường như có chút ngây dại. Dận Không đem khay thức ăn đặt bên cạnh, cung kính nói:

- Mẫu hậu!

Tinh hậu lúc này mới đình thần, giọng nói hơi kinh hãi:

- Dận Không! Ngươi... Ngươi vào khi nào?

Âm thanh của nàng có chút yếu ớt, vô lực

Dận Không nhẹ giọng nói:

- Thần nhi vừa mới tới.

Tinh hậu thở dài một tiếng nói:

- Ta còn không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa...

đọc truyện tại encuatui.net

/- Lúc này vẫn còn là đêm khuya!

Đôi mi thanh thú của Tinh hậu nhíu lại, từ ghế đứng lền, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, thân hình suýt té, Dận Không cuốn quít tiến lên ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng lại, thân thể mềm mại cọ sát người hắn, làm cho hắn hơi cảm thấy rung động

Dận Không đỡ Tinh hậu trở về ghế ngồi, nàng cười khổ nói:

- Không nghĩ tới lại ngồi lâu đến thế, chân đã tê rần hết

Dận Không ngồi xuống đất, nói:

- Mẫu hậu! Thần nhi giúp người lưu thông huyết mạch

Tinh hậu gật đầu, không phản đối. Trong lòng Dận Không cảm thấy vô cùng mừng rỡ, hai tay nâng chân nàng lên đặt trên đầu gối của hắn

Mặc dù cách một lớp lụa, nhưng Dận Không cũng cảm nhận bàn chân mượt mà của nàng. Hắn chăm chú xoa nắn hai bàn chân Tinh hậu, nàng dùng sức cắn môi dưới, cuối cùng không kìm được, thốt lên tiếng ngâm khẽ.

Dận Không giảm bớt lực lại, ân cần nói:

- Mẫu hậu, có phải là thần nhi mạnh tay.

Tinh hậu lắc đầu nói:

- Ngươi xoa bóp thật là thoải mái, cảm giác tê dại đã giảm đi rất nhiều

Dận Không nhân cơ hội nói:

- Mẫu hậu hình như có tâm sự trong lòng, chẳng biết là chuyện gì?

Tinh hậu thở dài, trong đôi mắt đẹp hình như có nước, nàng ngơ ngác nhìn ánh nến, một hồi lâu mới nói:

- Ngươi nữa đêm vào cung, chắc không chỉ vì cúng tế hoàng thượng chứ?

Dận Không gật đầu nói:

- Thần nhi xem ra không thể gạt mẫu hậu rồi, Dận Không lần này tới đây là muốn mẫu hậu buông tha tính mạng cho một nhà Hoàn thị.

Thân thề Tinh hậu có chút chấn động, nắm chặt tay ghế nói:

- Ta không phải đã hạ lệnh hậu táng Hoàn Mật sao?

Dận Không thấp giọng nói:

- Thi thể Hoàn Mật nây giờ đang bị treo trên cửa ngọ môn, Hoàn thị cả nhà đều bị tống vào thiên lao.

Tinh hậu vỗ mạnh lên tay ghế, phẫn nộ cực điểm, nét mặt tức giận pha lẫn sự bất đắc dĩ, nói:

- Nhất định là Bạch Quỹ làm chuyện này...

Dận Không thấp giọng nói:

- Mẫu hậu chẳng lẻ để cho Bạch tướng quân tuỳ ý hành sự?

Tinh hậu thở dài một hơi nói:

- Bạch Quỹ trong tay nắm binh quyền, ta vốn muốn lợi dụng hắn để đánh bại thái từ cùng Tiết An Triệu, không nghĩ tới hắn mượn chuyện này, dấy động can qua...

