Tinh Hậu nhìn thi thể cung nữ kia buồn bã thở dài một hơi, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang tên võ sĩ, thấp giọng nói:
“Ngươi có tình nguyện hay không?”
Võ sĩ nói:
“Ty chức cần tuân theo sự phân phó của thái hậu.”
Tinh Hậu gật đầu nói:
“Dù sao ta vẫn còn thủ hạ không sợ chết.”
Ta nhận ra trong ánh mắt của người này có sự giận dữ, xem ra hắn không cam lòng trở thành người chết thay, nghĩ đi nghĩ lại, ta chẳng phải là chủ nhân của hắn, loại phiêu lưu này đương nhiên là hắn không cam lòng tình nguyện.
Bây giờ hắn đáp ứng, là vì thấy bạn mình bị chết thảm mà kinh sợ, nếu như sau khi chúng ta rời đi, thì chưa hẳn là không xảy ra chuyện.
Người này vô cùng có khả năng là một tai họa ngầm, ta đưa mắt nhìn Vương Lũy, Vương Lũy bỗng nhiên chém thẳng một đao vào tiểu phúc của võ sĩ này. Chuyện xảy ra đột ngột, Tinh Hậu không ngờ tới, nên sợ hãi nói:
“Ngươi... Làm cái gì?”
Vương Lũy rút trường đao, đẩy thi thể tên võ sĩ kia xuống mặt đất, lạnh lùng nói:
“Ta đã đáp ứng điện hạ, chuyện này quyết không thể cho người khác biết, để hắn ở lại chỗ này chỉ là một tai họa ngầm.”
Hứa công công ở một bên nói:
“Thái hậu, chuyện vô cùng khẩn yếu, xử lý sự tình nên quyết đoán một chút.”
Hắn đã nhận ra Vương Lũy giết hai người này hoàn toàn là bị ta sai khiến.
t r u y e n c u a t u i n e
t Tinh Hậu nhìn thi thể, cam chịu không nói gì, nàng cũng hiểu rõ, lúc này càng ít người biết càng tốt.
Nàng hướng Vương Lũy nói:
“Dận Không! Ngươi tự mình đưa đến chúng ta đi ra ngoài!”
Vương Lũy cung kính nói:
“Hài nhi tuân mệnh!”
Ta và Khinh Nhan đi theo phía sau Tinh Hậu và Vương Lũy, Khinh Nhan đã xoa một lớp son lên mặt, che giấu khuôn mặt tái nhợt của nàng, ta không khỏi âm thầm lo lắng, rất sợ nàng không cố gắng được nữa.
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Trác Bình, ngươi tới đây đỡ ta!”
Nàng bảo Khinh Nhan đỡ là giả, ý của nàng là muốn trợ giúp Khinh Nhan.
Thật vất vả mới đi ra khỏi cửa, Tinh Hậu và ta lên hai chiếc xe khác nhau, ta đi tới đội ngũ võ sĩ, nhảy lên ngựa, từ ánh mắt của những võ sĩ xung quanh, không ai nhận ra được có gì khác thường.
Vương Lũy cố ý đứng ở trước cửa, để cho Lý Mộ Vũ và thân tín của hắn nhìn thấy, đợi ta đi xa rồi hắn mới quay lại dịch trạm, đóng cửa lại.
Trở lại Vương Phủ, Lý Mộ Vũ đã suất lĩnh bộ hạ, xếp thành hàng đứng chờ, hắn mỉm cười đi tới bên cạnh xe Tinh Hậu, lớn tiếng nói:
“Công chúa sao lại đi lâu như vậy.”
Tinh Hậu lạnh lùng châm chọc nói:
“Chuyện mà Lý Đại Đô Đốc quản hình như rất nhiều!”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Ty chức chỉ quan tâm công chúa, xin chớ trách móc.”
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
“Đa tạ Lý Đô Đốc quan tâm, chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Lý Mộ Vũ ha hả cười nói:
“Đương nhiên có thể, tất cả những vật dụng cần thiết trên đường đều đã chuẩn bị sẵn! Công chúa lúc nào cũng có thể khởi hành.”
