Đại Khang cùng Hán quốc lấy Trường Giang làm ranh giới, vượt qua Trường Giang là đến được biên giới Hán quốc, giữa trưa chúng ta tới được cảng Bác Lãng, cảng Bác Lãng là nơi trọng điểm của thủy sư Đại Khang, mặt sông rộng, tổng bộ thủy sư Trường Giang cũng được đóng ở nơi này.
Thuy quân Đô Đốc Hàn Nhữ Thành tự mình dẫn theo hai trăm danh thủ, đi xa mười dặm tới nghênh đón ta.
Sỡ dĩ Hàn Nhữ Thành đối với ta như vậy không chỉ bởi vì ta có thân phận hoàng tử, mà còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn đó là là hắn là tướng lĩnh do một tay Dực vương cất nhắc lên, đối với một người ái tế như ta đương nhiên phải hết sức khiêm cung.
Cảng Bác Lãng đã chuẩn bị hai chiếc thuyền lớn cho chúng ta qua sông, tranh thủ lúc thủ hạ võ sĩ đem quà tặng lên thuyền, ta và Hàn Nhữ Thành cùng nhau leo vọng gác của thủy trại.
Đứng trên lầu cao bao quát bến cảng, nhìn thấy hơn trăm chiếc chiến thuyền của Đại Khang được dùng dây sắt nối liền lại với nhau, đậu song song trên mặt sông.
Trên chiến thuyền không huấn luyện thủy quân, cũng có không ít chiến thuyền đã tàn tạ, cột buồm xác xơ, nước sơn ở thân tàu đã bong ra từng mảng, có thể nhận ra những chiến thuyền này đã lâu rồi không được sửa chữa.
Ta móc kính viễn vọng, hướng bờ sông bên kia nhìn lại, thấy thủy quân Đại Hán quả thực là muôn hình vạn trạng, lâu thuyền đi lại như mắc cửi trên mặt sông, một bên động một bên tĩnh, tương phản cực lớn.
Ta nhịn không được thở dài:
“Hàn tướng quân, lẽ nào tướng quân không thao luyện thủy sư hay sao?”
Hán Nhữ Thành chán nản nói:
“Bình vương điện hạ có điều không biết, thuỷ quân chúng ta đã tám tháng nay không được phát quân lương, muốn ra thao trường tập luyện cũng phải có kinh phí duy trì, dưới tình huống này chúng ta lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?”
Hắn chỉ hướng một chiến thuyền nói:
“Chiến thuyền đã lâu rồi không được tu sửa, chuyện ta có thể làm được bây giờ chính là trấn áp thủy quân thôi.”
“Chẳng nhẽ cứ mặc cho thủy quân Đại Khang suy sụp như vậy hay sao?”
Trong thanh âm của ta không khỏi mang theo vài phần tức giận.
Hàn Nhữ Thành bảo ta nhìn sang hướng tây, thấy một cái bến sông ở xa xa, có mấy nhìn tướng sĩ thủy quán đang tập luyện.
Hàn Nhữ Thành lớn tiếng nói:
“Tướng sĩ chúng ta vẫn kiên trì tập luyện, chưa từng quên chức trách bảo vệ Đại Khang.”
Thanh âm của hắn trầm thấp nói:
“Thế nhưng... Ngay cả ngày ba bữa cơm cũng không được đảm bảo.”
Trong lòng ta hổ thẹn, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, thì ta rất khó tin tưởng thuỷ quân Đại Khang lại tiến hành huấn luyện trong điều kiện khắc nghiệt tới như vậy.
Hàn Nhữ Thành nói:
“Dũng khí và lòng tin không cách nào thay thế được thực lực con người, nếu như có một ngày chiến sự bạo phát, chúng ta lấy cái gì chống lại đối phương? Hơn một trăm chiến hạm này, phần lớn đã tổn hại, không cần đợi đối phương công kích, chỉ cần ra tới giữa sông cũng bị sóng lớn đánh chìm. Vũ khí và trang bị của chúng ta đã sáu năm rồi không được thay đổi!”
Hắn cầm lấy bao đựng tên của binh sĩ phía sau, đưa tới trước mặt ta, trong bao đựng chỉ có chừng năm mũi tên.
Hàn Nhữ Thành kích động nói:
“Hơn hai vạn thủy quân chỉ có chừng năm nghìn người có cung tiễn, nhưng mỗi người cũng chỉ có được năm mũi tên mà thôi.”
Hắn rút một mũi tên, đưa tới trước mặt tạ trên mũi tên rõ ràng có vết tích cọ xát:
“Những mũi tên này vốn đã lưu lại sự loang lổ của thời gian, nhưng tướng sĩ chúng ta đã dùng đá cuội ở bờ sông mài bóng nó!”
Hắn chỉ hướng bến sông dưới chân, nói:
“Điện hạ, người có thể nhặt bất cứ hòn đá cuội nào dưới kia, cũng có thể nhận ra vết tích của chúng ta.”
Ta cắn chặt môi, trong lòng không khỏi có cảm giác bi thương.
Hàn Nhữ Thành hướng hai gã vệ binh bên người nói:
“Chìa tay của các ngươi ra!”
Hai tên lính do dự một chút, vươn bàn tay ra, thế này mà cũng được gọi là một đôi tay ư! Xương gầy tay to, da nứt nẻ, trong bàn tay toàn là vết chai sạn. Ngón tay của bọn họ cho dù cố gắng tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể duỗi thẳng.
Hàn Nhữ Thành nói:
“Điện hạ, bệnh thấp khớp đã hoành hành ở bờ sông này lâu lắm rồi, áo bông, chăn đệm của chúng ta đã nhiều năm không được thay đổi. Tướng sĩ chúng ta sinh sống trong điều kiện khắc nghiệt này phần lớn đều bị bệnh phong thấp. Ngón tay của bọn họ hiện giờ đều không thể duỗi thẳng, chỉ cần một năm thiếu thuốc, binh sĩ chết bệnh cũng lên tới chừng sáu mươi lăm người.”
Hàn Nhữ Thành nức nở nói:
“Điện hạ! Bọn họ không phải chết trận trên chiến trường, nếu như họ được cứu trị đúng lúc, thì họ sẽ không chết...”
Viền mắt của ta đã ươn ướt.
Hàn Nhữ Thành nói:
“Điện hạ, chúng ta sẽ không bao giờ quên chức trách của mình, công sự ở bờ sông này, hoàn toàn là do hai bàn tay của chúng tướng sĩ tạo lên.”
Ta nặng nề gật đầu, ngửa đầu nhìn về phía mặt trời chói chang ở không trung, ánh nắng làm hai mắt ta bỏng rát, nhưng vẫn kém với nỗi đau ở trong lòng.
Thuyền lớn dẫn chúng ta chầm chậm đi tới bờ bên kia, Hàn Nhữ Thành nói như vậy làm cho ta có cảm giác hít thở không thông. Đại Khang đã không cách nào tiếp nhận chiến hỏa nữa rồi, ta phải đem hết khả năng hóa giải nguy cơ trước mắt.
Gánh nặng trầm trọng này rơi xuống hai vai của ta, ta không chỉ muốn bảo toàn cho vạn dân Đại Khang được hạnh phúc, mà phải kích khởi dũng khí và ý chí chiến đấu của bọn họ bùng lên.
Tiêu Tín đứng ở bên người ta, dùng viễn vọng kính quan sát thủy trại Đại hán, một lúc sau hắn thu kính, thở dài một tiếng cảm thán:
“Trang bị của thủy quân Hán quốc vượt qua Đại Khang, nếu như xảy ra chiến tranh, Đại Khang sợ rằng sẽ không có lực hoàn thủ.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, nói:
“Nếu như ngươi thống lĩnh thủy quân Đại Khang, thì chiến thắng được mấy phần?”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Nếu như thủy quân do thuộc hạ thống lĩnh, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không cùng họ liều mạng trên mặt nước, có câu nói:” Nhẫn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao “, thuộc hạ sẽ lùi phòng tuyến lên bình nguyên, dùng tất cả binh lực đối chiến với quân Hán.”
Ta ha hả phá lên cười, hỏi ngược lại:
“Buông bỏ lạch tròi Trường Giang, vậy thì chẳng phải Hán quân càng tiến quân nhanh chóng hơn hay sao?”
Tiêu Tín tràn ngập tự tinnói:
“Theo thuộc hạ được biết tổng binh lực của Hán quân khoảng chừng năm mươi vạn, nếu như phát động chiến tranh, hắn tối đa chỉ huy động được chừng ba mươi vạn, thuộc hạ chỉ cần dùng năm vạn tinh binh là có thể phá tan Hán quân!”
Ta hứng thú nói:
“Nói nghe một chút!”
Tiêu Tín nói:
“Buông bỏ Trường Giang là bước đầu tiên, sau khi thuộc hạ rút lui sẽ tạo một khoảng cách tương đối lớn, bên ngoài các trọng trấn chúng ta sẽ không thiết lập phòng ngự, Hán quân có hai lựa chọn, một là tập hợp binh lực tiến thẳng tới Khang đô, thứ hai là đánh các thành trấn không phòng thủ ở xung quanh Trường Giang. Nếu như bọn họ chọn phương án thứ nhất, ba mươi vạn đại quân thâm nhập vào bụng người, vấn đề hậu cần sẽ là vấn đề lớn, thuộc hạ chọn dùng kế sách” vườn không nhà trống “, làm cho Đại Hán không cách nào tiếp tế được lương thực, chỉ có thể dựa vào quân lương vận chuyển theo. Thuộc hạ sẽ dùng tinh binh đánh bất ngờ đội quân tiếp viện, hậu cần bị hủy, Đại Hán không chiến tự tan. Nếu như chọn dùng phương án thứ hai, ven bờ Trường Giang có mười hai tòa trọng trấn, việc này sẽ phân tán binh lực của Hán quân, thuộc hạ sẽ dùng biện pháp đánh bại từng cái một.”
Ta cười nói:
“Phương pháp mặc dù tốt, thế nhưng không thể thực hành, Hán Thành Đế chắc chắc cũng nghĩ tới đối sách của ngươi, nên mới mời bốn nước kia cùng nhau liên minh dụng binh với chúng ta. Bốn nước liên minh, tổng binh lực sẽ vượt qua trăm vạn, dưới tình huống như vậy, kế sách vườn không nhà trống của ngươi sẽ chẳng có tác dụng gì cả.”
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ nói rất đúng, cho nên chúng ta không thể cho năm nước hình thành liên minh.”
Ta gật đầu nói:
“Ta đã nhiều lần suy nghĩ về chuyện này, bây giờ Hán quốc vẫn chưa có thực lực nuốt chửng Đại Khang, nếu không thì Hạng Bác Đào cũng sẽ không chủ động tìm kiếm liên minh.”
Thuyền lớn tới giữa sông, phía đối phương đã có bốn chiến thuyền ra nghênh đón.
Chúng ta nói ý đồ với đối phương, bốn chiếc chiến thuyền tách thành hai, hộ tống ở hai bên chiến thuyền của ta sang bờ bên kia