Khinh Nhan ăn hai miếng lại kịch liệt ho khan, nàng lấy khăn lụa che miệng, lúc rời ra trên khăn đã có vết máu.
Ta run giọng nói:
“Khinh Nhan...”
Nàng lau đi vết máu, cười nhạt nói:
“Xem ra ta không được...”
Ta thấp giọng nói:
“Ta quyết không cho cô nương chết.”
Khinh Nhan ôn nhu nhìn về phía ta, ôn nhu nói:
“Có một số việc chúng ta không có khả năng làm được.”
Ta dứt khoát nói:
“Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó ta!”
Khinh Nhan ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vầng trăng trên bầu trời, sâu xa nói:
“Ta muốn ra bãi cát nhìn trăng!”
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Ta dẫn cô nương đi!”
Lưng Khinh Nhan bước nặng bước nhẹ đi trên cát, ánh trăng chiếu vào hai người chúng ta, gió mát phây phẩy có thể làm cho con người quên phiền não, chìm đắm trong màn đêm mỹ lệ.
Ta cởi ngoại bào, đặt ở trên bờ cát, lúc này mới cẩn thận ôm lấy Khinh Nhan, để cho nàng ngồi lên trên.
Khinh Nhan chủ động tựa vào vai ta, nhìn về ánh sáng ngoài khơi, nhẹ giọng nói:
“Thật sự muốn cả đời đều ở chỗ này...”
Ta không nói gì, yên lặng nhìn phía trước.
Khinh Nhan nói:
“Dận Không... Nếu như ta chết, ngươi có thể thiêu xác ta, rồi rải xuống biển rộng được không.”
Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng nói:
“Cô nương sẽ không chết...”
Khinh Nhan thống khổ cười, dùng đôi mắt đẹp nhìn ta, nói:
“Ngươi có phải thích U U hay không?”
Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
“Trong lòng ta lúc nào cũng yêu cô nương hơn một chút.”
Khinh Nhan cười nhạt nói:
“Chỉ tiếc ta đối với ngươi không có cảm giác như vậy.”
Ta cảm nhận được tim Khinh Nhan đang đập mạnh, rõ ràng là đang nói dối.
Ta thấp giọng nói:
“Thu tiền bối đã từng nói, thương thế của cô nương có thể chữa được.”
Khinh Nhan lắc đầu nói:
“Huyền Minh Công của Mộ Dung Sơ Tình không dưới... Lãnh Cô Huyên... Hàn độc đã xâm nhập vào trong kinh mạch của ta... Chỉ sợ...”
Ta kề sát vào tai của nàng, nhẹ giọng nói:
“Vô Gian Huyền Công có thể chữa được!”
Khinh Nhan cười khổ nói:
“Vô Gian Huyền Công là là bí bảo bất truyền của Ma Môn, đã bị thất lạc nhiều năm, ta sao có thể tìm thấy... Nó?”
Ta thấp giọng nói:
“Ta biết một chút.”
Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên quang mang kinh ngạc, hồi lâu mới nói:
“Ngươi lập lại lần nữa?”
“Ta đã từng lấy được Xuân Cung Đồ, trong bức Xuân Cung đổ chẳng những chỉ có Mâu thị tàng bảo đồ, mà còn có một phần khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công.”
Đôi mi thanh tú của Khinh Nhan nhíu lại, hiển nhiên là nàng đã tin ta vài phần.
Ta lại nói:
“Nhưng mà, ta nghe Thu tiền bối nói, công phu này phải cùng nhau tu luyện.”
Khinh Nhan không hiểu được ý nghĩa chân chính, hỏi:
“Ngươi nói rõ ràng một chút.”
Ta thấp giọng nói:
“Đó là hai người cùng nhau tu luyện ở trong một phòng.”
Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói:
“Đồ khinh bạc... Ta đã như thế này rồi... Vậy mà ngươi còn...”
Ta trịnh trọng nói:
“Đây là Thu tiền bối chính mồm nói cho ta biết, lúc đó cô nương đang hôn mê, không nghe thấy.”
Khinh Nhan xấu hổ nói:
“Sư thúc của ta sao lại nói với ngươi... Những chuyện hoang đường này...”
Ta nhẹ giọng nói:
“Thế nhưng thương của ngươi thế càng ngày càng nặng, nếu như tiếp tục nữa, sợ rằng sẽ không thể nào cứu vãn được. Cho dù Thu tiền bối có nói thật hay không, chúng ta cũng không ngại mà thử một chút...”
Ta dừng lại một chút mới nói:
“Đối với chúng ta chẳng có chỗ nào không tốt cả.”
Khinh Nhan sẵng giọng:
“Điều này chỉ làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi... Thế nhưng ta phải... Bảo toàn thân nữ nhi thuần khiết...”
Ta mỉm cười nói:
“Cô nương sao nghĩ ta đê tiện như vậy, thực ra ta vì chữa thương cho cô nương, nếu như so sánh, ta còn phải trả công lớn hơn cả cô nương một chút.”
Khinh Nhan đỏ mặt nói:
“Ta không nghe ngươi nói bậy... Ngươi mang ta trở về... Ta muốn nghỉ ngơi...”
Ta thấy nàng không đáp ứng chuyện cùng ta chữa thương, trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng mà nghĩ tới con gái da mặt mỏng, nên cũng cho nàng một chút thời gian để suy nghĩ.
Huống chi, Thu Nguyệt Hàn nói cũng chưa hẳn là thực, nếu như thương thế của nàng không chuyển biến tốt, ta chẳng phải là người bỏ đá xuống giếng hay sao.
Trên đường trở về khách sạn, ta gặp gã sai vặt, hắn đứng ở chỗ ta giao phó cho hắn, vui mừng nói:
“Lão gia tử, ta vẫn đợi người ở đây.”
Ta nhíu mày nói:
“Cũng không bài trừ loại khả năng này, nhưng mà... Theo ta được biết, Hách Liên Chiến và Gia Luật Xích Mi giao tình không được tốt lắm, nếu như đến đây mua vật tư cũng ở trên lập trường đối lập, nếu không thì tại sao Cáp Di lại lén lút gặp người khác?”
Khinh Nhan nói:
“Nếu như ngươi lo lắng, thì tự mình đưa thư đi, dù sao Hách Liên Chiến cũng không cách nào nhận ra ngươi sau khi dịch dung.”
Ta đi vài bước, rốt cục hạ quyết tâm, lo ổn chuyện của Khinh Nhan, rồi mới tới chỗ của Hách Liên Chiến.
Hách Liên Chiến ở trong một trạch viện rất lớn, sự nguy nga bề thế cũng nói lên thân phận của chủ nhân.
Hiện tại đêm đã khuya, trên đường phố người đi lại thưa thớt, cửa phủ đóng chặt, quả nhiên đúng như lời gã sai vặt nói, xem ra Hách Liên Chiến không ở trong phủ, ta cố sức đập cửa hồi lâu, cũng không thấy có ai xuất hiện. Từ khe cửa nhìn vào bên trong, thấy không ít phòng có ánh sáng, chắc là do xa quá, không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Ta lắc đầu, đem lá thư nhét qua khe cửa, tuy rằng Hách Liên Chiến đã cứu ta, nhưng hiện giờ ốc còn không mang nổi minh ốc, ta cũng chỉ làm được như thế này mà thôi.
Ta xoay người đi về khách điếm, mới đi được vài bước, trong lòng đã có cảm giác không tốt, vội vàng xoay người lại, thấy phía sau không có một ai.
Ta lại đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau có tiếng lá rụng, lại có hai tiếng chó sủa.
Ta cười khổ lắc đầu, xem ra thần kinh của ta vô cùng khẩn trương.
Nhưng khi xoay người lại, đã thấy phía trước có một hắc y nhân đang đứng, lạnh lùng nói:
“Lão gia tử muốn đi đâu?”