Lúc ta phát thệ đã có một suy nghĩ nho nhỏ, nếu như ta truyền ra ngoài thì người thiên lôi đánh là “hắn” chứ có liên quan gì tới ta?
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi lại thề độc làm gì?”
Ánh mắt của nàng nhìn về phía ánh nến, hồi lâu mới nói:
“Khi còn trẻ, dượng ngươi đã mắc bệnh mất ngủ, trải qua hai mươi năm rồi hắn chưa từng được ngủ ngon, thể xác và tinh thần vô cùng uể oải. Mấy năm trước, bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng, tính tình trở nên nóng nảy vô cùng, nghi ngờ toàn bộ người xung quanh, cho tới ba năm trước đây, khi Đoạn Tinh xuất hiện, đã dùng một phương pháp nào đó ổn định tâm thần cho hắn, tính tình của hắn mới chậm rãi khôi phục bình thường.”
Ta gật đầu nói:
“Đoạn Tinh đúng là có chút bản lĩnh.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Sau đó ta mới biết được, chứng bệnh của hắn là do tổ tiên truyền lại, tam đại hoàng đế của Hán quốc trước kia cũng bị chết sớm. Ta tìm một cuốn nội sử của hoàng gia, thì mới phát hiện mấy người này đều chết vì tự sát, nam tính trong hoàng gia, hơn phân nửa là bị chứng điên này di truyền...”
Trong lòng ta kinh ngạc tới cực điểm, chuyện lớn như vậy, sao ta chẳng nhận ra điều gì, xem ra Hán Thành đế đúng là giỏi che giấu việc xấu trong nhà.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Hán quốc hoàng thất để bảo trì bí mật này cho nên một khi phát hiện nữ tử nào có chứng điên trong người là lập tức diệt trừ.”
Cô mẫu Trường Thi thở dài nói:
“Nhớ kỹ năm đó lúc ta và hắn thành hôn, hắn vẫn là một người bình thường, thế nhưng càng càng về sau, hắn càng trở nên hi nộ vô thường. Ta nhiều năm sống chung với hắn, bị hắn hành hạ tới mức... Muốn điên mất rồi...”
Cô mẫu Truờng Thi móc khăn cẩm ra lau nước mắt.
Trong lòng ta buồn bã, cô mẫu bị gả cho một người điên, số phận đúng là thê thảm.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Từ khi Đoạn Tinh đi tới Đại hán, tinh thần của hắn liền khôi phục bình thường, nàng ta tuy rằng không cần dược vật, nhưng mà chỉ cần một phương pháp thôi miên cũng khiến hắn ngủ yên.”
Ta chỉ biết Hoàn Tiểu Trác thôi miên cho cô mẫu, nhưng mà xem ra Hán Thành đế cũng sử dụng phương pháp này.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Hoàn Tiểu Trác có thể sử dụng thôi miên chữa bệnh, thì nàng có thể sử dụng phương pháp này làm cho người bệnh trở nên điên loạn hơn hay không?
Thậm chí có thể khống chế tinh thần một người, hoàn toàn biến người kia thành một con rối? Nghĩ tới điều này, ta vô cùng sợ hãi.
Cô mẫu Trường Thi sâu xa nói:
“Ta chỉ hy vọng mấy đứa nhỏ của ta, không có đứa nào như hắn...”
Ta an ủi:
“Cô mẫu yên tâm, bọn họ chắc là không có chuyện gì.”
Một gã cung nữ đột nhiên hoang mang chạy vọt vào, nói:
“Hoàng hậu!”
Cô mẫu Trường Thi cả giận nói:
“Tại sao không hỏi đã tùy tiện đi vào?”
Vậy cung nữ sợ hãi cuống quít quỳ xuống, run giọng nói:
“Nô tỳ biết tội, nhưng mà... Có việc gấp cần bẩm báo...”
Cô mẫu Trường Thi nhíu mày nói:
“Chuyện gì?”
Vậy cung nữ đạo:
“Nô tỳ và Ngọc Hàm cùng hai vị công chúa tới hầm lấy rượu cho bệ hạ, hai vị công chúa bảo chúng nô tỳ ở ngoài chờ, thế nhưng chờ một canh giờ cũng không thấy hai công chúa xuất hiện.”
Cô mẫu Trường Thi cười nói:
“Vậy thì có gì khẩn trương, ở trong Chiêu Dương cũng thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Thế nhưng...”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Đi! Ta với ngươi đi xem!”
Ta đứng lên nói:
“Cô mẫu, cháu theo người đi.”
Hẩm rượu ở phía sau của Chiêu Dương cung, Như Diệp và Như Nhân thấy tâm tình của phụ hoàng không tốt, nên mới tới hầm rượu, muốn lấy rượu dâng lên cho hắn.
Đi qua cửa hẩm rượu, từ bên trong truyền tới một luồng hơi lạnh, Cô mẫu Trường Thi nói:
“Dưới mỗi tòa cung điện đều có một cái hầm, thứ nhất có thể đựng vật phẩm, thứ hai là có thể giữ cho cung điện phía trên được khô ráo.”
Đi qua thông đạo, tới nơi cất chứa rượu ngon, cô mẫu Truờng Thi nói:
“Những bình rượu ngon này là do biểu muội ngươi cất giữ, toàn bộ đều là Nữ Nhi Hồng chính tông, mỗi khi tính tình dượng ngươi không tốt, hai đứa nó lại đi lấy rượu dâng lên.”
Ta cười nói:
“Biểu muội rất hiếu thuận!”
Cô mẫu Trường Thi mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng kêu lên:
“Như Diệp, Như Nhân, hai đứa ở đâu, còn không mau xuất hiện!”
Đèn do cung nữ đi trước cầm đột nhiên tắt ngấm, toàn bộ hầm rượu tối mịt.
Một luồng chỉ phong bắn tới trước ngực ta, ta ứng biến thần tốc, trở tay đập một chưởng vào đối phương. Trong bóng tối khi đối phương chạm vào người ta thì thân hình ta chấn động, nhưng đối phương cũng bị đẩy lùi về phía sau, thống khổ kêu lên một tiếng.
Khi thanh âm kia truyền vào tai, ta có thể nhân ra, đây chính là thanh âm của Khinh Nhan.
Ta sợ hãi nói:
“Có phải Khinh Nhan không?”
Đối phương không trả lời, cung nữ phía sau đốt đèn lên, lớn tiếng hét ầm ầm, ta một tay bịt miệng nàng lại, cô mẫu Trường Thi sợ đến hồn bất phụ thể, run giọng nói:
“Ngươi... Đến tột cùng là ai?”
Nhờ có ánh sáng, chúng ta mới nhìn thấy trên thùng rượu có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, bộ võ sĩ phục màu lam có vết máu loang lổ, nhưng cũng không thể nào che giấu được phong tư tuyệt đại tao nhã của nàng, chẳng phải Khinh Nhan thì là ai?
Ta vừa mừng vừa sợ, mừng là Khinh Nhan thoát được khỏi Thiết Kỳ lâu, sợ là nàng vẫn ở trong cung cấm, hơn nữa Khinh Nhan còn để cho cô mẫu Trường Thi nhìn thấy.
Cô mẫu Trường Thi thấy biểu hiện của ta thì trong lòng cũng rõ, ta có quen với ngươi này.
Ta chẳng quan tâm chuyện giải thích, mà tiến lên đỡ Khinh Nhan dậy, nói:
“Nàng giấu hai vị biểu muội của ta ở chỗ nào?”
Trong lòng ta khẩn trương tới cực điểm, nếu như Khinh Nhan giết hai người này thì sự việc không cách nào cứu vãn nổi.
Khinh Nhan suy vếu vô lực chỉ về phía sau.
Ta và cô mẫu Truờng Thi đồng thời vọt tới, thấy Như Diệp, Như Nhân vả cả cung nữ kia cũng đang ngồi ở dưới, hình như các nàng bị người ta điểm huyệt.
Bên cạnh còn có một nữ tử đang nằm, chẳng phải là Thu Nguyệt Hàn đại phá Thiết Kỳ lâu hôm qua hay sao, người hai mắt nhắm nghiền, đang hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng ta âm thầm kêu khổ, phiền phức lớn như thế này, ta giải thích với cô mẫu Trường Thi thế nào đây, đồng thời làm sao cứu được hai người cơ chứ?
Ta không am hiểu thuật giải huyệt, đành phải đỡ Khinh Nhan tới, giúp Như Diệp, Như Nhân giải huyệt đạo.
Cô mẫu Truờng Thi tối hôm qua cũng ở trên quảng tường, tận mắt thấy Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình quyết chiến, người đã nhận ra dáng dấp Thu Nguyệt Hàn, xoay người nhìn cung nữ, nói:
“Gọi thị vệ, bắt tất cả lại cho ta!”
Ta cuống quít quy xuống, lớn tiếng nói:
“Cô mẫu thủ hạ lưu tình!”
Cô mẫu Trường Thi căm tức nhìn ta, nói:
“Dận Không, uổng ta cho ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi quả nhiên cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ý đồ đánh cắp bảo đồ của dượng ngươi!”
Ta thấp giọng nói:
“Cô mẫu có thể nghe cháu giải thích được hay không!”