Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 225: trở thành sự thật. ( (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khinh Nhan nói như vậy, làm cho ta như cảm thấy mình gặp ánh sáng bình minh. Hán Thành Đế muốn mượn lễ mừng thọ để liên minh bốn nước, thế nhưng hắn không ngờ tới là sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động ở sau lưng.

Ma Môn dòm ngó Mâu thị bào tàng, Hoàn Tiều Trác phải báo huyết hải thâm cừu, đủ các loại thế lực đều im lặng tập trung vào Hán đô.

Trong đầu của ta đang nghĩ tới một cảnh phong vân đổi sắc thật lớn, tình thế càng hỗn loạn bao nhiêu lại càng có lợi với ta bấy nhiêu, ta phải chuẩn xác nắm chắc cơ hội, chuẩn bị chạy trốn khi mà phá hỏng âm mưu liên minh của Hán Thành đế.

Vầng trăng đã lên, mây gió phân rõ, dung nhan mỹ lệ của Khinh Nhan sáng tỏ như ánh trăng, ánh mắt của nàng sáng ngời mà thâm thúy, rất khó nắm bắt được nội tâm chân chính của nàng.

Ta chậm rãi đưa ra điều kiện thứ nhất của mình:

“Giúp ta tìm được nơi ở của Điền Tuần.”

Khinh Nhan mỉm cười nói:

“Hắn ở trong tay Lý Mộ Vũ, muốn gặp đến hắn sợ rằng không dễ dàng như vậy.”

Ta gật đầu, trong đôi mắt hiện lên sự phẫn hận.

Khinh Nhan nói:

“Ngươi bây giờ đã không cần phải gặp hắn, từ khi hắn hiến tàng bảo đồ cho Hán Thành đế, thì đã là một phế vật rồi.”

Ta chậm rãi đứng dậy, mở hai tay ra nói:

“Xem ra ta phải nhanh chóng tìm Đoạn quốc sư để cùng nàng ôn chuyện cũ một chút.”

Trên mặt Khinh Nhan nở một nụ cười khiến lòng người đắm say:

“Bây giờ cách đại thọ của Hán Thành Đế chỉ còn mấy ngày, cơ hội để ngươi gặp nàng sẽ rất nhiều.”

Khinh Nhan nói rất đúng, lòng trả thù của nữ nhản rất nặng.

Trở lại trạm dịch, Thác Bạt Lục Châu vẫn đang ở trong hoa viên chờ ta.

Ta có chút kinh ngạc nói:

“Sao vậy? Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ?”

Thác Bạt Lục Châu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ta nói:

“Ngươi có phải là đi gặp cô ca kỹ kia đúng hay không.”

Trong lòng ta cười thầm, không nghĩ tới sự ghen tuông của tiểu nha đầu này rất cao, ta đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói:

“Ta chỉ là đi ăn cơm, chứ chưa làm chuyện gì cả.”

Đôi mắt đẹp của Lục Châu trở nên căm giận, nhìn chằm chằm vào ta, nói:

“Ở trong lòng của ngươi, ta còn kém ca kỹ này ư?”

Ta cảm thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của nàng, lại bị Lục Châu tóm lấy, hung hăng cắn một cái, ta đau kêu thảm thiết cuống quýt thu hồi tay về.

Lục Châu nói:

“Ta hận ngươi!”

Rồi nàng xoay người chạy vào trong phòng.

Ta lắc đầu, thổi thổi ngón tay, đang muốn đi vào trong phòng, thì lại nghe thấy động tĩnh rất nhỏ ở trong bụi cây. Ta nhướng mày, quát lớn:

“Là ai, cút ra đây cho ta!”

Khuôn mặt Tiêu Tín đỏ bừng từ trong bóng cây đi ra, ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn cho tới khi hắn cúi đầu xuống, mới nói:

“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, còn đến đây làm gì?”

Tiêu Tín quỳ xuống đất nói:

“Tối nay thuộc hạ phụ trách tuần tra ban đêm, thấy vương phi ở đây, trong lòng sợ người không an toàn, cho nên lặng lẽ bảo hộ ở bên, chứ không có ý nghe trộm điện hạ và vương phi nói chuyện.”

Hắn nói những lời này chẳng phải là thừa nhận nghe được toàn bộ câu chuyện của ta và Lục Châu hay sao.

Ta không khỏi có chút phẫn nộ, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tiêu Tín thấp giọng nói:

“Điên hạ... Kỳ thực... Ty chức cũng có môt câu muốn khuyên người...”

“Ngươi nói đi!”

Thanh âm của ta trở nên lạnh lùng vô cùng.

Tiêu Tín nói:

“Khinh Nhan kia dù sao cũng chỉ là một nữ tử phong trần, tội gì điện hạ phải trầm mê như vậy, Vương phi đối với người tình thâm ý trọng, sao điện hạ có thể làm cho người thương tâm.”

Ta giận tím mặt, bỗng nhiên giơ chân lên đạp ngã Tiêu Tín trên mặt đất, nói:

“Đồ hỗn trướng! Từ khi nào ngươi dám giáo huấn ta rồi?”

Tiêu Tín một lần nữa bò tới trước mặt ta, quỳ gối nói:

“Tiêu Tín chết tiệt! Thế nhưng câu nói của thuộc hạ đều xuất phát từ đáy lòng, kính xin điện hạ suy xét.”

Ta giận dữ hét:

“Có phải là ngươi vì Lục Châu mà nhắc tới thân phận của Khinh Nhan? Còn nhỏ tuổi mà đã bàn luận thị phi, hôm nay ta phải thay phụ thân ngươi giáo huấn ngươi mới được!”

Đường Muội thấy động tĩnh như vậy, nên cuống quýt chạy tới nơi này, ôm lấy cánh tay của ta nói:

“Công tử, Phúc Oa vẫn chỉ là một hài tử, nếu như có gì sai lầm, thì người hãy nể mặt Tiêu đại ca mà tha cho nó đi.”

Do cơn giận còn sót lại, nên ta nặng nề hừ một tiếng. Tiêu Tín sắc mặt tái nhợt, nhưng môi vẫn mím chặt, biểu tình có vẻ dị thường quật cường, hắn thấp giọng nói:

“Tiêu Tín mạo phạm điện hạ tội đáng chết vạn lần, thế nhưng điện hạ nếu tiếp tục trầm mê vào trên người cô gái kia thì sẽ ảnh hưởng tới đại sự, điện hạ có giết Tiêu Tín, Tiêu Tín vẫn phải nói như vậy.”

Đường Muội cả giận nói:

“Phúc Oa! Câm miệng! Công tử làm việc đương nhiên là có chừng mực, đâu tới phiên ngươi nói hươu nói vượn?”

Hắn rất sợ ta sẽ hành động quá khích, cho nên giành trước răn dạy Phúc Oa.

Ta thấy được Tiêu Tín như vậy, tức giận cũng tiêu mất phân nửa, hài tử này chẳng qua chỉ là có tình cảm với Lục Châu, cho nên mới cảm thấy ta có tình cảm với Khinh Nhan, huống chi hắn vẫn muốn tốt cho ta, ta thở dài một hơi nói:

“Ngươi đứng lên đi!”

Đường Muội biết ta đã tha thứ Tiêu Tín, vừa mừng vừa sợ nâng Tiêu Tín dậy.

Ta vỗ vỗ bả vai Tiêu Tín nói:

“Có đau hay không?”

Tiêu Tín lắc đầu nói:

“Không đau!”

Ta cười mắng:

“Hỗn tiểu tử, vòng vo rốt cục vẫn mắng ta không có sức lực phải không?”

Tiêu Tín rốt cục cũng nở một nụ cười.

Ta hướng hắn nói:

“Mau đi ngủ đi, ta việc làm việc đương nhiên có chừng mực, ngươi không cần cho lo lắng ta.”

Tiêu Tín lúc này mới hướng ta và Đường Muội cáo từ rời đi.

Đường Muội nhìn theo bóng lưng Tiêu Tín không kìm lòng được thở dài một tiếng. Ta chuyển hướng sang hắn nói:

“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta ư?”

Đường Muội thấp giọng nói:

“Đường Muội có một câu muốn nói với công tử.”

Ta gật đầu, cùng Đường Muội ngồi xuống cái bàn đá trong hoa viên.

Đường Muội nói:

“” Công tử có biết Tiêu Tín gần đây có chút khác thường?"

Ta lập tức ý thức được Đường Muội ám chỉ việc Tiêu Tín thầm mến Lục Châu, nếu như ta có thể nhận ra chuyện này, thì Đường Muội suốt ngày ở cùng một chỗ với Tiêu Tín đương nhiên cũng có thể nhận ra.

Ta cười nhạt nói:

"Mỗi người luôn luôn có một thời gian cần phải dùng tới mưu trí. "

Đường Muội nói:

"Sao công tử không vạch trần ý niệm của nó?"

Ta lắc đầu nói:

"Tiêu Tín cá tính quá mạnh mẽ, lòng tự trọng rất nặng, nếu như ta nói thẳng với hắn chuyện này, sẽ làm cho hắn bị tổn thương rất sâu. Nếu như vì vậy mà Tiêu Tín trở nên đắm chìm, thì chẳng phải là ta đã hủy diệt một kỳ tài hay sao. "

Đường Muội nói:

"Thế nhưng nếu như không nhắc nhở nó sớm, thì nó sẽ càng lún sâu. "

Ta cười nói:

"Hắn là một hài tử thông minh, ta tin tưởng rằng hắn có thể dựa vào sức mình thoát khỏi tình trạng này. "

Đường Muội kiến nghị nói:

"Không bằng chúng ta cho nó về Đại Khang trước. "

Ta lắc đầu nói:

"Trốn tránh không phải biện pháp, để cho nó đối mặt với thực tế mới là cách tốt nhất. "

Đường Muội gật đầu nói:

"Công tử nếu như đã nhìn thấu tất cả, thì Đường Muội yên tâm rồi. "

Ta nở nụ cười một tiếng, đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại, nói:

"Đường Muội, việc này ngươi tuyệt đối không thể nói với hắn cứ giả bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì. "

Đường Muội nặng nề gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio