Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 26: bôn ba (1+2+3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày rời khỏi Tần đô, bầu trời mưa phùn liên tục.

Tôi vốn tưởng rằng Tiền Tứ Hải nhất định sẽ dùng đội hình xa hoa lãng phí để di chuyển, nhưng không ngờ hắn chỉ dùng có xe ngựa có mui che màu đen.

Hai chiếc ở giữa là thuộc về tôi và Tiền Tứ Hải, xe phía trước là chuẩn bị cho người hầu, xe phía sau không chở người, mà dùng để chở vật dụng.

Chuyến này Tiền Tứ Hải dẫn theo bốn gã hộ vệ phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng tôi trên đường đi, dựa theo lời nói của hắn, thì bốn người này đều có thể một chọi mười, có thể ứng phó với nguy hiểm khi xảy ra.

Xe ngựa nhìn bên ngoài tuy cực kỳ phổ thông, nhưng bên trong bài trí cực kỳ xa hoa, có thảm bằng lụa dệt, có lư hương có đèn, không cái gì không phải là hàng thượng phẩm.

Tiền Tứ Hải nhất định là lo lắng đến việc Tế Châu đường xá xa xôi, nếu như nhìn bên ngoài mà thấy xe ngựa xa hoa, thì sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có.

Tôi cởi trường sam ung dung thoải mái ngồi trên ghế, Dao Như cầm tấm đệm lưng để vào cho tôi ngồi, sau đó cởi giày đặt lên hay chân nàng.

Tôi thích ý nhắm hai mắt lại, trong hành trình xa xôi có mỹ nhân làm bạn, thì đúng là hương diễm vô cùng, lần hành trình đến Tế Châu này, cũng có thể coi như là một lần thư giãn tinh thần và thể xác.

Mưa liên tiếp trong hai ngày, phải tới giờ ngọ của ngày thứ mới tạnh. Tôi ngáp một cái, hai ngày này thủy chung đều trốn ở bên trong xe, thực sự có chút khó chịu.

Rèm xe vén lên, Hộ vệ đầu mục (người cầm đầu) Chu Lãng phóng ngựa đi tới bên cạnh xe, lớn tiếng nói:

“Bình Vương điện hạ, còn dặm nữa là tới Hồi Long Trấn, chúng ta có thể thoải mái nghỉ chân một chút rồi.”

Tôi cười nói:

“Hôm nay thế nào lại không gặp Tiền lão bản?”

Chu Lãng nói:

“Người còn đang ngủ, nếu Bình vương điện hạ có việc, thì thuộc hạ đi gọi người dậy!”

Tôi lắc đầu nói:

“Không cần quấy nhiễu hắn, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Lúc này tôi mới buông màn xe, Dao Như cũng nghe được cuộc đối thoại này, nhẹ giọng nói:

[ tr

uyen cuatui đốt net ] “Xem ra khoảng buổi chiều là có thể đến Hồi Long Trấn rồi!”

“Nàng từng đi qua Hồi Long Trấn?”

Dao Như lắc đầu nói:

“Nô tỳ đúng là đã đi qua nơi đó, nhưng chưa từng nghỉ lại, bởi Hồi Long Trấn không thích hợp cho nữ tử ở...”

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Dao Như:

“Vì sao?”

Dao Như cười đỏ mặt nói:

“Hồi Long Trấn còn có một tên gọi khác là An Nhạc Oa, trong trấn trên kỹ viện san sát, còn có danh xưng là Tần đông đệ nhất phúc địa (mảnh đất tốt lành nhất phía đông nước Tần)...”

Tôi cười nói:

“Thì ra là thế, thảo nào nhìn đám thị vệ lại hưng phấn dị thường.”

Dao Như nhẹ giọng nói:

“Trong lòng công tử có chờ mong như bọn họ không?”

Tôi cầm lấy bàn tay mê người của Dao Như, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, thấp giọng nói:

“Có nàng ở bên cạnh ta, lẽ nào ta còn tâm tư ở phương diện này ư.”

Dao Như hổn hển, nhẹ nhàng đẩy tôi ra nói:

“Công tử, thị vệ đều ở bên ngoài.”

Tôi lấy tay thâm nhập vào trong áo của nàng, miệng kề sát tai nàng nói:

“Ta nếu như không đem tinh lực hao hết, thì chẳng phải là buối tối lại phải theo đám thị vệ kia đi hoang đường hay sao?”

Dao Như bị tôi xoa nắn làm cho cả người mềm nhũn, đôi mắt đẹp như tơ, đẩy tôi dựa sát vào ghế, ôn nhu nói:

“Hãy để cho Dao Như hầu hạ công tử...”

Vào lúc hoàng hôn, đoàn xe ngựa đi vào một con đường đá vụn tương đối cao, hai bên đường là rừng cây, bốn phía đều có sương mù bao phủ, trong tầm mắt không nhìn thấy bất cứ nhà cửa nào.

Trong tiếng gió đưa, hình như có nghe thấy thanh âm chiêng trống, đúng lúc này bầu trời lại tối đen, báo hiệu một trận mưa nữa lại tới.

Lại đi tiếp một đoạn đường thì trời đã tối đen, trong gió đã kèm theo mưa nặng hạt, ở bãi đất trống phía trước mặt đã có thấp thoáng bóng đèn, tiếng huyên náo, chiêng trống là từ nơi đó phát ra.

Xem ra phía trước chính là An Nhạc Oa, Hồi Long trấn mà Dao Như nói.

Đoàn xe ngựa của chúng tôi đi trên con đường cao, nên thấy cái trấn này nằm trong một vùng đất thấp ở phía trước.