Tinh Hậu nói:
“Đi thôi!”
Lý Mộ Vũ nói:
“Bệ hạ chuẩn bị riêng cho công chúa một chiếc xe ngựa, mời người sử dụng!”
Hắn quả nhiên đa nghi, mặc dù là đã kiểm tra một lần rồi nhưng mà bây giờ vẫn không dám qua loa. May mà thuật dịch dung của Khinh Nhan vô cùng huyền diệu, nếu không chúng ta khó mà có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Chỉ sợ tặng xe là giả, hoài nghi là thật!”
Nàng giận dữ đấy cửa xe ra, Hứa công công đưa tay đỡ nàng xuống, mắt phượng hàm uy nhìn thẳng vào Lý Mộ Vũ nói:
“Nếu ngươi muốn kiểm tra cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co, nghĩ ra nhiều phương pháp giả dối tới vậy.”
Lý Mộ Vũ lúng túng cười cười:
“Công chúa hiểu lầm, ty chức không có ý tứ này.”
Tinh Hậu nhìn xe ngựa xa hoa phía trước một chút, cười lạnh nói:
“Nếu đây là tâm ý của huynh trưởng, ta cung kính không bằng tuân lệnh!”
Lúc Tinh Hậu chuyển xe, Hứa công công kiểm tra nhân số, chủ yếu là để cho Lý Mộ Vũ thấy, thực ra Hứa công công không làm, Lý Mộ Vũ cũng phải làm.
Sau nửa canh giờ, đội ngũ của chúng ta dưới sự hộ tống của Lý Mộ Vũ rời khỏi thành.
Lúc rời đi, tâm tình của ta bình tĩnh cực kỳ, trong đầu luôn tính toán lộ tuyến khi rời khỏi Hán đô. Kế kim thiền thoát xác này sớm muộn cũng bị Lý Mộ Vũ nhận ra, đợi khi Lý Mộ Vũ trở về, thì ta sẽ rời khỏi đội ngũ?
Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là thương thế của Khinh Nhan, có thể nhận thấy hôm nay nàng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường để chống đỡ, mong là trước khi rời khỏi thành, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Đội xe rời khỏi Hán đô, xuất phát từ cửa bắc, đi về hướng đông.
Ánh mắt của Lý Mộ Vũ đảo qua từng người trong chúng ta, tới chồ Tinh Hậu thì dừng lại. Tinh Hậu vén rèm xe lên nói:
“Lý Đô Đốc còn dự định theo ta nhập Tần hay sao?”
Lý Mộ Vũ ha hả cười nói:
“Công chúa, ty chức đang muốn cáo từ với người.”
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
“Tiễn người ngàn dặm cũng phải từ biệt, thủ hạ của ta có ba trăm võ sĩ, có thể bình an đưa ta trở về Đại Tần, Lý Đô Đốc không cần tiễn xa tới vậy.”
Lý Mộ Vũ nặng nề gật đầu, giơ tay, tất cả Hán quân đều dừng bước.
Tinh Hậu hừ lạnh một tiếng buông màn xe, đội ngũ chúng ta tiếp tục về phía trước tiến lên.
Khi đi rất xa ta mới quay đầu lại, thấy đội ngũ của Lý Mộ Vũ chỉ còn lại một điểm đen nho nhỏ, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ta cũng rời khỏi chốn thị phi này.
Sắc trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm, xem ra lại sắp có một trận mưa rồi.
Tinh Hậu hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ, chúng ta rời khỏi Hán đô càng xa, thi càng thoát khỏi sự đeo bám của Lý Mộ Vũ.
Phía trước là một cánh đồng bát ngát, có một gốc cây Dung thụ khổng lồ, tán cây cực lớn, cao vút che khuất cả một góc trời, thân cây ước chừng mười người ôm cũng không hết, con đường vừa vặn đi qua bụng của cây này.