Ta vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói:
“Nếu như cô nương và Thu tiền bối đến chậm một bước, sợ rằng tính mạng của ta lúc này đã ở dưới cửu tuyền rồi.”
Bên trong gian phòng truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của U U, ta khẩn trương đứng dậy.
Khinh Nhan lạnh lùng nói:
“Ngươi yên tâm, sư thúc ta không làm hại đến cô ta đâu!”
Ta đỏ mặt lên nói:
“Ta nhớ là Thu tiền bối đã nói với ta, cô nương là người Huyền Minh giáo, sao hai người lại đi chung với nhau?”
Khinh Nhan nói:
“Chuyện của chúng ta không liên quan gì tới ngươi, ngươi tự - quản - chuyện - của - mình đi thì tốt hơn.”
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, trong phòng mới dần yên tĩnh lại, trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết chuyện chữa thương tiến triển như thế nào rồi?
Khinh Nhan quan tâm tới an nguy của sư thúc cho nên đi qua đi lại trong hoa viên.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Thu Nguyệt Hàn uể oải vô cùng, người nhìn ta cười, nói:
“Nàng không có chuyện gì! Đã ngủ!”
Lúc này ta mới yên lòng.
Khinh Nhan tiến lên đỡ lấy cánh tay Thu Nguyệt Hàn, đỡ người ngồi xuống ghế đá, ân cần nói:
“Sư thúc người thế nào rồi?”
Thu Nguyệt Hàn dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán nhẹ giọng nói:
“Ta không sao, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Nàng nhìn Khinh Nhan nói:
“Con đi lấy giúp ta một chén nước, ta có lời muốn nói với Dận Không!”
Khinh Nhan biết người có chuyện muốn nói riêng với ta, nên hỏi vị trí của phòng bếp, xoay người rời đi.
Thu Nguyệt Hàn dùng đôi đôi măt đẹp nhìn thăng vào ta, hôi lâu mới thở dài một hơi nói:
“Dận Không! Lúc trước ta đã từng nói với ngươi thế nào?”
Trên mặt của ta hiện lên sự xấu hổ, trước kia Thu Nguyệt Hàn đã từng dặn ta, cho dù có như thế nào cũng không thể tiết lộ bí mật của Xuân Cung đồ.
Nay ta chỉ muốn Huyền Minh giáo giúp ta đối phó Tiết Vô Kỵ, đã đem tiết lộ chuyện này ra, ta đúng là tự mình đi tìm phiên phức mà.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Sư muội ta là người lãnh khốc vô tình, để lấy được Vô Gian Huyền Công, sẽ không tiếc bất cứ thứ gì.”
Ta thấp giọng nói:
“Vãn bối sai rồi!”
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói:
“Ngươi bây giờ biết sai thì có ích lợi gì, nếu như Lãnh Cô Huyên biết tàng bảo đồ trong tay ngươi, muội ấy sẽ tha cho ngươi hay sao? Ta chỉ có thê bảo vệ ngươi nhất thời, chứ không bảo vệ ngươi được cả đời, trừ khi ngươi đem bảo đồ giao cho Lãnh Cô Huyên, nếu không thì muội ấy sẽ như âm hồn bất tán cuốn lấy ngươi.”
Nghĩ đến võ công đáng sợ của Lãnh Cô Huyên, ta nhịn không được mà rùng mình một cái.
Ta cười khổ nói:
“Xem ra vãn bối chỉ còn cách là giao bảo đồ cho nàng.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Nếu ngươi giao bảo đồ cho muội ấy, thì chẳng phải chỉ là bất hạnh của võ lảm thôi đâu, mà nó là bất hạnh của thiên hạ, Lãnh Cô Huyên không chỉ theo đuổi võ công chỉ cao, mà còn theo đuổi quyền lực vô thượng, sợ rằng ngươi chưa biết thân phận của muội ấy...”
Nói tới then chốt chỗ, Thu Nguyệt Hàn hơi dừng lại một chút.
Ta thấp giọng nói:
“Nàng ta có thân phận gì?”
Thu Nguyệt Hàn nhìn vầng trăng trên không trung, trong đôi mắt đẹp có phần buồn bã, thấp giọng nói:
“Muội ấy chính là hậu duệ của hoàng thất Đông Hồ, một khi có được bảo tàng với lượng tài phú lớn như vậy rơi vào trong tay người Hồ, thì tới lúc đó, toàn bộ Trung Nguyên chúng ta sẽ nguy cơ ngập đầu.”
Ta hít một hơi lạnh, không ngờ tới sự tình bên trong lại phức tạp như vậy. Mình chỉ đơn gảàn tiết lộ việc bảo đồ, nhưng hậu quả lại vô cùng, ta cảm thấy hối hận vạn phần.
Ta cung kính nói:
“Thu tiền bối có thể nói cho vãn bối biết, vãn bối nên làm cái gì hay không?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Mấy năm đã qua đi, nhưng nội công của ngươi chỉ tiến cảnh bình thường, chắc là mấy năm nay ngươi chỉ dồn sức cho việc đấu đá với nhau, chứ chưa từng khổ công trên phương diện võ công.”
Trên mặt của ta toát mồ hôi nói:
“Dận Không đã phụ sự dạy dỗ của tiền bối.”
Ta có chút kỳ quái hỏi:
“Mâu Kỳ Vô kia chẳng qua chỉ là một phú thương, sao lại có bí tịch của Ma Môn được?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Năm đó khi Mâu Kỳ Vô còn sống, hắn và một vị tiền bối của Ma Môn có giao tình với nhau, vị tiền bối kia cũng vì hắn mà quy ẩn. Sau khi chết đã đem Vô Gian Huyền Công chia làm hai phần, khẩu quyết cơ sở thì để trong Xuân Cung đồ, nửa còn lại thì chôn cùng với bảo tàng. Nhiều năm qua, Ma môn chỉ cho rằng toàn bộ Vô Gian Huyền Công đều được chôn trong đó, nhưng không ngờ tới khẩu quyết vẫn còn lưu lạc bên ngoài.”
Nàng thâm ý liếc mắt nhìn ta nói:
“Nếu như không phải trước kia ngẫu nhiên gặp mặt, thì ta cũng không biết khẩu quyết có ở trong tay ngươi.”
Ta gật đầu nói:
“Việc này Lãnh Cô Huyên không biết.”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Nếu để cho nàng biết ngươi có khẩu quyết, thì đêm nay có đuổi nàng ta cũng không rời đi.”
“Thu tiền bối! Lãnh Cô Huyên đối với tàng bảo đồ lần này nhất định sẽ tìm cách lấy bằng được, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản nàng ta hay không?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Nếu như tất cả đúng như lời U U nói, bảo tàng được giấu trong Thiết Kỳ lâu, thì ngày mai, lúc đại thọ, Lãnh Cô Huyên tất sẽ tới nơi đó.”
Ta mỉm cười nói:
“Đáng tiếc là hôm nay nàng ta vội vã bỏ đi, không cầm theo cơ quan đồ.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Lãnh Cô Huyên võ công cao cường, làm gì có cơ quan nào trong thiên hạ có thể hại được nàng ta?”
Ta hơi nhíu mày, Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngày mai lúc mừng thọ, ta sẽ tới Thiết Kỳ lâu ngăn cản Lãnh Cô Huyên, còn để Khinh Nhan phụ trách lấy bảo đồ.”
Ta gật đầu nói:
“Vãn bôi sẽ yểm trợ hai người tiến nhập hoàng cung.”
Thu Nguyệt Hàn dặn dò:
“Ngày mai hoàng cung tất sẽ đại loạn, ngươi nên nhân thời gian trước khi đại thọ để rời khỏi Hán đô.”
Trong lòng ta âm thầm cười khổ nói:
“Đại sự của vãn bối vẫn còn chưa hoàn thành, làm sao có thể ly rời đi?”
Nhưng mà chắc chắn ta phải cho Lục Châu và những người bên cạnh rời đi trước.
Trở lại trong phòng, U U vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng vẫn còn nguyên nụ cười, tình cảnh nàng liều lĩnh chắn trước mặt ta lại hiện lên.
Ta chậm rãi ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt mái tóc rối bời của nàng, bình tĩnh suy nghĩ lại, thì thấy những lời Khinh Nhan nói không phải là không có lý? U U và Lãnh Cô Huyên vô cùng có khả năng diễn khổ nhục kế, để làm hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn.
Ta ngưng mắt nhìn khuôn mặt của U U, trong lòng cảm khái ngàn vạn, không biết nàng có gạt ta hay không nữa?
Khinh Nhan yên lặng đi tới phía sau của ta, lạnh lùng nói:
“Long Dận Không, ngươi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trộm hương thiết ngọc chứ?”
Ta xoay người lại cười nói:
“Trong mắt Khinh Nhan cô nương, Dận Không lại là một dâm tặc như vậy ư?”
“Tuy rằng không phải, nhưng mà cũng kém không xa lắm.”
Khinh Nhan bỗng nhiên giơ tay điểm vào vai của U U, ta nhanh tay nắm lấy cổ tay của nàng, thấy trên ngón tay có một cái thiết hoàn màu lam, trên thiết hoàn hàn mang ẩn hiện, hóa ra trên nó có gắn một chiếc cương châm.
Ta cả giận nói:
“Cô nương muốn làm gì?”
Khinh Nhan nói:
“Yêu nữ này quỷ kế đa đoan, không thể nào tin tưởng nàng ta được, ta cứ hạ độc nàng trước, nếu như nàng ta có bất kỳ điều gì nghi vấn, thì nàng ta cũng không sống.”
Ta nổi giận nói:
“Cô nương sao lại ác độc như vậy? U U hiện giừo đang hôn mê bất tỉnh, vậy mà cô nương vẫn cứ muốn hạ độc thủ sao?”
Khinh Nhan cũng nổi giận nói:
“Long Dận Không, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới tin tưởng nàng ta!”
Ta giận dữ hét:
“Đi ra ngoài, ta quyết không cho cô nương động tới nàng ấy!”
Khinh Nhan vành mắt đỏ lên, cố sức cắn cắn môi, xoay người lao ra cửa.