Phía ngoài trấn được bảo vệ bởi một bức tường thành bằng gạch xanh, tiếp theo đó là một con sông đào, một cái cầu treo dài chừng trượng, cửa thành mở rộng, đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy chính xác là tiếng nhạc từ trong đó truyền tới.

Khi tới trước cửa, thì có hai tráng hán tay cầm trường thương ra quát hỏi mục đích tới. Chu Lãng nói là khách thương qua đường, thì bọn họ mới để cho chúng tôi đi qua.

Đi vào trong trấn, thấy người đi lại như mắc cửi, âm thanh của tiểu thương rao hàng lọt vào trong tai của tôi, kiến trúc ở hai bên trái phải chủ yếu là những tiểu lâu bằng gỗ, trước tiểu lâu có chừng , cô gái xinh đẹp đang đứng quây quần, xem ra cái danh Tần đông đệ nhất phúc địa này cũng không phải chỉ có hư danh.

Không đợi tôi nhìn qua hết cảnh tượng trên đường phố, thì đột nhiên trời mưa lớn, đoàn người trên đường nhanh chóng tản đi hết, những nữ tử mời chào khách thương cũng trở lại trong tiểu lâu, âm thanh ồn ào nhanh chóng biến mất.

Đoàn người chúng tôi dừng lại trước một khách điếm bình dân có tên là “Đắc Ý cư” , tôi và Dao Như xuống xe ngựa, nhanh chóng chạy vào trong khách điếm tránh mưa, Tiền Tứ Hải thân thể béo tốt, chạy ở phía sau, chỉ có một đoạn đường ngắn đã làm cho hắn phải thở hồng hộc.

Tiền Tứ Hải một bên lau nước mưa trên trán, một bên oán giận nói:

“Thời tiết thực là quỷ quái, cứ mãi u ám thế này làm cho người khác khó chịu muốn chết!”

Lời còn chưa dứt, thì đột nhiên một tiếng sấm vang lên, Tiền Tứ Hải không tự chủ được run lên một chút, cùng chúng tôi đi tới bên cạnh quầy.

Lão bản của khách điếm bình dân này là một trung niên mỹ phục có sắc đẹp không bình thường, nàng mặc một chiếc quần dài hoa lan, bên ngoài khoác một cái áo màu trắng, làm cho nàng toát lên một sự quyến rũ tự nhiên.

Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn đoàn người chúng tôi, lười biếng nói:

“Mấy vị khách quan, toàn bộ các phòng của Đắc Ý cư đã đầy, kính xin tới nơi khác.”

Tiền Tứ Hải sao có thể chịu được sự bực bội này, đang định phát tác.

Lúc này mấy tên thị vệ cùng Chu Lãng đi từ bên ngoài đi vào, Chu Lãng cười nói:

“Tô tam nương! Lẽ nào tôi tới nơi này cũng không có phòng ư?”

Tô tam nương thấy Chu Lãng thì nhất thời mặt mày rạng rỡ nói:

“Tôi tưởng là ai, hóa ra là Chu Lãng tài chủ!”

Tôi và Tiền Tứ Hải nhìn nhau, đều nở một nụ cười, Tô tam nương này nhãn lực này hóa ra lại bình thường, ngay cả địa vị cao thấp cũng không phân biệt được.

Chu Lãng bị nàng gọi một tiếng tài chủ thì có chút xấu hổ, trên khuôn mặt già nua ửng đỏ, nhìn chúng tôi một cái.

Tôi và Tiền Tứ Hải song song xoay mặt đi, Tiền Tứ Hải nói khẽ với tôi nói:

“Tiểu tử này tám phần mười là có quan hệ với Tao nương môn này (người đàn bà)!”

Tôi gật đầu biểu thị đồng ý.

Tô tam nương đối Chu Lãng quả nhiên nhiệt tình chu đáo, lập tức chuẩn bị cho chúng tôi mấy gian phòng hảo hạng.

Sau khi dùng cơm ở đại sảnh dưới lầu, sau đó chúng tôi về phòng nghỉ ngơi.

Đẩy cửa sổ phòng bằng gỗ ra, một cơn gió đêm lùa tới, làm cho thân thể cảm thấy mát mẻ, đồng thời làm cho tinh thần của tôi cũng thả lỏng không ít.

Đã lâu rồi không có tâm tình thoải mái tới như vậy, rời xa cuộc tranh đấu ở Tần đô đúng là rất tốt.

Mưa to vẫn đang không có dấu hiệu dừng lại, Dao Như thắp một cây nến đỏ, làm cho gian phòng trở nên ấm áp, tôi khép cái cửa sổ lại, đi tới trước giường, vỗ vỗ mép giường nói:

“Dao Như! Lại đây!”

Dao Như thẹn thùng nói:

“Công tử lại muốn, buổi trưa nay ở trên xe ngựa hoang đường còn chưa đủ hay sao...”

Tôi cười nói:

“Nếu được hoang đường cùng với Dao Như thì cả đời không đủ, bên ngoài đang mưa gió như vậy, chúng ta nhân dịp này hưởng thụ sung sướng một chút.”

Dao Như nhẹ nhàng liếc tôi một cái, sau đó uyển chuyển đi tới trước người của tôi, hai tay vòng qua cổ, nhẹ nhàng nói:

“Công tử làm Dao Như có chút chịu không nổi...”

Tôi cười ha ha, Dao Như nói những câu này đúng là đang nịnh tôi mà.

Tôi bế Dao Như lên giường lớn, định cởi áo của nàng, thì bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Tôi vốn không muốn để ý tới, thế nhưng tiếng đập cửa càng ngày càng cấp, dường như là không muốn dừng lại, không còn cách nào khác, tôi đành phải chỉnh sửa lại y phục, sau đó đi ra ngoài.

Quyển : Tiềm Long

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio