Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 211: đại cục (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Nhi nghe đến đó, khóc lại càng thương tâm.

Ta nhẹ giọng nói:

“Sở nhi, ta đi chẳng phải là không trở về, sao muội lại khóc thương tâm như vậy?”

Sở nhi ôm chặt lấy ta, nói:

“Sở Nhi vô dụng... Đến nay vẫn không mang bầu...”

Hóa ra nàng thương tâm vì việc này, điều này cũng khó trách, mắt thấy những tỷ muội khác đều đã mang bầu, duy chỉ có chính mình không có động tĩnh gì, nàng đương nhiên là nóng ruột.

Ta cười nói:

“Xem ra công phu của ta không đủ, hôm nay đành cố sức vậy?”

Sở Nhi nhịn không được bật cười, trên mặt vẫn còn hai giọt nước mắt trong suốt, nàng nhẹ nhàng đấm ta một cái, nói:

“Tuệ Kiều nói... Loại chuyện này... Làm nhiều, cũng không mấy có khả năng hơn...”

Ta ha ha phá lên cười, thấp giọng nói:

“Chúng ta chẳng nhẽ làm quá nhiều?”

Sở Nhi nhẹ giọng sẵng giọng:

“Mấy tháng này, hầu như mỗi ngày huynh đều ở chỗ muội...”

Nàng nhăn mũi, đỏ mặt nói:

“Không nói, mắc cỡ chết người!”

Mấy tháng nay Yến Lâm và Tuệ Kiều trước sau mang bầu, Vân Na và Tư Hầu lại phải chiếu cố nữ nhi, tinh lực của ta hoàn toàn dồn vào người Sở nhi. Mà nhắc tới cũng kỳ, tại sao Sở nhi vẫn chưa mang bầu, chẳng nhẽ lại là do chúng ta sinh hoạt quá nhiều lần?

Ta ôm lấy cái eo nhó nhắn của nàng, nói:

“Không bằng chúng ta thử một lần nữa, có công sẽ không phụ lòng người, sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Sở nhi mặt đỏ bừng, nhưng cũng chủ động cởi áo ngoài, nàng gả cho ta đã một năm rồi, vậy mà vẫn ngượng ngùng như thiếu nữ, điều này lại càng làm cho ta thêm động lòng.

Ta hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng, mỗi lần hôn như vậy đều mang lại cho ta cảm giác đắm say.

Sở Nhi nhẹ nhàng rên rỉ, thân hình ngả xuống giường.

Tấm màn che giống như sóng nước, chuyển động mượt mà như nhung...

Lần về Khang đô này, tất cả các hoàng tử và vương phi đều phải về, sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta quyết định mang Thác Bạt Lục Châu theo.

Thứ nhất nàng là nàng vương phi được hoàng thất thừa nhận, thứ hai nàng có thân phận là Bắc Hồ công chúa, Hâm Đức hoàng đế có muốn đối phó ta, cũng phải cố kỵ thân phận của nàng. Ngoài ra ta mang theo Tiêu Tín, Đường Muội và hơn hai mươi võ sĩ xuất sắc.

Trước khi rời khỏi vương phủ, ta lại tới căn phòng của Dao Như, nàng vẫn bất tỉnh, mỗi ngày Tuệ Kiều đều dùng “Vũ Lộ Hoàn” duy trì dinh dưỡng cần thiết.

Tuy là như vậy, nhưng Dao Như vẫn gầy đi, ta nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, thấp giọng nói:

“Dao Như, muội có thể nghe ta nói không?”

Dao Như giống hoa hải đường đang ngủ say, chẳng có bất kỳ động tĩnh gì với thanh âm của ta cả.

Hai giọt nước mặt của ta rơi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:

“Ta phải đi, lần này sẽ gặp phụ thân và huynh truởng của muội. Muội bảo ta phải đối với họ như thế nào đây?”

Ta cúi người nhẹ nhàng hôn lên trên môi của Dao Như, một giọt nước mắt “tách” một cái rơi trên mặt nàng.

Các vị kiều thê lo lắng tiễn ta với sát con sông cụt, rồi mói lưu luyến vẫy tay tạm biệt.