Nàng cười nhẹ lộ vẻ đau buồn nói tiếp:

- Ngươi sợ rằng còn chưa biết, hắn trong một ngày đã mượn danh Nguyên Tông sát hại bảy trọng thần trong triều... Trên căn bản là không có xem ta trong mắt

Ánh mắt Tinh hậu tràn ngập sự căm hận lẫn hối tiếc

Dận Không đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng, Tinh hậu nói:

- Đành phải nhẫn nhịn, ta không thể làm gì khác hơn là chờ Nguyên Tông chính thức đăng cơ, rồi sẽ tính tiếp

Dận Không thấp giọng an ủi:

- Bạch Quỹ mặc dù thích nắm quyền lực, nhưng nếu muốn củng cố địa vị vững chắc tại Đại Tần trước tiên phải ủng hộ Nguyên Tông lên ngôi, trong khoảng thời gian tới, chắc chắn không có lòng mưu phản, mẫu hậu không cần quá lo lắng

Tinh hậu vỗ nhẹ vào bàn tay Dận Không, nói:

- Lúc nguy nan, ta là người trong cuộc nên không rõ tình thế cục diện trước mắt, lại không có ai giúp ta phân ưu, thật may mắn khi có ngươi bên cạnh

Dận Không cất giọng thâm tình:

- Ân của mẫu hậu như tái tạo, dù có lệnh cho thần nhi vào dầu sôi lửa bỏng, thần nhi vẫn nguyện can tâm tình nguyện

Tinh hậu có chút cảm động, nhẹ nhàng cầm tay hắn, Dận Không không kìm nổi cảm xúc trong lòng, từ phía sau đột nhiêm ôm nhẹ thân thể mềm mại của nàng vào lòng.

Thân thể nàng có chút run rẫy, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng không có nét phẫn nộ, Dận Không thấp giọng nói:

- Trong lòng Dận Không lúc nào cũng nghĩ về mẫu hậu

Những lời này quả thật là hắn nghĩ sao nói vậy, đối với Tinh hậu, Dận Không luôn luôn ngưỡng mộ

Nghe lời hắn vừa nói, ánh mắt của nàng thoáng rung động, Dận không liền nắm bắt ngay tâm tình đang xao động của nàng

Hắn biết rõ đây là lúc Tinh hậu cô độc và bất lực nhất, cũng là lúc ý chí của nàng bạc nhược nhất. Bản thân là một nữ tử luôn luôn cần một người quan tâm chăm sóc. Dận không vô luận như thế nào cũng phải mạo hiểm một lần, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Tinh hậu, đoat lấy cơ hội hiếm có này

Dận Không nhẹ nhàng siết chặt thân thể nàng, hôn lên đôi mắt diễm lệ, gò má, cuối cùng dừng lại tại đôi môi anh đào

Đôi mắt Tinh hậu nhắm nghiền lại, thân thể mềm mại vô cùng khẩn trương, phảng phất hương vị của thiếu nữ lần đầu tiên tiếp xúc với mùi vị ái tình. Dận Không dùng đầu lưỡi khai mở đôi môi anh đào của nàng

Tinh hậu “a” lên khẽ một tiếng, cái lưỡi thơm tho rốt cục đã bị hắn thành công chinh phục, tay Dận Không không ngừng vuốt ve thân thể nàng

Cơ thể Tinh hậu dưới sự vuốt ve mơn trớn trong chốc lát không ngừng nóng lên, khuôn mặt nở ra nụ cười đỏ bừng, Dận Không nhẹ nhàng trút bỏ áo nàng, một đôi gò bồng đào cao vút hiện ra trước mắt, hắn ôm nàng vào lòng

Chiếc khăn tang trên đầu Tinh hậu rơi ra, mái tóc dài đen mượt không có gì ràng buột chảy xuôi trên hai bờ vai trắng ngần, Dận Không nhẹ nhàng trút bỏ những gì còn sót lại trên người nàng, hai cơ thế hoà tan vào nhau, một lát sau chỉ còn là tiếng thở gấp đầy dục vọng vang lên trên không gian

Hồi đại chiến với Tinh hậu, tại trước linh đường của Tần đế khiến cho Dận Không có cảm giác vô cùng mới lạ, như tiếp cho hắn thêm phần sức lực, Tinh hậu sau bao ngày không có hơi ấm của đàn ông, đã kiệt sức trong vòng tay hắn

Quyển : Tiềm Long

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio