Ta dừng xe ở trước một tòa Quan Đế miếu đổ nát bỏ hoang, Khinh Nhan đã hôn mê từ lâu, ta trải thảm lông trong đại điện, sau đó ôm nàng xuống.
Da thịt nàng lạnh băng, khớp hàm đóng chặt, hô hấp thì gián đoạn, ta dùng trường đao lập một phạm vi bảo hộ trong đại điện, rồi đốt một đống lửa.
Khinh Nhan kêu lên một tiếng thống khổ, ta vui mừng nhìn lại, nói:
“Cô nương đã tỉnh!”
Khinh Nhan gật đầu, ta đỡ nàng, giúp nàng ngồi dậy.
Khinh Nhan nghi hoặc nói:
“Nơi... Này là nơi nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Đây vẫn là địa giới của Đại Hán, chúng ta tách đoàn đi hướng đông, theo đường thủy nhập Tần.”
Trong mưa gió đâu đó có vang lên tiếng ngựa hí, ta cảnh giác nhìn ra phía ngoài, cửa miếu vẫn đóng chặt, không có gì khác thường cả.
Khinh Nhan nói:
“Cỗ xe ngựa kia vô cùng xa hoa, tất sẽ có người chú ý, chúng ta mau phá hủy nó đi...”
Ta cũng có ý niệm ấy trong đầu, thế nhưng lấy tình hình của Khinh Nhan bây giờ, không có xe ngựa thì nàng sao có thể chịu nổi hành trình gian khổ này.
Khinh Nhan nói:
“Chúng ta giữ ngựa lại, tới chợ phía trước... Mướn một chiếc xe là được...”
Ta gật đầu.
Khinh Nhan thấp giọng nói: “Ta cảm thấy rất lạnh...”
Ta nhìn thấy môi nàng trắng bệch, thương yêu ôm nàng vào trong lòng, Khinh Nhan không giãy dụa, để cho ta ôm, rồi tiến vào mộng đẹp...
Bình minh lên, chúng ta lại xuất phát, ta chọn một con ngựa có đôi chân khỏe nhất, còn ba con khác bị ta đuổi vào rừng, rồi đốt cỗ xe ngựa đi.
Vào lúc giữa trưa, chúng ta đã tới một tiểu trấn của Hán đô có tên là Nính Loan đầu, ở đây gần sông Xuân Xương, thực ra sông Xuân Xương chính là thượng du của con sông Xuân Thủy, chảy vào Hán đô mới có tên gọi là Xuân Thủy.
Chúng ta ở chợ mua một chiếc xe trâu, lại mua mấy bộ quần áo thô, đi tới một nơi không người, Khinh Nhan lại một lần nữa thay đổi hình dạng cho chúng ta, lần này nàng dịch dung ta thành lão giả có mái tóc trắng xóa, còn nàng dịch dung thành một bà lão.
Xe trâu tiến lên, tuy rằng đi chậm, nhưng mà được cái là không xóc mấy, ta cũng không vội nhập Tần, chậm rãi đi tới Trục Lãng thành nằm ở phía Đông của Hán đô.
Thương thế của Khinh Nhan không giảm bớt chút nào, nếu như cứ tiếp tục thế này, thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Ta nhớ lại những lời nói của Thu Nguyệt Hàn, Vô Gian Huyền Công chắc chắn là sẽ giúp được nàng, thế nhưng đây lại là chuyện âm dương song tu, nàng có cho là ta thừa cơ có ý định bất lương?
Các trạm kiểm soát trên đường trở nên nhiều hơn trước, ta mơ hồ nhặn ra, chuyện Vương Lũy giả mạo ta đã có khả năng bại lộ.
Thuật dịch dung của Khinh Nhan vô cùng xuất sắc, chúng ta cải trang thành một đôi vợ chồng già, nên người khác không mấy chú ý. Với ta mà nói thuật dịch dung này có tác dụng tương đối lớn, sau này có cơ hội nhất định phải học của Khinh Nhan bản sự này.
Chúng ta cứ đi thong thả, năm hôm sau mới tới được Trục Lăng thành, trước cửa thành có dán mấy tờ cáo thị, ta run rẩy nheo mắt lại, thì thấy trên đó có vẽ ba người, một người là ta, một người là Thu Nguyệt Hàn, người còn lại là Triều Tiên võ sĩ Xa Hạo. Ta ngơ ngác, cho dù như thế nào đi nữa cũng không hiểu, tại sao Xa Hạo lại có liên quan tới ta.
Thủ vệ binh sĩ phẫn nộ quát:
“Nhìn cái gì vậy? Ngươi đã từng gặp bọn họ hay sao?”
Ta giả bộ sợ hãi dẫn xe trâu đi vào trong thành.
Người binh lính kia giận dữ hét:
“Đứng lại! Bên trong xe là cái gì?”
“Ta... Bà lão của ta...”
Hai tên lính giật màn xe, lúc này Khinh Nhan lại kịch liệt ho khan.
Ta nhẹ giọng nói:
“Nàng bị bệnh lao, ta... Mang nàng vào trong thành tìm đại phu trị liệu...”
Mấy tên lính sợ hãi cuống quít lui sang một bên, bịt miệng mũi, phẫn nộ quát:
“Đồ hỗn trướng, sao không nói sớm, còn không mau cút đi!”
Ta chậm rãi dắt xe trâu vào trong thành, phía sau lại có một đội xe ngựa phóng tới, ta kéo xe trâu sang một bên, nhìn cờ xí, hoá ra là đội ngũ của Trung sơn quốc, hóa ra quốc quân Trung Sơn Quốc là Trương Trí Thành cũng lợi dụng cách này về nước.
Đợi cho xe ngựa của bọn họ đi qua, ta mang Khinh Nhan tới cảng, trên cảng có rất nhiều đội thuyền đang bỏ neo, hỏi qua dân bản xứ mới biết, triều đình đã hạ lệnh, không một đội thuyền nào được phép tự tiện rời cảng.
Lúc này ta chỉ còn cách kiếm một khách điếm để ở, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thứ hai là để cho Khinh Nhan nghỉ ngơi, tình tình sức khỏe của nàng hiện nay không cho phép tiếp tục lên đường nữa.
Ta ôm Khinh Nhan tới giường, nàng nhẹ giọng nói:
“Phải để... Bình vương điện hạ hạ mình chiếu cố ta, thực xấu hổ!”
Ta cười nói:
“Lão phu lão thê, còn nói điều này làm chi.”
Ta cởi tất nàng xuống, nhìn đôi chân trong suốt của nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Khinh Nhan e thẹn nói:
“Ngươi... Nhìn cái gì?”
Rồi nàng giấu chân vào trong chăn
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới lão thái bà lại có chân đẹp như vậy.”
Khinh Nhan phì nói:
“Ngươi đừng có thừa dịp ta... Bị thương, nhân cơ hội...”
Khuôn mặt nàng đỏ lên, câu sau không thể nào nói được nữa, trên mặt e thẹn vô hạn.
Trong lòng ta rung động, nếu như có được giai nhân, lại trị được thương thế cho nàng, âm dương song tu thì là chuyện vẹn toàn nhất của đôi bên.
Khinh Nhan nói:
“Ta viết một toa thuốc ngươi đi mua về cho ta...”
Ta gật đầu đưa tay cầm lấy tay của nàng, ân cần nói:
“Để cô nương một mình ở lại đây, ta không yên lòng chút nào.”
Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên sự âm u, nhẹ giọng nói:
“Ngươi yên tâm... Ta sẽ không dễ chết như vậy đâu...”
Ta đỡ nàng nằm xuống, đắp cho nàng cái chăn gấm, rồi mới rời đi.