Trải qua hơn một năm cải tạo, đại bộ phận con sông cụt đã thay đổi diện mạo, mặt nước được mở rộng hơn rất nhiều, đê cao đập lớn, dòng nước vốn chảy xiết bây giờ có vẻ thanh bình hơn nhiều.

Ung vương không nhịn được cảm thán:

“Hoàng chất quả nhiên lợi hại, không tới hai năm làm cho Tuyên Thành biến hóa long trời lỡ đất, cho dù khi bệ hạ còn trẻ, cũng không làm được như vậy.”

Ta cười nói:

“Hoàng thúc, nếu như câu này để cho phụ hoàng nghe thấy, người sẽ trị trọng tội, nói không chừng ta cũng bị liên lụy đó.”

Ung vương không để mất cơ hội bộc bạch, nói:

“Trong lòng ta, từ lâu đã quyết định cùng hoàng chất cùng tiến cùng lui.”

Ta mỉm cười nói:

“Có lẽ là phụ hoàng nhìn thấu điểm này, mới để cho hoàng thúc tới mời ta.”

Ung vương lắc đầu nói:

“Hắn không nên biết...”

Nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ.

Ta biết hắn xưa nay là người nhát gan, cười vỗ vỗ vai nói:

“Yên tâm, phụ hoàng không có tinh lực quản chuyện chúng ta lén có giao tình, nhưng Tả Trục Lưu thì có đấy.”

Ung vương nói:

“Nói tới Tả Trục Lưu, người này thật sự là không đơn giản, trước sau hắn đã nâng hai người con trai của mình lên, nghe nói bệ hạ có ý định để cho Tả Đông Tường đảm nhiệm chức Đô Thống Long Tương Quân.”

Ta lạnh cười lạnh một tiếng, nếu như có cơ hội ta sẽ diệt trừ hai đứa con của Tả Trục Lưu, để cho lão nếm thử cảm giác đau lòng.

...

Khi đi tới Quảng Đức điện ta là người cuối cùng về tới.

Các vị hoàng huynh của ta đã tập trung ở Quảng Đức điện nghị luận cái gì đó, thấy ta đi vào, ai nấy đều dừng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người của ta.

Trong lòng ta cười thầm, trong ánh mắt của bọn họ có kính nể, có cừu oán hận, có đố kị, đủ để chứng minh địa vị của ta lúc này đã có biến hóa, thấp thoáng có thể sánh vai cùng với Cần vương, Hưng vương.

Nhưng mà ta vẫn nhớ kỹ, năm đó trước khi nhập Tần làm con tin, ta cũng từng cùng các vị hoàng huynh ở chỗ này nghị sự, một là vì chuyện Bát hoàng tử Mục vương Long Dận Thương chết, hai là Đại Khang lúc đó đang có thù trong giặc ngoài.

Cục diện hôm nay sao lại giống tới vậy, ta và Dận Tường trước kia phải ly hương, mới tránh cho Đại Khang một trường hạo kiếp, hôm nay không biết sẽ ra sao.

Hiện nay, chuyện năm nước liên minh đã dần hình thành, nội chính của Đại Khang lại càng mục rữa, tình thế trước mặt ngày càng nghiêm trọng.

Dận Tường đã chết, còn lại chỉ có ta, cho dù tâm ý của bọn họ thế nào, thì ai cũng biết, chỉ có ta mới là người duy nhất bị lựa chọn để giải quyết tình hình này.

Ta cung kính tiến lên quy lạy nói:

“Hài nhi Dận Không khấu kiến phụ hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hâm Đức hoàng đế ngồi trên long ý, hương trầm làm cho mặt hắn nhòe đi, nhìn không rõ được, nhưng ánh mắt đã mất đi sự lợi hại, thanh âm của hắn khàn khàn nói:

“Ta còn tưởng rằng không mời được ngươi!”

Ta bình tĩnh nói:

“Hài nhi không lúc nào không nhớ tới phụ hoàng, hận không thể mỗi thời khắc đều phụng dưỡng bên người, chỉ tiếc là Tuyên Thành chính vụ bận rộn, thân bất do kỷ.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Hay cho một câu thân bất do kỷ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio